Nhiệm vụ sinh đẻ
Chương 73 : mê đắm tây ban nha
Đối với chuyện cư xử với Bắc Minh Thiện, hai mẹ con đi theo lối tự động tự phát trên một mặt trận thống nhất.
“He he, nhưng mà để so sánh thì con vẫn giống ba con hơn một chút, anh ấy cũng thích mùi vị thanh đạm, hơn nữa còn kén ăn lắm.” Cố Hạnh Nguyên nhớ lại có một lần ăn cơm với Bắc Minh Thiện.
“Ngược lại mẹ và Dương Dương thích ăn đậm đà, thường có thể ăn rất nhiều nữa.”
Trình Trình liếc mắt sang nhìn chai tương ớt màu đó đó rồi mí mmôi: “Vậy con cũng muốn giống như mẹ…”
Cố Hạnh Nguyên thấy lòng mình rất ấm áp: “Đứa trẻ ngốc, khẩu vị là trời sinh rồi, bất kể giống ai, con cũng như Dương Dương, mãi mãi là tâm can bảo bối của mẹ.”
Tô bún nóng hổi được đặt lên bàn, tô của Cố Hạnh Nguyên là vị chua cay, của Trình Trình là vị thập cẩm ba món.
Hai mẹ con đang cùng ăn với nhau rất ấm cúng thì chuông điện thoại của Trình Trình vang lên.
Cậu đặt đôi đũa trong tay xuống rồi vội vàng chạy đi nghe máy.
“Alo? Dương Dương à?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
Trong lòng Cố Hạnh Nguyên hơi lo lắng, cô vội vã chạy sang rồi ôm Trình Trình vào lòng, Trình Trình ngay lập tức nhấn vào nút loa ngoài trên điện thoại.
Trong chớp mắt chỉ nghe thấy âm thanh: “Hu hu…mẹ ơi…” trong điện thoại vang lên thảm thiết.
Cô nghe thấy mà tim đau như bị bóp nghẹt: “Con yêu? Mẹ đây, mẹ đây!”
Ở đầu dây bên kia, có thể nghe ra Dương Dương đang trốn vào một xó nào đó để gọi điện, cậu đang cố gắng thấp giọng xuống.
“Mẹ ơi…mẹ đón con về nhà được không? Hu hu…”
Cố Hạnh Nguyên cau chặt mày, cả hai đứa con trai đều là máu thịt của cô, bất kể là đứa nào khóc thì cô đều buồn theo: “Dương Dương, con đừng khóc, nói cho mẹ nghe rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhé?”
“…hu hu, ba nói với bà nội phải nhốt con lại một mình…còn nói phải thuê một bảo mẫu để mỗi ngày giám sát con…hu hu, mẹ ơi con không muốn…ở đây im ắng lắm, Dương Dương sợ lắm…”
“Nhốt lại?” Cố Hạnh Nguyên sốt ruột.
Trình Trình nhíu mày: “Em trai đừng sợ…”
Nào ai biết Trình Trình vẫn chưa nói xong thì giọng nói không vui vẻ gì của Dương Dương cắt ngang: “Em cái đầu mày, mày mới là em ấy! Mẹ ơi con không biết con không biết đâu, con không muốn làm Bắc Minh Tư Trình, con muốn về nhà…”
“Suỵt…”
Cố Hạnh Nguyên đau lòng dỗ con: “Dương Dương ngoan, nói nhỏ một chút, con cứ giấu giúp mẹ đi, đừng để ba biết sự tồn tại của mẹ và anh, được không? Mấy ngày nay ấm ức cho con rồi, mẹ nhất định sẽ nghĩ cách, ngoan nhé…”
Dương Dương không nghe lời mà bĩu môi, cứ thì thầm một lúc lâu mới nói: “Cái người ba khốn kiếp đó, con không nói chuyện với ông ấy đâu, tốt nhất cả đời này đừng để ông ta biết ba mẹ con chúng ta! Hừ! Để ông ấy làm một ông cụ cô đơn đi, không có con cái lo lắng cho là tốt nhất! Còn nữa, mẹ ơi, trừ khi con là anh, nếu không con sẽ KHÔNG – ĐỒNG – Ý!”
Nghe thấy những lời giận dỗi của con trai, Cố Hạnh Nguyên vừa buồn cười vừa thương.
Trình Trình bất lực liếc một cái rồi hắng giọng, ngượng ngùng gọi một tiếng qua điện thoại: “Anh trai…”
“Ôi mẹ ơi, gọi tao là gì? Tao phải đi rửa tai rồi mới nghe…” Dương Dương ở đầu dây bên kia ngay lập tức rất đắc ý.
“Cố Dương Dương, em đừng có được đằng chân lân đằng đầu nhé!” Trình Trình nghiến răng.
Cố Hạnh Nguyên thở dài rồi bật cười: “Được rồi Dương Dương, không được bắt nạt Trình Trình, con phải ngoan đấy, mẹ nhất định sẽ nghĩ cách.”
“Vâng ạ, mẹ ơi, Dương Dương đợi mẹ đấy…”
Đây có lẽ sẽ là một cuộc chiến lao tâm lao lực để cứu con.
Nhưng mà cướp con về sao? Cố Hạnh Nguyên không dám nghĩ đến.
Bởi vì cho dù bảo cô vứt bỏ đi đứa nào, thì cũng là như cắt vào thịt, đục vào tim cô.
Bắc Minh Thiện…
Nói cho tôi biết, tôi phải làm sao thì anh mới để cho tôi cùng lúc có được hai bảo bối này?
Đang lúc Cố Hạnh Nguyên chưa có kế sách gì để đối phó với lời kêu cứu của Dương Dương thì Bắc Minh Thiện gọi đến.
Giọng nói vẫn lạnh lùng như muốn đánh người, chỉ lạnh nhạt ném ra một câu: “Chuẩn bị giấy tờ hộ chiếu hành lý các thứ đi, máy bay 1 giờ chiều nay, buổi trưa tôi sang đón cô, nhớ lấy, cô là đồ chơi của tôi.”
Sau đó cô vẫn chưa kịp hỏi cho rõ ràng thì anh đã tàn nhẫn cúp máy đi.
Cố Hạnh Nguyên nhìn điện thoại rồi sững sờ mấy giây, cô nghiến răng: “Đồ chơi cái đầu anh!”
Đây là một sự đánh cược, nhà họ Cố có được một cơ hội kéo dài chút hơi tàn, nhưng cô đánh mất đi tôn nghiêm của bản thân.
Nhưng mà lại bất ngờ làm cô biết được sự thật của 5 năm trước.
Trên một mặt nào đó cô rất may mắn tìm được Trình Trình đã thất lạc 5 năm trước, nhưng mặt khác cô lại bắt đầu cảm thấy đau đầu, cái tên Bắc Minh Thiện lại có thể là người ba vô lương tâm đó của con mình! Có lẽ đời này của cô đều không thể chối bỏ mối liên quan với anh được nữa…
…
Cô tranh thủ thời gian nhờ nhà trường cho Trình Trình ở trong kí túc xá mấy ngày, một là Trình Trình có người chăm sóc, cô cũng yên tâm, hai là cô không muốn thời gian cô không ở đây, cái đám người có lòng tham vô đáy của nhà họ Cố đó lại mượn con trai cô để gây sự chú ý.
Cô vội vàng gọi cho Dương Dương một cuộc, được biết bên cạnh con đã có bảo mẫu chăm sóc, cô mới hơi yên tâm hơn được một chút.
Đến trưa, xe của Bắc Minh Thiện đúng giờ xuất hiện dưới nhà cô.
Cố Hạnh Nguyên chưa từng nghĩ đến chỉ trong chớp mắt một ngày mà đã gặp lại người đàn ông này, trong lòng cô đang rất rối bời.
Lúc cô cầm theo một túi hành lý đơn giản đi đến trước xe của anh mới phát hiện, kiểu tóc lần này và lần đầu gặp anh không giống nhau.
Cô nhớ lại cái đầu tóc bù xù ngày hôm qua của Dương Dương, không cần đoán, người đàn ông này đã lôi con đến tiệm cắt tóc cắt xoẹt vài nhát rồi luôn tiện làm một kiểu tóc đẹp cho mình.
Không thể phủ nhận rằng kiểu tóc này rất hợp với anh.
Những đường nét rõ ràng trên khuôn mặt, ngũ quan khôi ngô tinh tế, phong độ lạnh lùng cao quý, khiến anh cho dù cắt kiểu tóc nào cũng để lộ ra một sự quyến rũ nam tính khác biệt.
Trái tim cô đột nhiên đập thình thịch.
Đôi mắt đen và sáng của Bắc Minh Thiện liếc nhìn cô, đôi môi mỏng như được đẽo gọt hơi nhếch lên: “Lên xe đi.”
Cô xụ mặt rồi ôm theo túi đồ đạc, sau đó trực tiếp ngồi vào ghế lái phụ.
Rầm! Cô đóng cửa xe vang rung trời.
Cô mím môi và không nói gì, giống như muốn dùng cách này để phát tiết ra sự bất mãn nghiêm trọng đối với anh.
Anh cau mày, mái tóc ngắn màu đen rất mạnh mẽ.
Anh tưởng cô đang giận dỗi nên lạnh nhạt giải thích một câu: “Lần này đi Tây Ban Nha.”
Anh là người chưa bao giờ giải thích, trước nay anh đối xử với cô lạnh lùng ít nói, hiếm khi anh có vài phần kiên nhẫn.
“Tây Ban Nha?” Cô sửng sốt rồi ôm chút hành lý ít đến đáng thương trong tay mình, cô hoàn toàn không nghĩ sẽ đi đến nơi xa như vậy, cô liếc anh một cái, thấy anh vẫn bình thản khởi động xe và lái ra đường: “Tôi không đi!”
Anh vẫn cứ lái thẳng xe đi, góc nghiêng của anh có hơi cau có: “Cô có tư cách từ chối sao?”
“Dựa vào cái gì mà anh đi công tác tôi cũng phải đi theo? Hơn nữa Tây Ban Nha xa như vậy.” Cô muốn tát một cái vào khuôn mặt kiêu ngạo này, dựa vào đâu mà nói cô không có tư cách?
Nhưng vì Dương Dương nên cô vẫn cố nhịn.
Bởi vì cô biết rõ nếu muốn gặp con thì phải hành động từ Bắc Minh Thiện.
“Sao? Bay một chuyến đến Tây Ban Nha cũng không dám? Không phải thề thốt phải lấy được công trình Ánh sao?”
“Chuyện này với công trình Ánh có liên quan gì đâu?”
“Đừng trách tôi không nhắc cô, sau cùng công trình Ánh chỉ sẽ chọn lối kiến trúc theo phong cách Tây Ban Nha thôi!”
“…” Điều này quả thật làm cô hơi ngạc nhiên, lúc trước Tôn Quân Hạo luôn nói rằng, Bắc Minh Thiện có lẽ xem trọng phong cách kiến trúc cổ điển của Rome hơn, Cố thị vẫn luôn chiếu theo mặt này mà cố gắng, dù sao nếu công trình Ánh là món quà mà Bắc Minh Thiện tặng cho Tô Ánh Uyển làm món quà kỷ niệm 10 năm, phong cách Rome cổ điển lãng mạn như vậy, có lẽ phần thắng sẽ rất lớn.
Nhưng thì ra đã sai rồi.
Anh muốn chọn phong cách Tây Ban Nha!
Đột nhiên cô bật cười rồi bĩu môi trêu chọc anh: “Nói như vậy, anh là đang gợi ý cho tôi để Cố thị nhìn theo hướng này mà phấn đấu sao?”
Anh nhếch môi và im lặng, trong đôi mắt sâu như khe nước đó không nhìn ra được cảm xúc gì.
….
Barcelona, Tây Ban Nha.
Phía Bắc của Tây Ban Nha giáp với Bay of Biscay, ở phía Đông Nam gặp biển Địa Trung Hải, đây là một quốc gia có rất nhiều vịnh, có thể nói “nước” là một trong những yếu tố làm nên linh hồn của phong cách Tây Ban Nha.
Cố Hạnh Nguyên không ngờ rằng nơi mà Bắc Minh Thiện đưa cô đến lại có thể là Barcelona của Tây Ban Nha.
Cái danh xưng thành phố “bán đảo ngọc Iberian Peninsula”, không những khí hậu rất dễ chịu, phong cảnh đẹp tuyệt, cả thành phố đều dựa núi sát biển, càng vì những sự thú vị trong đặc sắc văn hóa của nó, giúp nó trở thành thắng cảnh du lịch nổi tiếng nhất của Tây Ban Nha.
Sau khi xuống máy bay, lập tức có một chiếc xe xa xỉ đến đón bọn họ.
Khi xe đang đi vào con đường nội thành trong thành phố Barcelona, Cố Hạnh Nguyên đã bị cảnh đẹp ven đường làm cho mê mẩn, đột nhiên cô hiểu ra lý do vì sao Bắc Minh Thiện đưa cô đến đây.
“Bắc Minh Thiện, nhất định Gaudí là thần tượng của anh!”
Tuy cô không hiểu về kiến trúc lắm, nhưng đoạn thời gian này ít nhiều gì cô cũng có được một chút kiến thức cơ bản về giới kiến trúc, vì thế nên cô biết đến vị kiến trúc sư nổi tiếng của Tây Ban Nha là Gaudí, là người đại biểu cho trường phái kiến trúc có tính dẻo, có thể nói ông là một trong những vị kiến trúc sư có tầm ảnh hưởng nhất của thế kỉ trước, đến nay vẫn có rất nhiều người không thể vượt qua được thành tựu cực kỳ to lớn của Gaudí.
Cho dù ở Barcelona có đủ các loại hình Gothic, phong cách Phục Hưng, loại hình Baroque hay những phong cách hiện đại hóa xen lẫn nhau, nhưng những tác phẩm kiến trúc của Gaudí vẫn là những ngôi sao băng rực rỡ nhất của Barcelona.
Cũng vì như vậy mà người ta gọi Barcelona là “thành phố của Gaudí”. Ở đây, gần như mỗi kiến trúc sư đều rất sùng bái cung điện.
Cô nghĩ chắc Bắc Minh Thiện cũng không phải là ngoại lệ.
Bắc Minh Thiện lơ đi những lời nói của cô, có lẽ do đi máy bay đường dài nên anh cảm thấy mệt mỏi vì tàu xe, vì vậy anh liền dựa vào tấm dựa của xe nghỉ ngơi một chút.
…
Đêm đến, bầu trời đầy sao.
Xe đi đến trước một lâu đài xưa thời Trung cổ.
Đây là một trong những sản nghiệp của Bắc Minh Thiện ở Barcelona, mặc dù bây giờ anh là nhân tài kiệt xuất của giới kiến trúc, Tây Ban Nha vẫn là nơi nhiều năm trước anh đến để học tập, nghiễm nhiên trở thành quê hương thứ hai của anh, sự hiểu biết của anh với nơi này thậm chí còn vượt qua cả những người bản xứ.
Cánh cửa sắt theo phong cách cổ điển của Châu Âu từ từ được mở ra: “Thưa cậu, đến rồi.”
Tài xế là một người Hoa Kiều quanh năm nghỉ chân ở Barcelona.
Bắc Minh Thiện mở mắt ra mới phát hiện người phụ nữ lúc nãy còn đang phấn khích thưởng thức phong cảnh ven đường không biết từ lúc nào đã nghiêng đầu dựa vào vai anh.
Hàng lông mi cong che giấu đi đôi mắt đẹp như ngọc lưu ly của cô.
Vậy mà lại làm anh ngắm đến nỗi có chút say mê, thậm chí còn không nỡ đánh thức cô.
Lúc này, ở cửa lâu đài cổ có một người phụ nữ tuổi trung niên hơi mập mạp đã bước ra cung kính chạy đến bên cạnh chiếc xe mở cửa cho Bắc Minh thiện, bà nói tiếng Trung rất lưu loát: “Chào cậu, cậu đến rồi?”
“Ừ.” Anh lạnh nhạt và kiêu ngạo đáp lại một tiếng, sau đó không nghĩ ngợi bế người phụ nữ bên cạnh đang chìm trong giấc mơ của cô lên.
Đôi chân thon dài bước ra khỏi xe rồi đi thẳng vào lâu đài cổ.
Người phụ nữ trung niên đó cảm thấy rất kỳ lạ liếc nhìn người phụ nữ với mái tóc đen trong lòng Bắc Minh Thiện rồi vội vàng đi theo về trước, bà không dám chậm trễ một chút nào.
“Thưa cậu, có cần chuẩn bị một gian phòng cho khách cho cô gái này không?”
Bắc Minh Thiện bế Cố Hạnh Nguyên đi thẳng về phòng ngủ của anh, giọng nói lạnh lùng từ chối: “Không cần đâu, thím cứ nghỉ ngơi trước đi.”
“Vâng, thưa cậu.” Người phụ nữ trung niên đó gật đầu rồi lui ra.
….
Buổi sáng, những ánh sáng ban mai màu vàng ươm đầu tiên xuyên qua bức rèm cửa bằng voan mỏng, tùy ý chiếu vào trong phòng xua tan đi sự lạnh lẽo của màn đêm, khắp nơi đều bốc lên một sự ấm áp.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
90 chương
65 chương
9 chương
32 chương