Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 539 : chủ nhân và nô tài

Anna biết ơn nhìn Cố Hạnh Nguyên, duỗi tay nắm chặt tay cô: “Thật ra cô cũng đã giúp tôi rất nhiều chuyện. Bây giờ tôi không biết phải làm gì mới tốt. Người ta hay nói vạn sự khởi đầu nan, bây giờ tôi đang đau đầu không biết phải làm gì đây.” Cố Hạnh Nguyên suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Tôi cảm thấy cô có thể mở một quán ăn. Chúng tôi đã ăn qua thức ăn do cô nấu rồi, mùi vị rất ngon. Tôi nghĩ nếu cô mở quán ăn thì khách hàng sẽ nối liền không dứt.” Mặt Anna có chút ngượng ngùng: “Thật ra tôi cũng từng nghĩ, nhưng mở quán ăn nói dễ hơn làm, có rất nhiều chuyện phải tính đến như khu vực, tiền thuê, mùi vị thức ăn. Không nói cái khác, chỉ nói riêng mặt bằng đã là một vấn đề lớn nhất rồi.” “Tôi nghĩ đến một khu vực có lẽ là khá thích hợp với cô, đó chính là tòa cao ốc trụ sở chính của tập đoàn GT đang được xây dựng. Nơi đó sẽ trở thành kiến trúc đại diện mới cho thành phố chúng ta, lại còn khai thác một khu vực buôn bán lớn ở xung quanh, lưu lượng khách chắc chăn rất ổn định.” Cố Hạnh Nguyên lập tức nghĩ đến nơi này, bởi vì đây là do một tay Bắc Minh Thiện thiết kế, hơn nữa cô và bà nuôi cũng rất đồng ý với cách thiết kế này, hơn nữa cực kỳ tin tưởng vào sự phát triển trong tương lai. Anna nhíu mày: “Hạnh Nguyên, chỗ cô đánh giá cao tôi tin chắc nó rất tốt. Nhưng cô cũng cũng hiểu rất rõ tình hình của tôi bây giờ, tôi không có quá nhiều tiền. Chỗ cao cấp như vậy, đừng nói là thuê một chỗ đủ để mở quán ăn, cho dù chỉ thuê vài mét vuông cũng chưa chắc đủ.” Cố Hạnh Nguyên mỉm cười vỗ vai Anna: “Chuyện này cô cứ yên tâm đi, tòa cao ốc kia là của tập đoàn ba nuôi tôi, hơn nữa người phụ trách việc xây dựng chắc chắn cô cũng không đoán được đâu, là Hình Uy đó. Tôi có thể hứa chắc với cô, cô sẽ có quyền ưu tiên lựa chọn mặt bằng cửa hàng. Hơn nữa dựa vào quan hệ giữa chúng ta, còn cần phải nghĩ đến vấn đề tiền thuê sao? Sao nào, đây là một lựa chọn không tệ đúng không.” Sắc mặt hơi tối xuống của Anna lập tức hơi sáng lên, cô vô cùng biết ơn nắm chặt tay Cố Hạnh Nguyên. “Úi úi úi... Hai người làm gì ở đây thế, người không biết còn sẽ hiểu lầm đó.” Một giọng trong trẻo vui vẻ đột nhiên vang lên cách đó không xa. Không cần nhìn, chắc chắn là Lạc Kiều đến. “Kiều Kiều, cái cô gái chết bằm nhà cậu sao không đi ngủ, nửa đêm đi ra ngoài này đi dạo làm gì?” Cố Hạnh Nguyên quay người trừng mắt nhìn cô. Chỉ thấy không chỉ mình Lạc Kiều đến, ngay cả Hình Uy cũng đi theo. “Úi úi, Lạc lão phật gia cát tường.” Anna cũng vội vàng trêu chọc cô. Đúng thế, cái dáng vẻ Hình Uy cẩn thận ở bên cạnh đỡ Lạc Kiều đúng là rất có thể làm nổi bật lên tư thế cao quý của Lạc Kiều. Lạc Kiều cũng không khách khí, liêc nhìn hai người: “Hai tên nô tài to gan, thấy bổn cung cũng không biết đứng lên hành lễ.” Nói xong còn quay qua nhìn Hình Uy: “Tiểu Uy Tử, đi qua thưởng cho hai tên nô tài này “một trượng hồng”.” Sắc mặt Hình Uy hơi thay đổi, ba chị em các cô chơi đùa với nhau, cuối cùng còn kéo theo cả anh vào. Còn cái gì mà “Tiểu Uy Tử”, vậy không phải là thành thái giám rồi sao? Bây giờ đã là hai vợ chồng, hại chồng như thế thì cô có lợi gì chứ. Cố Hạnh Nguyên và Anna thấy mặt Hình Uy biến sắc, đều nhịn không được bật cười: “Kiều Kiều, cậu xem cậu hại chết chồng cậu rồi kìa. Nếu anh ta là thái giám thì cái bụng này của cậu từ đâu ra.” Lạc Kiều cũng không quá để ý đến chuyện này, cô cười hắc hắc: “Sao nào, ai nói không có chuyện chủ nhân dang díu với thái giám chứ. Từ Hy và Lý Liên Anh không phải cũng như thế sao.” Hình Uy thầm thở dài, xong rồi, lần này quan hệ hai vợ chồng hợp pháp cũng đã biến thành chủ nhân và nô tài dang díu với nhau. Cố Hạnh Nguyên và Anna cười gập bụng. Hai người vốn còn đang vô cùng buồn phiền, chỉ trong chốc lát đã quên hết mấy chuyện bực bội của bản thân. Ba người phụ nữ cười đùa một trạn rồi, Lạc Kiều nói: “Hai người không đi ngủ, chạy ra đây làm gì?” Cố Hạnh Nguyên và Anna ngừng cười: “Anna đang nghĩ xem sau này cô ấy phải làm gì.” “Anna, cô không muốn sống cùng bọn tôi sao?” Lạc Kiều hơi ngạc nhiên. Tuy cô quen Anna khá trễ, nhưng đã sống chung trong một thời gian dài, cũng đã là chị em tốt không giấu nhau chuyện gì. Anna cười nhẹ nói: “Không phải không muốn sống cùng hai người, vì tôi muốn lại ăn chùa ở chùa nữa. Tôi đang nghĩ làm việc gì đó, kiếm chút tiền phụ tiền chợ trong nhà. Mấy người lớn cộng thêm hai đứa nhỏ, mỗi ngày đều tiêu tiền như nước.” Lạc Kiều nghe vậy vẫy tay: “Trời, tôi còn tưởng có chuyện lớn gì, Anna cô cứ yên tâm đi, không cần lo lắng chuyện tiền nong.” Nói xong cô giơ tay vỗ Hình Uy ngồi cạnh: “Có chồng tôi ở đây mọi người sẽ không chịu đói. Huống chi Hạnh Nguyên cũng cống hiến toàn bộ tiền lương của cô ấy ra, đủ xài.” Anna lắc đầu: “Như thế không được, Hạnh Nguyên cũng đã bỏ tiền, tôi cũng không thể cứ ở nhà mãi. Lúc nãy Hạnh Nguyên đã nghĩ cách giúp tôi, đến lúc đó tôi sẽ mở một quán ăn.” Lạc Kiều thấy Anna đã kiên quyết như thế, cô cũng không nói gì thêm, cô quay qua nói với Hình Uy: “Chồng à, chỗ Bắc Minh Thị bọn anh có mặt tiền cửa hàng nào tốt không, tìm cho Anna một cái đi.” Hình Uy thật ra cũng rất muốn giúp Anna một tay, nhưng dù sao anh cũng không có quyền lực đó, bất cứ quyết định nào cũng phải trải qua sự đồng ý của Bắc Minh Thiện. “Kiều Kiều, cậu đừng làm khó Hình Uy. Cậu tưởng anh ta là sếp lớn nói cái gì là được cái đó sao, anh ta chỉ làm công cho Bắc Minh Thiện thôi.” Cố Hạnh Nguyên nói. Hình Uy gật đầu: “Cô Cố, tuy tôi không thể nào đưa ra quyết định được, nhưng tôi sẽ thể nói với sếp giúp cô Anna. Tôi nghĩ đây cũng không phải là vấn đề quá lớn với anh ấy.” Cố Hạnh Nguyên vẫy tay: “Anh không cần quan tâm chuyện này, tôi tự nói với anh ấy.” “Đúng đúng, sao lại quên mất là bài vua là Hạnh Nguyên chứ. Nếu cậu ấy nới với Bắc Minh Thiện một câu, không sợ anh ta sẽ không nghe theo. Nếu anh ta thật sự không nghe lời, chúng ta lập tức mượn danh nghĩa của Hạnh Nguyên, dẫn Dương Dương và Trình Trình về nhà, để anh ta ở nhà Bắc Minh một mình làm một ông chồng cô đơn.” Lạc Kiều cười ha ha nói, sau đó cô quay đầu lại nhìn Hình Uy, dùng giọng điệu đe dọa nói: “Chiêu này không chỉ đưa cho Hạnh Nguyên, em cũng muốn dùng trên người anh, nếu sau này anh dám không nghe lời em, anh tự mình đi nhận hậu quả. Đạp anh đến chỗ Bắc Minh Thiện, cho hai người làm hai ông chồng cô đơn.” Hình Uy không ngờ anh lại thành như thế, anh liên tục gật đầu: “Em cứ yên tâm đi, anh sẽ không bỏ rơi em.” Lúc này Lạc Kiều mới hài lòng gật đầu: “Ừ, vây còn tạm được. Được rồi, bây giờ thưởng cho anh một việc tốt, đi rót cho em ly nước ấm.” Thấy bóng dáng cao lớn của Hình Uy đã đi vào nhà ăn, Cố Hạnh Nguyên cười nói với Lạc Kiều: “Hình Uy là một người thành thật, cậu đừng có ăn hiếp người ta.” Lúc này Anna mới nhớ ra gì đó, nói với Cố Hạnh Nguyên: “Chuyện của tôi đã xong rồi, còn chưa nói đến cậu, đêm hôm khuya khoắt không ngủ được đi xuống đây làm gì?” Hai mắt Lạc Kiều lại sáng lên: “Mấy ngày gần đây bọn tớ thấy cậu hết để Trình Trình sống ở nhà Bắc Minh, rồi lại chạy đi làm trợ lý đặc biệt cho Bắc Minh Thiện. Cậu rõ ràng là đang chuẩn bị tái hợp với anh ta.” Nói xong, mặt Cố Hạnh Nguyên hơi đỏ lên, nhưng lập tức trở lại bình thường: “Kiều Kiều, nếu cậu còn ăn nói bậy bạ tớ xé miệng cậu đó. Bây giờ trong đầu tớ đủ thứ chuyện rồi, làm gì còn nghĩ đến mấy chuyện đó.” “Hạnh Nguyên, chúng ta là chị em tốt nhiều năm như vậy rồi, cũng không thể chỉ để cô chia buồn bọn tôi, mà bọn tôi lại không làm chuyện gì cho cô. Chuyện này cũng sẽ làm bọn tội cảm thấy lo lắng.” Anna nói xong, Lạc Kiều ở bên cạnh cũng gật đầu lia lịa: “Đúng đó, có chuyện gì cậu tâm sự cùng chúng tớ đi.” Cố Hạnh Nguyên nhìn hai cô, sau đó lại thở dài: “Hôm nay sau khi đến thăm mẹ xong quay về, tớ gặp được ba của tớ.” “Ba cậu? Vậy không phải là chuyện tốt sao, sao cậu lại cứ mặt ủ mày ê thế này? Chẳng trách hôm nay bọn tớ thấy cậu về đến nhà giống như là cứ không vui.” Chuyện này làm hai người cảm thấy rất kinh ngạc. Cố Hạnh Nguyên chưa từng kể cho Anna và Lạc Kiều biết về chuyện ba cô, thậm chí cũng chưa từng kể cho Bắc Minh Thiện biết. “Sau khi tớ mất tích không lâu thì ông ta cũng vứt bỏ mẹ tớ, từ đó hoàn toàn không còn tung tích nữa. Tớ không biết lần này ông ta xuất hiện có mục đích gì. Nói thật, tớ cũng không muốn biết. Bởi vì ông ta làm mẹ tớ tổn thương quá nhiều rồi.” Cố Hạnh Nguyên có vẻ vô cùng buồn chán. Anna và Lạc Kiều lập tức nhìn cô bằng ánh mắt thương hại, đối với hai người bọn họ, đặc biệt là Lạc Kiều, đều có đủ ba mẹ, hơn nữa gia đình còn hạnh phúc. Trong mắt hai người, cuộc sống trước đây của Cố Hạnh Nguyên và mẹ cô thật sự không thể nào tưởng tượng nổi. “Hạnh Nguyên, tớ cảm thấy cậu nên đi hỏi ông ta cho rõ. Dù sao các cậu cũng là người một nhà. Có lẽ ông ấy có nỗi khổ tâm gì nên mới phải rời khỏi hai người.” Lạc Kiều quan tâm nói. Cố Hạnh Nguyên cũng từng nghĩ đến làm như những gì Lạc Kiều khuyên, nhưng từ đầu đến cuối cô không thể nào qua được cửa ải của chính cô. “Tớ còn phải suy nghĩ kỹ lại chuyện này. Chỉ là tớ thật sự lo không biết ông ta có đến tìm mẹ tớ không. Bệnh của mẹ chỉ mới đỡ hơn được một chút, nếu ông tự tùy ý đi tìm bà, chỉ sợ bà không chịu nổi kích thích này.” Vấn đề trước mắt làm khó ba người ở đây. Đúng thế, bệnh viện là nơi công cộng, không thể nào phong tỏa không cho người khác vào được. “Nếu không chuyển mẹ cậu đến chỗ của Bắc Minh Thiện đi, không phải nói bà Bắc Minh có quen biết với mẹ cậu sao?Chắc là cũng không có vấn đề gì đâu.” Lạc Kiều đưa ra ý kiến. Cố Hạnh Nguyên vừa nghe ý kiến này lập tức bác bỏ ngay. Sao có thể để mẹ ở cùng với Giang Tuệ Tâm được chứ, bây giờ không biết bà ta đang ấm ủ ý đồ gì để hãm hai mẹ và dì Như Khiết nữa, nếu làm thế không phải là đưa dê vào miệng cọp sao. Tuy rằng cô nghĩ như thế nhưng cũng không thể nói ra, dù sao Hình Uy còn đang ở nơi này. Anh ta chính là cấp dưới trung thành của Bắc Minh Thiện, hơn nữa cũng vô cùng trung thành với nhà họ Bắc Minh, nếu anh biết, không cẩn thận nói cho Bắc Minh Thiện biết, cái tên Bắc Minh Thiện kia xúc động như vậy, lỡ như đi tìm Giang Tuệ Tâm tranh cãi, vậy thì phiền phức to rồi. Cô vội vàng lắc đầu: “Cách này không tốt, tớ không muốn làm phiền nhà bọn họ nữa, Hơn nữa bây giờ tớ và Bắc Minh Thiện cũng không có quan hệ gì.” Cố Hạnh Nguyên bác bỏ, lại làm phòng khách chìm vào yên lặng một lần nữa. Lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Tôi có một cách không biết có được hay không.” Nhóm Cố Hạnh Nguyên quay đầu lại nhìn, người nói chuyện là Hình Uy đã bưng ly nước ấm về. Anh đặt ly nước lên bàn trà, sau đó nói với Cố Hạnh Nguyên: “Cô chủ, nếu không tôi cử vài người canh giữ trước phòng bệnh của mẹ cô. Trừ bác sĩ ra, không cho phép bất cứ người nào bước vào, cô thấy được không?”