Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 52 : tôi có con trai rồi

Dương Dương miệng méo xệch, vẻ mặt buồn bã: “Rốt cuộc con có phải là con ruột của ông ấy không vậy? Nỡ lòng nào thương tổn con như vậy chứ? Con vẫn còn là một đứa trẻ mà, có phải không?” “Thôi. Cậu chủ à, làm ơn đừng giả vờ tội nghiệp, từ tối hôm qua tới giờ cậu đã xài chiêu này năm mươi tám lần rồi. Tôi đã nói trước rồi, cậu hai làm vậy là muốn phạt cậu thôi, mong cậu từ này về sau đừng có tùy ý bỏ nhà đi bụi nữa.” Dương Dương bĩu môi, dẹp luôn vẻ buồn đau, duỗi tay tóm lấy Bối Lạp – vốn đang say giấc nồng – “Tên mập này đúng là đáng ghét thật, bị nhốt trong lồng sắt mà còn ngủ say ke cho được.” “Gâu…” Bối Lạp bị cậu kéo đau, đôi mắt mờ mịt mở to hết sức vô tội. Như thể đang nói: Nó nào phải con người đâu, nó chỉ là một con chó thôi, chó vốn nên ngủ trong lồng chứ. .”Con muốn ra ngoài, con muốn ra ngoài, muốn ra ngoài cơ…” Dương Dương chép miệng, lại bắt đầu la lối ầm ĩ. Biết ngay là ban đầu vốn không nên nghe lời Bắc Minh Tư Trình ngoan ngoãn về lại nhà Bắc Minh mà. Còn bảo là cần cậu đi nghe ngóng xem ba mẹ rốt cuộc có quan hệ gì, rằng hai người rốt cuộc có phải là con ruột của ba mẹ không, rằng tại sao ba mẹ lại hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của hai cậu? Thôi cho xin, nếu sớm biết rằng sau khi về đây sẽ bị nhốt vào chuồng chó, thì cho dù có bị đánh gãy chân cậu cũng không thèm về! Dương Dương lại kêu gào thảm thiết, tiếng la đánh thức Giang Tuệ Tâm vốn đã thao thức suốt đêm. “Ôi cháu trai cục cưng của bà, bà nội tới thăm cháu đây…”, Giang Tuệ Tâm chạy tới trước chiếc lồng sắt, trìu mến nhìn cậu nhóc và chú chó trong lồng. Bà cứ liên tục thở dài, vội vàng dặn dò người giúp việc mau chóng đem đồ ăn sáng đã được nấu sẵn đưa vào trong lồng. Dương Dương nhìn thấy bà như thấy được vị cứu tinh, chép miệng vài cái rồi bỗng “hu hu” khóc lớn thành tiếng: “Nội ơi…” Tiếng khóc thảm thương của cậu làm Giang Tuệ Tâm xót xa vô cùng “Hu hu… Bà nội, chắc con không phải con trai của ba đâu đúng không?…Hu hu…” “Bé ngốc này, con đương nhiên là con của ba chứ.” Giang Tuệ Tâm thương xót nhìn cậu bé đang khóc thút thít trong lồng sắt, vừa nóng lòng vừa sốt ruột. “Hu hu…Vậy thì…Vậy thì chắc chắc không phải con ruột đâu đúng không…Nếu không sao lại nỡ đối xử với con như thế này chứ?” Dương Dương nghẹn ngào khóc, cậu ngẩng đôi gò má non nớt trắng trẻo, trên gương mặt hiện rõ vẻ ấm ức tội nghiệp. Đôi mắt to tròn hấp háy nhìn chăm chăm vào Giang Tuệ Tâm. “Tất nhiên con là con ruột chứ!” Giang Tuệ Tâm gật đầu ngay không chút chần chừ. Dương Dương ngưng khóc một chút, ái chà, xem ra cậu thật sự là con ruột của ba mẹ rồi. Mục đầu tiên trong quá trình điều tra đã hoàn thành. Sau đó cậu lại nhìn Giang Tuệ Tâm, chép chép miệng “hu hu” hai tiếng, tiếng khóc so với lần trước có vẻ thảm thương gấp bội. “Hu hu hu hu…Đối xử với con ruột mà còn độc ác đến nỗi này, đúng là đáng sợ quá mà…” “Ngoan, Trình Trình ngoan đừng khóc nữa mà, có nội đây, bà nội không cho phép ba con hành hạ con như vậy đâu!” Giang Tuệ Tâm thực tình không thể nhịn nỗi nữa, bà vội vàng ra lệnh: “Mau, mau mở khóa ra cho tôi.” “Việc này thì…Bà chủ à, cậu hai đã dặn là…” “Nhốt thằng bé một đêm còn chưa đủ hay sao? Nó chỉ mới năm tuổi thôi mà…” lần này Giang Tuệ Tâm vô cùng kiên quyết. “Nhưng mà phu nhân…” “Đừng nói nữa, có chuyện gì tôi sẽ tự chịu trách nhiệm!” Cuối cùng thì sau chín mươi bốn cuộc cách mạng, Dương Dương đã giành được thắng lợi tạm thời! Cố Hạnh Nguyên vẫn tới công ty đi làm như bình thường. Công trình ‘Ánh’ này mai sẽ bắt đầu tuyên bố danh sách cạnh tranh đợt đầu, công việc của Bắc Minh Thiện cũng sẽ trở nên lu bu, bận rộn. Vào thời điểm quan trọng như vậy, cô thật sự không dám tới làm phiền anh, cũng tránh việc lại bị chuyện của nhà họ Cố liên lụy. Còn những chuyện xảy ra đêm qua, hết thảy chúng dường như chỉ là cảnh trong mơ. Hừng đông tỉnh mộng lại quay về guồng quay vốn dĩ. Xét đến cùng, kẻ nào mới là ánh trăng sáng cô cất chứa nơi đáy lòng? Còn anh, ai mới là mảnh trăng sáng mà anh vẫn hằng nâng niu? Cả hai người họ, cuối cùng cũng chẳng thể biết được đáp án của đối phương. Giữa trưa, Bắc Minh Thiện đang triển khai một cuộc họp chuyên sâu trong phòng họp thì đột nhiên có một điện thoại gọi đến… “Cô chuẩn bị trước đi, chiều nay tôi có hẹn gặp đối tác…” Cố Hạnh Nguyên gẩy nhẹ móng tay: “Thưa tổng giám đốc, xin hỏi là hẹn ở đâu ạ, cần chuẩn bị trước những gì?” “…” đầu dây bên kia còn có người đang báo cáo, sau một lúc lâu anh mới nhẹ giọng nói: “Đi đánh gôn.” Ba chữ ngắn gọn rõ ràng, anh nói xong liền dứt khoát cúp máy. Cố Hạnh Nguyên không thể nói gì thêm, cô thở dài, tên này đúng là kiệm lời như vàng mà, về khoản này thì chắc cô còn lâu mới theo kịp anh. Buổi chiều. Bắc Minh Thiện ngồi trên xe hơi đi tới một câu lạc bộ cao cấp. Những người tới đây đánh gôn đa số đều là những người có máu mặt ở thành phố A. Vào phòng thay đồ một hồi lâu, Bắc Minh Thiện mới xụ mặt bước ra. Cố Hạnh Nguyên lúc này đang đứng đợi ngoài cửa. Cô ngước mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới bộ đồ đánh golf màu vàng lá mạ của Bắc Minh Thiện, không nhịn được mà phì cười. Ngay sau khi nhận được cuộc gọi của anh vào lúc trưa, cô liền vội vội vàng vàng chuẩn bị. Bộ đồ chơi gôn màu vàng lá mạ này là cô đã cố ý chọn riêng cho anh. Tính tình cái tên Bắc Minh Thiện này lúc nào cũng lạnh lùng cứng nhắc, còn quần áo của anh thì quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy màu đen, trắng, xám. Cũng bất ngờ thật, anh ta mặc bộ đồ màu vàng lá mạ này không những không hề có vẻ ẻo lả mà còn tôn thêm vài phần vượt trội xuất sắc. Cố Hạnh Nguyên thở hắt ra, tên này đúng thật là đẹp như một vị thần vậy. “Cố Hạnh Nguyên, là cô cố ý đúng không!” Giọng nói trầm thấp của Bắc Minh Thiện lộ rõ sự tức tối. Cô cố nhịn cười, đáp lại anh một cách nhũn nhặn: “Tổng giám đốc, anh nhìn xem, màu vàng này mới tươi sáng rực rỡ làm sao, có thảm cỏ xanh, cộng thêm bộ đồ vàng này, đúng là chẳng khác gì bông hoa cải vàng nở giữa cánh đồng hoang khi tiết trời vào xuân, đẹp vô cùng, rất hợp với anh đó…” Bông cải? Bắc Minh Thiên tức xanh mặt, không thèm nói thêm câu nào, anh xách túi đựng gậy đánh gôn lên đi thẳng một mạch vào sân đánh bóng. Cố Hạnh Nguyên cười tủm tỉm đi theo phía sau anh, đảm nhiệm công việc rót trà đưa nước. Bên trong sân gôn, trên thảm cỏ xanh mướt, khuôn mặt Dương Dương tràn đầy niềm vui sướng, cậu lăn lộn mấy vòng trên sân cỏ, hoàn toàn không thèm để tâm đến việc quần áo trên người đã lấm lem bùn đất. “Oa, chú ba, cỏ ở đây đúng là mềm cực kì luôn…” Dương Dương vui thích kêu, có vẻ như nỗi buồn bị nhốt vào chuồng chó tối hôm qua đã hoàn toàn tan biến. Bắc Minh Đông lúc này đang đi ở đằng trước, anh hơi nhíu mày, đưa tay đẩy đẩy cặp kính râm to đùng, mội ngôi sao lớn như anh, bất kì lúc nào, ở đâu thì cũng phải luôn duy trì trạng thái tốt đẹp nhất của bản thân. “Trình Trình à, không phải con cũng có tật sợ dơ giống ba con sao?” Dương Dương lạnh lùng bĩu môi: “Từ giờ trở đi, con sẽ làm những chuyện mà ba ghét, hừ!” Bắc Minh Đông cười cười, anh đi tới bế cậu nhóc bầu bĩnh, mềm mại lên: “Đừng giận nữa mà. Không phải bà nội đã dặn chú dắt con đi chơi rồi sao?” Nghĩ đi nghĩ lại thì Bắc Minh Thiện đúng là nhẫn tâm thật, cả con trai ruột của mình mà lão còn nỡ bắt nhốt trong chuồng chó, thì còn chuyện gì mà lão không làm được nữa? Bắc Minh Đông giật giật khóe môi, cũng may là anh và Bắc Minh Thiện không phải cùng một mẹ sinh ra. “Hi hi, biết ngay chú ba tốt nhất trên đời mà!” Dương Dương nhân thể chui vào trong lòng Bắc Minh Đông, hai bàn tay lấm lem duỗi về phía anh. Bắc Minh Đông vội vàng né khỏi hai bàn tay cáu bẩn của cậu: “Thôi đi, đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu, chú ba của con còn phải dùng khuôn mặt này kiếm cơm ăn đó.” “Hì hì…Chú ba, dùng mặt kiếm cơm có nghĩa là gì ạ?” “Có nghĩa là nếu một người có vẻ ngoài đẹp trai, thì sẽ có rất nhiều cô gái thích người đó, và họ sẽ tự nguyện bỏ tiền túi để theo duổi người đó…” “À à.” Dương Dương tỏ vẻ đã hiểu, cậu gật đầu, sau đó tung ra một câu gây sốc: “ Hóa ra chú ba đang ăn bám phụ nữ!” Bắc Minh Đông hóa đá ngay tức thì. Cố Hạnh Nguyên theo chân Bắc Minh Thiện vào trong sân bóng. Nắng chiều chiếu vào làn da hơi nóng rát. Trên đầu cô như đội chiếc mũ miện dệt từ những tia nắng chiều lấp lánh. Bắc Minh Thiện nghoảnh đầu lại nhìn cô, bóng dáng xinh đẹp nhẹ nhàng của cô đập vào mắt anh, trong lòng anh chợt lóe lên một tia sáng khác thường, nhưng anh vẫn không hé môi, mà chỉ tiếp tục nói chuyện với vị khách đã hẹn từ trước. . “Ái chà, Tổng giám đốc Bắc Minh đây luôn trăm công ngàn việc, cuối cùng cũng chịu dành ra chút thời gian tới gặp ông già này rồi!” Người đang nói chuyện là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, dáng người hơi đầy đặn. Bắc Minh Thiện hờ hững gật đầu: “Tổng giám đốc Bùi khách sáo rồi, gần đây công ty có nhiều việc, đúng thật là vô cùng bận rộn.” Cố Hạnh Nguyên nghe thấy ba chữ “Tổng giám đốc Bùi” thì có chút ngạc nhiên. Ánh mắt người đàn ông đẫy đà liếc ngang qua Cố Hạnh Nguyên, lúc này đang đứng sau Bắc Minh Thiện, trong mắt ông ta toát ra vẻ khinh khi, ngay sau đó ông liền vung cao gậy đánh gôn, đánh một cú thật mạnh như thể đang giải tỏa một sự căm giận nào đó. Trái bóng gôn bay ra ngoài theo một đường pa-ra-pôn. “Xem ra tổng giám đốc Bắc Minh không muốn trò chuyện riêng với tôi nhỉ?” Bắc Minh Thiện ung dung rút từ trong túi ra một chiếc gậy đánh gôn được đặt làm riêng. Anh đứng vào điểm phát bóng, chau mày: ” Tổng giám đốc Bùi chắc phải tự biết rằng, cái ghế chủ tịch thành phố A nhiệm kì sau chưa chắc vẫn còn là của ông nhỉ?” Vừa dứt lời, cây gậy trong tay anh vung lên, quả bóng bay nhanh ra ngoài, động tác gọn gàng lưu loát. Tổng giám đốc Bùi lại thoáng liếc qua Cố Hạnh Nguyên, hừ một tiếng rồi nói: “Đàn ông ở bên ngoài gặp dịp thì chơi cũng dễ hiểu thôi, nhưng dù sao thì trong nhà vẫn cần một người phụ nữ môn đăng hộ đối, hiểu biết lễ nghĩa để mà sinh con đẻ cái.” Bắc Minh Thiện vẫn ung dung thản nhiên: “Tổng giám đốc Bùi không biết rằng tôi đã có con rồi sao?” Anh nói xong lại đánh ra một cú bóng hết sức dứt khoát, quả bóng rơi vào lỗ chỉ sau một lần vung gậy! Sắc mặt tổng giám đốc Bùi cứng đờ. Cố Hạnh Nguyên cũng vô cùng kinh ngạc. Cô nhìn một bên mặt đẹp trai phát hờn của anh bằng ánh mắt khó tin, tên này, tên này nhìn vậy mà đã có con rồi? Suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cô chính là đó hẳn là con của Sunny. Tổng giám đốc Bùi dù sao cũng là người từng trải, ông ta mau chóng trấn tĩnh lại: “Chỉ cần là một người đàn ông có thành tựu, có ai mà chưa từng kinh qua mấy mối tình trai gái? Ai mà chẳng có thêm mấy đứa con riêng không rõ thân phận?” Bắc Minh Thiện thoáng cau mày, ngay lập tức anh cong môi, nở một nụ cười hiếm thấy: “Ý của tổng giám đốc Bùi là đang thừa nhận vụ bê bối ồn ào lần trước về chuyện ông có một đứa con gái ngoài giá thú sao?” Tổng giám đốc Bùi mặt mũi tối sầm, nghẹn họng. “Thôi.” Bắc Minh Thiện cụp mắt, vung cao gậy chơi gôn: “Nếu tổng giám đốc Bùi vẫn còn lòng dạ thì hãy dùng nó để suy tính cho cuộc bầu cử tiếp theo đi. Đừng phí thời gian với tôi.” “Bắc Minh Thiện!” Tổng giám đốc Bùi vừa thẹn vừa tức giận, ông ta ném mạnh gậy chơi bóng: “Huyền Kim có phải bị mù mắt rồi không mà lại nhìn trúng cái thứ máu lạnh như cậu.” Bắc Minh Thiện im như thóc. Anh vung gậy, lại là một cú trúng ngay vào lỗ. Gương mặt Cố Hạnh Nguyên dần sáng lên, kĩ thuật đánh bóng của tên này sao có thể tốt được như thế chứ? Anh quay đầu lại nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Đi nhặt bóng.” “…!”- Cô không bằng lòng mà bĩu môi, song rốt cuộc vẫn phải nghe lời chạy tới vùng sân cỏ phía xa xa nhặt bóng. Nhưng mà, tên kia trông vậy mà đã có con rồi!? Ôi mẹ ơi, đúng là không thể ngờ, ngày thường im hơi lặng tiếng, thanh cao quý phái như gì, hóa ra là ngay cả con cũng đã có rồi! Nghĩ đến đây, không hiểu vì sao mà cô lại thấy tim mình như đang trĩu nặng… Bắc Minh Thiện nhìn thoáng qua bóng hình hoạt bát của Cố Hạnh Nguyên khi chạy đi nhặt bóng, anh tự hỏi chẳng lẽ khả năng vận động của cô gái này tốt tới vậy sao? Quả nhiên, anh trơ mắt nhìn cô đang chạy trên đường thì bỗng trẹo chân, rầm một tiếng mà ngã chụp ếch. Đồng tử anh chợt co lại. Chốc sau anh lại nhìn thấy cô mau chóng đứng dậy, lén lút ngó trái ngó phải như một tên trộm, sợ người ta nhìn thấy bộ dạng chụp ếch thô thiễn của mình, cô phủi phủi mông rồi vội vàng lẩn đi mất. Một nụ cười mỉm khó thấy xuất hiện nơi khóe môi anh. “Bắc Minh Thiện, đừng có mà khinh khi kẻ khác! Nếu cậu không chịu lấy con gái tôi thì tôi nhất định phải dạy cho cậu một bài học!” Tổng giám đốc Bùi hung hăng mắng.