Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 69 : tên đàn ông ngang tàn

Thật ra, cậu sợ chuyện mình và Dương Dương đồng thời xuất hiện trước mặt mẹ. Cho dù có nhiều sự thật chứng minh hơn nữa, cậu và Dương Dương rất có khả năng là sinh đôi. Thế nhưng, cậu chưa từng có tình yêu thương của ba trong suốt 5 năm, mấy ngày nay được ở trong vòng ôm dịu dàng của mẹ đã lún sâu không thoát ra được. Mà trong trái tim non nớt của Trình Trình, thật sự rất rất rất sợ, đến lúc đó, mình không phải là con của mẹ… Chiều đến, Cố Hạnh Nguyên về nhà nghỉ ngơi, sau khi ngủ một giấc, đau bụng kinh đã đỡ hơn nhiều. Nhìn đồng hồ trên tường, đã là hoàng hôn. Cô gọi điện thoại cho con trai, được biết thằng bé đang trên đường về nhà. Nhớ tới trong tủ lạnh đã không còn đồ ăn nữa. Từ sau khi mẹ cô – Vũ Xuân đi, có rất nhiều chuyện trong nhà đều do một mình cô làm. Lấy ví tiền, xỏ dép. Cô vội vàng ra ngoài, đến chợ ở gần khu nhà mua thức ăn về… Đèn hoa sáng lên, màn đêm buông xuống. Bắc Minh Thiên tự mình lái xe, đi đến địa chỉ mà Hình Huy báo cho anh, đến khu nhà cũ mà Cố Hạnh Nguyên ở. Mặc dù thành phố A rất lớn, nhưng anh rất ít khi đến khu nhà cũ như này. Nhớ tới ban sáng, khuôn mặt trắng bệch của Cố Hạnh Nguyên, trong lòng vẫn luôn không yên tâm, liền lái xe đến tận đây. Khu nhà cũ vẫn giữ dáng vẻ khu nhà trăm năm tuổi, ngõ nhỏ ngang dọc, không tiện lái xe vào… Phía đường bên này, đầu tiên là Dương Dương kéo Trình Trình, giờ đã đổi thành Trình Trình dắt Dương Dương đi bộ. “… Bắc Minh Tư Trình, chúng ta bắt taxi về có được không? Chân sắp gãy rồi… Huhu…” Đi bộ từ phòng khám của Linda về nhà, ít nhất cũng mất 10 phút. Dương Dương không hay đi bộ, trước kia đều đi xe của trường về nhà, chỉ có duy nhất lần đó là đi bộ, còn là lần cậu thi rất kém, không dám về nhà gặp mẹ, kết quả bị quản gia nhà họ Bắc Minh nhận nhầm thành Bắc Minh Tư Trình, tóm về nhà. Trình Trình liếc nhìn cậu: “Đến phòng khám của Linda đã bỏ lỡ xe của trường rồi, giờ chúng ta nhất định phải đi bộ về nhà. Vì trên người anh không có nhiều tiền để bắt taxi.” “A huhu… Sớm biết thế, trước lúc ra ngoài đã xin chú ba một ít, Đứa nhỏ không có tiền thật sự thảm vô cùng…” Dương Dương mặt mày oán trách: “Bắc Minh Tư Trình, sao làm cậu chủ nhỏ của nhà cậu lại nghèo thế này chứ?” Trình Trình nhíu mày theo thói quen, mang theo vẻ trầm ổn không phù hợp với tuổi của mình: “Ở nhà họ Bắc Minh, áo đến đưa tay cơm đến há miệng, ra ngoài có lái xe đưa đón, đi đâu chỉ cần mở miệng, liền có người thu xếp thay em, căn bản em không cần nghĩ đến tiền, đương nhiên sẽ có người làm hết cho em.” “… Huhu, cũng phải…” Dương Dương nhớ lại khoảng thời gian này ở nhà họ Bắc Minh, dường như đúng là như vậy. “Mặc dù mỗi ngày mẹ đều để ít tiền ở nhà, nhưng anh không cần dùng thì không dùng.” “Ừ, mẹ kiếm tiền rất vất vả.” Điểm này Dương Dương rất đồng ý. Điểm giống nhau duy nhất của hai anh em, chính là đều thương mẹ. “Vì thế, Cố Dương Dương, đừng làm nũng giống như công tử bột, đi thôi!” Câu này của Trình Trình, làm Dương Dương tức đến mức suýt hộc máu. “Này, hai người chúng ta ai mới xuất thân là công tử bột thế? Vậy mà cậu không biết xấu hổ cười nhạo tôi?” “Ừ. Được rồi, em đúng hơn, em là ếch xanh, anh là hoàng tử.” “Phụt…” Dương Dương tức đến thổ huyết, nội thương thảm trọng: “Bắc Minh Tư Trình, cậu đủ rồi nhá, cậu còn dám mắng tôi nữa, tôi sẽ bảo mẹ đuổi cậu đi…” “…” Trình Trình im lặng. “Hừ, biết ngay điểm yếu của cậu chính là sợ mẹ không cần cậu mà!” Từ khi Dương Dương ra đời, đã được mẹ ôm trong lòng, bú sữa của mẹ, là đứa trẻ lớn lên dưới tình yêu thường của mẹ, tình cảm sâu sắc suốt 5 năm với mẹ, đứa trẻ trầm tính như Bắc Minh Tư Trình há có thể so sánh được? Lúc này Dương Dương cực kỳ đắc ý. Một giây sau, lại đổi thành Dương Dương kéo Trình Trình đang cúi đầu đi, hùng dũng oai phong ngẩng đầu sảu bước về phía trước… Cố Hạnh Nguyên ra khỏi chợ, xách một túi đồ ăn to. Khi cô đang đi xuyên qua con hẻm để về nhà… Có một chiếc xe sang màu đen sang trọng đỗ ở đầu ngõ, chắn đường đi của không ít người! Chiếc xe quen thuộc kia, lòng cô vô thức thắt lại. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy biển số xe phía đuôi xe, càng thêm chắc chắn chủ nhân của chiếc xe này! Bắc Minh Thiện! Sao tên này lại ở đây? Xách túi đồ ăn to, lúc này mới phát hiện vừa rồi vội vàng ra khỏi cửa, không mang theo điện thoại. Vì thế vội vàng đi tới… Bắc Minh Thiện ngồi trong xe, lặng lẽ hút thuốc. Mặc dù anh ở trong xe, vừa xuất hiện ở khu nhà cũ này, liền khiến mọi người qua lại ngó nhìn. Nhưng anh không hề để ý những thứ này. Hơi kéo lỏng cà vạt, ngón tay xinh đẹp lại bấm gọi cho Cố Hạnh Nguyên… Đối phương vẫn không nghe máy! “Đáng chết!” Anh vô thức mắng một câu, trong lòng bắt đầu lo lắng lạ kỳ. Cho dù anh không muốn thừa nhận, nhưng từ buổi đấu thầu lúc sáng, khuôn mặt nhợt nhạt đầy mồ hôi của cô vẫn khiến anh hoảng sợ! Thầm hít sâu một hơi. Sự bình tĩnh và kiên trì được rèn giũa suốt 29 năm, dường như mấy ngày nay, vì sự tồn lại của Cố Hạnh Nguyên mà bắt đầu hơi thay đổi. Không chút tiếng động, ngay cả anh cũng chưa từng phát hiện, rốt cuộc đã thay đổi ở đâu? Tìm tòi suy nghĩ, bỗng có người gõ cửa kính xe… Cốc cốc cốc! Anh liếc mắt nhìn… Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Cố Hạnh Nguyênn đập vào mắt. Trái tim anh rung động, đôi mắt đen láy thản nhiên nhìn cô, sau đó ấn nút hạ cửa kính xe xuống. Cửa sổ thủy tinh từ từ hạ xuống. Giọng nói dịu dàng nhưng lại lờ mờ mang theo chút chán ghét của Cố Hạnh Nguyên vọng vào trong xe: “Này, Bắc Minh Thiên, anh ra ngoài bán sắc tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng anh có biết anh đỗ xe ở đây sẽ chắn đường của người khác không? Hơn nữa, ở đây là khu nhà cũ, anh cứ phải chạy tới đây khoe khoang, kích thích mấy bà thím khiến huyết áp tăng cao, anh nhẫn tâm sao?” Mặt Bắc Minh Thiện lạnh đi, liếc nhìn những người vây xung quanh bàn tán về anh, đột nhiên phát hiện, thật sự có vài bà thím. Khi mấy bà thím kia thấy ánh mắt anh nhìn sang, liền đỏ mặt. Khuôn mặt cứng đờ của anh nổi gân xanh, người phụ nữ này lại dám nói anh đang bán sắc? Khoe khoang? Hơn nữa còn là ở trước mặt mấy bà thím già? Anh đường đường là tổng giám đốc Bắc Minh thị, có tiền có thế có quyền, anh đến nỗi đó sao? Đôi mắt hẹp dài nhìn hung dữ nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Lên xe!” Cố Hạnh Nguyên lắc đầu, nhấc mấy túi đồ ăn to trên tay lên: “Không muốn, tôi còn phải về nhà nấu cơm.” Anh liếc nhìn túi đồ ăn trong tay cô, lại đánh giá vẻ ngoài đơn giản ở nhà của cô. Trong mắt xẹt qua nét dịu dàng. Không thể phủ nhận, dáng vẻ ở nhà của cô, khiến anh thấy ấm áp lạ kỳ. Trầm mặc một lúc, sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, anh nói một câu trước giờ chưa từng có… “Vừa khéo, tôi cũng chưa ăn cơm.” Cố Hạnh Nguyên sững sờ. “Anh có ý gì?” Cô chu môi. “Ý trên mặt chữ!” Anh trả lời đầy cao ngạo, thật sự giống như chim công khoe đuôi. Dáng vẻ “ăn cơm cô nấu, là ông đây coi trọng cô, cô còn không quỳ xuống tạ ơn” khiến Cố Hạnh Nguyên hận không thể lôi anh xuống khỏi xe, xé rách cái khuôn mặt kia ra! Cố Hạnh Nguyên cũng đang đấu tranh tư tưởng, có lẽ con trai đã tan học về nhà rồi. Nếu Bắc Minh Thiện đi theo, sẽ có phản ứng gì? Cô không hề sợ Bắc Minh Thiện biết sự thật cô đã có con, mà cô lo lắng Dương Dương không thể chấp nhận cô đột nhiên dẫn một người đàn ông xa lạ về nhà. Dù sao từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương của ba, trong lòng Dương Dương, vị trí của ba không phải tùy tiện người đàn ông nào cũng có thể thay thế. Bắc Minh Thiện thấy dáng vẻ khó xử của cô, trong mắt bỗng bừng lên lửa giận. “Sao, lẽ nào cô giấu dã nam nhân (*) trong nhà nên tôi không được đến?” Anh buột miệng nói câu này, đến bản thân cũng không cảm thấy giọng điệu hơi ghen tuông. Trước giờ anh ăn mặc đàng hoàng, không hề qua loa, bất giác lại nới lỏng cà vạt một chút. Sự phiền muộn kỳ lạ trào dâng trong lòng, trừng mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên, ánh mắt lạnh buốt kia, giống như người chồng vừa bị cắm sừng! Cố Hạnh Nguyên lườm anh, ánh mắt kia như muốn nói anh cực kỳ nhàm chán: “Bắc Minh Thiện, anh rất nhỏ mọn đó! Có thể có chút giác ngộ được không, tôi cần phải giấu dã nam nhân sao?” Cô phun ra một câu: “Cho dù có, tên dã nam nhân kia cũng là anh!” “Tôi?” Anh tức giận đến mức mắt trở nên hung ác: “Đáng chết, tôi là dã, nam, nhân sao?” Hiển nhiên, anh cực kỳ bất mãn với cách dùng từ của cô. “Ừ hứ! Nhỏ mọn! Không thèm để ý đến anh nữa!” Cố Hạnh Nguyên nhìn anh đầy oán giận, sau đó xách túi đồ ăn to, xoay người định đi vòng qua xe, đi vào ngõ nhỏ… “Chờ đã!” Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị của anh vang lên, một giây sau nhanh chóng mở cửa xe, thân người cao lớn thẳng tắp đi xuống khỏi xe, lập tức thu hút ánh mắt hâm mộ của các bà thím đang nhìn trộm ở xung quanh… Cố Hạnh Nguyên vô thức nhíu mày: “Rốt cuộc anh muốn là gì?” “Tôi đã nói rồi, tôi cũng còn chưa ăn tối!” Nhìn dáng vẻ của anh, là đang chuẩn bị để xe chặn ở đầu ngõ, trực tiếp xông vào nhà cô. Cố Hạnh Nguyên nhìn xung quanh, các bà thím đang thì thầm to nhỏ kia, chụm đầu chỉ trỏ. Da mặt cô mỏng, không chịu nổi những ánh mắt này, cắn chặt răng, hung dữ trừng mắt nhìn Bắc Minh Thiện: “Vậy anh đi đỗ xe tử tế đi!” Trong mắt Bắc Minh Thiện xẹt qua ý cười, thoắt cái rồi biến mất, dường như chưa từng xuất hiện: “Ngõ nhỏ ở đây quá nhiều, tôi không biết đường, muốn cô chỉ…” “Này! Còn có ai da mặt dày hơn anh không? Anh ăn no rửng mỡ hay sao? Cũng không có ai bắt anh nhất định phải đến đây!” Cố Hạnh Nguyên trợn mắt coi thường, lầm bầm mấy câu, nhưng vẫn chấp nhận số phận, chỉ đường cho anh, dẫn anh lái xe đến chỗ rộng rãi hơn để đỗ lại. Lúc này, hai anh em đã đi đến mức chân mềm nhũn. “Wow, cuối cũng cũng sắp đến rồi…” Dương Dương nhìn khu nhà cũ trước mặt, các con ngõ nhỏ đan xen chằng chịt trước mắt, lập tức cực kỳ kích động. Đó chính là cảm giác cuối cùng cũng đến nơi sau một chặng đường dài! Trình Trình gật đầu, khuôn mặt cực kỳ mệt mỏi. Hiển nhiên hai cậu nhóc đã mệt đến mức không chịu nổi. Lúc này, điện thoại Dương Dương cất trong túi bỗng reo lên… Dương Dương buông tay Trình Trình ra, vuốt mái tóc xoăn tít, ấn nút nghe máy. “Alo, chú ba à…” Dương Dương mới nói mấy chữ, lập tức liền bị tiếng gầm thét đùng đùng như súng bắn liên thanh của cậu ba nhà họ Bắc Minh ở đầu dây bên kia làm chấn động… (*) Dã nam nhân: nghĩa xấu, thường để mắng người. Tư tưởng hành vi không tuân theo quy tắc đàn ông.