Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 496 : thăm viếng

Đặc biệt là khi mẹ anh đánh mất đứa bé Cố Hạnh Nguyên, điều đó càng khiến anh bị sốc hơn. Không chỉ Bắc Minh Thiện bị sốc, ngay cả Hình Uy cũng cảm thấy sự việc này thực sự khó tin. "Cậu nghỉ ngơi đi, tôi muốn ở một mình." Bắc Minh Thiện bảo Hình Uy về trước. “Vâng, ông chủ.” Hình Uy đáp lại rồi quay người đi về phía cửa phòng làm việc. Trước khi mở cửa, anh lần nữa quay đầu lại nói với Bắc Minh Thiện: “Ông chủ, mẹ con bà chủ họ thực sự là số khổ.” Sau đó anh ta mở cửa bước ra ngoài. Bắc Minh Thiện ngồi một mình sau bàn làm việc, hai tay chắp lại đỡ trán. Anh đang suy nghĩ, anh đang nghĩ về những gì anh đã làm với Cố Hạnh Nguyên. Không thể phủ nhận rằng, trong thời gian dài này những tổn thương gây ra cho cô quả thực là quá nhiều. Ngày hôm sau, anh dậy từ rất sớm, không cần người hầu và Hình Uy giúp đỡ, tự tay chuẩn bị một số quà cho Lục Lộ, các loại thuốc bổ quý giá cần có. Vốn dĩ anh muốn gặp Lục Lộ, nhưng khi nghĩ về việc mẹ mình đã làm tổn thương cả hai mẹ con họ, anh liền xua tan ý định đó. Chín giờ, Cố Hạnh Nguyên lái xe vào nhà cũ Bắc Minh. Cô đến đón Dương Dương. Dương Dương được người hầu dìu ra ngoài, thấy mẹ đến, liền nhào tới chỗ của Cố Hạnh Nguyên, ôm lấy cô: "Mẹ, sao giờ mẹ mới đến? Con đợi đến sốt ruột rồi." " Cố Hạnh Nguyên nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ của Dương Dương: "Có gì phải sốt ruột chứ, không phải mẹ tới rồi sao." Trình Trình lúc này xuống xe, nhìn Dương Dương, sau đó chạy vào nhà cũ xem bà nội. Một lúc sau, cậu nắm tay Giang Tuệ Tâm từ nhà đi ra, chỉ thấy trong tay Giang Tuệ Tâm bưng một giỏ trái cây. "Dì tâm, đây là..." Cố Hạnh Nguyên vội vàng nhận lấy. Giang Tuệ Tâm cười nhẹ: "Đây là chút tâm ý của dì. Đến đó thay dì hỏi thăm mẹ con, có thời gian dì sẽ đến thăm bà." “Cảm ơn dì Tâm, con nhất định sẽ nói với mẹ.” Sau đó, cô đặt giỏ trái cây vào trong thùng xe. Trình Trình và Dương Dương đều ngồi lên ghế sau xe. Khi Cố Hạnh Nguyên chuẩn bị quay vào xe, Bắc Minh Thiện bước ra khỏi nhà với hai hộp quà được đóng gói đẹp mắt. Hình Uy theo sát anh, anh ta đã nhiều lần muốn xách giúp ông chủ, nhưng Bắc Minh Thiện đều từ chối. Cố Hạnh Nguyên đứng bên xe nhìn anh đầy nghi ngờ, cái tên Bắc Minh Nhị này lại muốn giở trò gì đây? Ngay sau đó, không để ý đến Cố Hạnh Nguyên đồng ý hay không, Bắc Minh Thiện mở cửa cốp sau mà không nói gì, trực tiếp bỏ hộp quà vào. Cố Hạnh Nguyên ngạc nhiên nhìn Bắc Minh Thiện: "Anh đây là?" Bắc Minh Thiện vẫn một gương mặt lạnh: "Đều là thuốc bổ giúp mẹ em phục hồi. Hôm nay tôi còn có việc nên không đi cùng em." Sau đó không nói gì, anh xoay người đi đến chiếc xe đỗ cách đó không xa, mở cửa ngồi vào. Giang Tuệ Tâm nhìn Bắc Minh Thiện, và sau đó cười với Cố Hạnh Nguyên: "Ngày hôm qua dì đã nói với nó chuyện của chúng ta." Cố Hạnh Nguyên chợt nhận ra rằng mặc dù cô biết toàn bộ sự việc, nhưng cô chưa bao giờ đề cập đến chuyện đó với anh... Lý do rất đơn giản, đó là vì cô ấy không muốn Bắc Minh Thiện cảm thấy rằng anh đang nợ cô, bởi vì anh đã nợ cô rất nhiều thứ, đến nỗi đã không cần phải tính toán nữa. Giờ cô chỉ nghĩ đến việc nuôi dạy bọn trẻ thật tốt, không quản được những tranh chấp của thế hệ trước, ân oán của cô và Bắc Minh Thiện cũng không muốn nhắc đến nữa. Hình Uy lúc này cũng bước đến bên cạnh Cố Hạnh Nguyên: "Cô ơi, sáng nay ông chủ đã đích thân chọn những thứ đó. Đây đều là tâm huyết của anh ấy." Lúc này, Bắc Minh Thiện hạ cửa kính xe xuống, nói với Hình Uy: "Còn không mau tới đây lái xe, trong tập đoàn còn nhiều việc đang chờ xử lý đó." Hình Uy nhanh chóng chạy tới, một lúc sau, anh lái xe ra khỏi nhà cũ của Bắc Minh trước. "Hạnh Nguyên, dì nghĩ nó biết hết mọi chuyện rồi. Đứa nhỏ này là như vậy, không biết cách biểu đạt, chỉ biết làm bừa. Được rồi, đã muộn rồi, con mau đi qua đó đi. Đi đường phải cẩn thận." Giang Tuệ Tâm lại dặn dò Cố Hạnh Nguyên câu cuối. Cố Hạnh Nguyên gật đầu, rồi lên xe, rời khỏi nhà cũ của Bắc Minh. Trên đường đi Cố Hạnh Nguyên nhớ lại những lời của Giang Tuệ Tâm, đặc biệt là câu đánh giá Bắc Minh Thiện: không biết cách biểu đạt, chỉ biết làm bừa. Về điểm này thì Cố Hạnh Nguyên lĩnh hội sâu sắc, cái tên Bắc Minh Nhị này chuyện gì cũng rất ngang ngược với cô, thậm chí... Nghĩ đến đây, mặt cô hơi ửng hồng. “Mẹ, bà nội và ba đều tặng quà cho bà ngoại, chúng ta chuẩn bị gì cho bà?” Dương Dương ngồi phía sau hỏi. Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn Dương Dương qua gương chiếu hậu: "Con tự đưa mình đến đó là món quà tốt nhất dành cho bà rồi. Nhưng con phải nhớ lần đầu tiên gặp bà, đừng nói linh tinh biết không. Đặc biệt là chuyện xấu của ba con. " Dương Dương dùng sức gật đầu, sau đó giơ tay nhỏ lên hành lễ: "Mẹ đừng lo lắng, tuyệt đối sẽ không." Cố Hạnh Nguyên nhanh chóng lái xe đến cửa bệnh viện. Như thường lệ, Cố Hạnh Nguyên mua một bó hoa trong tiệm hoa, sau đó nhờ nhân viên bệnh viện lấy hết đồ trong cốp ra. Rồi theo ba mẹ con đi đến cửa phòng Lục Lộ. Trước khi Cố Hạnh Nguyên mở cửa đi vào, cô nhìn hai đứa trẻ một lần nữa. Sở dĩ hôm nay chỉ đưa Trình Trình và Dương Dương qua đây, là bởi vì rủi ro phải đối mặt khi đưa Cửu Cửu đến đây là quá lớn, dù sao cũng sẽ có cơ hội trong tương lai. Cô nhẹ nhàng thở ra, Dương Dương làm một động tác OK. Cố Hạnh Nguyên chậm rãi mở cửa phòng bệnh: "Mẹ, chúng con tới gặp mẹ đây." Lục Lộ đang dựa vào giường bệnh đã dựng lên một nửa, đắp chăn bông. Điều khiển TV bên cạnh tay bà. Thấy cửa mở, bước vào là Cố Hạnh Nguyên. Trên mặt bà lập tức nở nụ cười: "Hạnh Nguyên, con tới rồi." Cố Hạnh Nguyên mỉm cười gật đầu: "Mẹ, nhìn xem con đưa ai tới đây." Nói xong, cô khẽ xoay người về phía khung cửa. Chỉ thấy hai bé trai bước vào từ bên ngoài, một đứa mặc bộ đồ vest nhỏ, đứa còn lại mặc quần áo bình thường. Nếu không có sự khác biệt trong bộ trang phục này, thì sẽ không thể phân biệt được từ ngoại hình, chúng gần như giống hệt nhau. Khi Lục Lộ nhìn thấy gương mặt của chúng, liền khiến bà nhớ lại hình ảnh Bắc Minh Thiện khi còn nhỏ, thực sự quá giống. Hai đứa bé này nhất định là con trai của con gái bà và cậu ta. Cố Hạnh Nguyên đi đến phía sau Trình Trình và Dương Dương, đặt tay lên đôi vai nhỏ của họ: "Mẹ, đây là hai cháu trai ngoại của mẹ." Sau đó cúi đầu nói với hai anh em: "Đây là bà ngoại của các con." Sau khi Trình Trình và Dương Dương nhìn nhau, đồng thanh hét lên "Bà ơi" với Lục Lộ. Sau đó hai anh em chạy đến giường bệnh của Lục Lộ Mặc dù Lục Lộ chán ghét người nhà của Bắc Minh, nhưng nhìn thấy hai đứa nhỏ thông minh lanh lợi trước mặt vẫn sinh ra rất nhiều cảm tình trong lòng. Dù sao, một nửa dòng máu của con gái cũng đã chảy trong cơ thể chúng. Nhân viên bệnh viện khiêng quà cho Cố Hạnh Nguyên cũng đưa đồ trên tay anh ta vào phòng. Sau khi Cố Hạnh Nguyên cảm ơn anh, cô cũng bước đến giường của mẹ mình, cắm bó hoa trong tay vào một chiếc bình trên bàn cạnh giường. “Hạnh Nguyên, con đúng là tiêu tiền bừa bãi, cũng không phải lần đầu tiên tới, sao lại mang nhiều đồ như vậy.” Lục Lộ trách móc. Không đợi Cố Hạnh Nguyên trả lời, Dương Dương đã nhiều chuyện: "Tất cả đều là do bà nội và ba đưa cho bà ngoại." Ba? Không cần phải nói nhất định là Bắc Minh Thiện, nhưng bà nội này... Cố Hạnh Nguyên nhìn ra suy nghĩ của mẹ, trước tiên cô giới thiệu hai anh em với mẹ: "Mẹ, đây là Trình Trình và Dương Dương. Trình Trình là anh trai, bây giờ đang đi theo con" nói rồi, cô chỉ vào bé trai mặc quần áo bình thường. Sau đó cô chỉ vào Dương Dương, người đang mặc một bộ đồ vest bên cạnh Trình Trình: "Đây là Dương Dương, con trai út, nó sống với Bắc Minh Thiện trong ngôi nhà cũ Bắc Minh." Lục Lộ gật đầu: "Hai đứa tại sao không sống cùng nhau? Con và Bắc Minh Thiện không phải..." Cố Hạnh Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu: “Mẹ, sau này con sẽ nói với mẹ những chuyện này.” Sau đó chỉ vào quà: “Đây đều là Bắc Minh Thiện và dì Giang nhờ con mang cho”. Hóa ra là như vậy. Lục Lộ vươn tay nắm lấy đôi tay nhỏ của hai anh em, cảm giác trong lòng thật sự không nói nên lời. Con gái đã về, còn dẫn theo hai đứa cháu ngoại. Trong tích tắc, bà lại có thêm hai người thân. Cố Hạnh Nguyên tiếp tục: "Chúng đều đang theo học trường quý tộc hạng nhất ở thành phố này." “Vậy thì học phí của chúng đắt lắm phải không?” Lục Lộ tỏ vẻ ngạc nhiên. Cố Hạnh Nguyên gật đầu: "Thật sự không rẻ, nhưng con không cần phải lo lắng về học phí của bọn chúng." "vậy còn được. Chỉ là như vậy thì hai anh em phải sống trong gia đình đơn thân. Nghe nói điều này ảnh hưởng rất nhiều đến sự trưởng thành của đứa trẻ. Hạnh Nguyên, con và cậu ta đã trở thành như thế này rồi, hay là con tìm cho chúng nó một người cha đi? ”Lục Lộ vừa nói vừa nhìn Cố Hạnh Nguyên Cố Hạnh Nguyên hơi nhíu mày, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất: "Mẹ, chúng ta đừng nhắc tới chuyện này nữa được không." Lúc này Dương Dương lại nhiều chuyện: "Bà ơi, thật ra lúc trước mẹ cháu đã suýt tìm được bố dượng cho chúng con, nhưng cuối cùng vẫn không thành. Bây giờ người đó đã trở thành bố nuôi của chúng con." “Thật là cám ơn con đó.” Cố Hạnh Nguyên trợn mắt với Dương Dương, đứa nhỏ này thật là, nói ít một câu sẽ bị câm chắc. Trình Trình cũng lặng lẽ dùng cùi chỏ huýt vào người Dương Dương. “Hạnh Nguyên, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Lục Lộ sau khi nghe những lời của Dương Dương liền cảm thấy kỳ lạ. Quý Hân cười nhẹ: "Tất cả đều là chuyện của quá khứ, con cũng không muốn nhắc tới nữa, dù sao con có bọn nhỏ cũng tốt lắm rồi." “Có gì mà tốt, làm mẹ đơn thân, không cần suy nghĩ, cũng biết có nhiều chuyện đáng lo.” Lục Lộ cũng đau lòng cho con gái của mình, dù sao bà cũng từng trải qua cuộc sống như vậy, tuy rằng thời gian không dài.. "Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng về chuyện của con, bây giờ con có hai người bạn tốt bên cạnh mình, ở với họ, con đỡ lo lắng. Còn Trình Trình thì ngoan ngoãn hiểu chuyện." Cố Hạnh Nguyên cố gắng hết sức để cho mẹ thấy cuộc sống của mình, để bà không lo lắng cho mình nữa. “Haiz… Con gái lớn rồi, người làm mẹ này không thể quản nhiều chuyện như vậy nữa.” Lục Lộ khẽ nhướng mày, thở dài. Cố Hạnh Nguyên vỗ nhẹ vào tay mẹ: "Mẹ, mẹ đừng lo, con bây giờ cũng đã trưởng thành, đã là bà mẹ hai con rồi. Con sẽ làm cho mình và các con hạnh phúc." Dương Dương cũng vỗ nhẹ vào tay Lục Lộ như mẹ mình: "Bà ơi, đừng lo, con sẽ giới thiệu với mẹ một người phù hợp." Lục Lộ buồn cười trước lời nói của Dương Dương: "ha ha, con còn có thể giới thiệu người cho mẹ con, bà thật sự là đánh giá thấp con rồi." Dương Dương hất lên cái cằm nhỏ lên: "Còn không phải sao, người con quen biết bây giờ có giáo viên dạy thêm của con, còn chú xinh đẹp. Không phải soái ca thì là mỹ nam."