Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 289 : gia đình sum họp

Điều này khiến cô mơ hồ cảm thấy sợ hãi trong lòng. Anh mà còn tiếp tục giám sát cô như thế thì cô làm gì còn bí mật gì có thể nói trước mặt anh nữa? Huống hô là bí mật về Cửu Cửu? “Bốt” Trình Trình ngoan ngoãn gọi một tiếng. Đôi mắt ẩn sau cặp kính đen của Bắc Minh Thiện liếc qua hai mẹ con đang ngôi trên băng ghế dài: “Lên xe” “.." Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, cố ý lê mê. “Mẹ..” Trình Trình lay lay tay mẹ, nhỏ giọng nói: “Ở đây không cho đỗ xe đâu” Cố Hạnh Nguyên nhìn con trai, cuối cùng cô vẫn phải chịu thua trước ánh mắt mong chờ của cậu bé, trước mặt con trai, cô tạm thời bỏ qua chuyện anh giám sát cô vậy! Sau khi lên xe, cô cẩn thận thắt dây an toàn trên ghế trẻ em cho Trình Trình. Bắc Minh Thiện liếc nhìn hai mẹ con qua gương chiếu hậu, anh không hỏi gì, chỉ trực tiếp khởi động xe, từ từ lăn bánh. Bầu không khí trong xe bỗng nhiên im lặng một cách kỳ lạ. “..” Bắc Minh Thiện lặng lẽ lái xe. “..” Cố Hạnh Nguyên thì ngồi yên lặng ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, tay vẫn ôm chặt lấy Trình Trình. “.." Trình Trình vốn dĩ đã là đứa trẻ ngoan ngoãn ít nói, mặc dù không lên tiếng, nhưng tâm mắt của cậu bé luôn không ngừng nhìn về phía bố mẹ... Mọi người đều ngầm hiểu ý nhau mà không lên tiếng. Hoặc là đều đang cho rằng Bắc Minh Thiện sẽ đưa bọn họ về nhà. Đối với Trình Trình mà nói, bất luận là nơi nào, chỉ cần có bố mẹ thì nơi đó chính là thiên đường. Còn đối với Cố Hạnh Nguyên, bất luận là nơi nào, chỉ cân có Bắc Minh Thiện thì nơi đó chính là xiêng xích của trái tím. Đến khi xe sắp sửa đi vào đường cao tốc. Đôi lông mày của Cố Hạnh Nguyên càng lúc càng nhíu chặt, cuối cùng cô cũng không chịu nổi mà lên tiếng phá vỡ sự im lặng... “Chúng ta đang ra khỏi thành phố à? Thế còn Dương Dương thì sao?” Cô vẫn nghĩ là họ đang về nhà chứ. Bắc Minh Thiện tạm ngừng rồi nói, “Hình Uy sẽ đến trường đón thằng bé qua đây” Cố Hạnh Nguyên không hỏi gì thêm nữa. Đôi mắt sáng trong của Trình Trình phản chiếu một chút ấm áp. Xem ra, bố muốn cả gia đình được đoàn tụ sum họp đây mà. Nhưng không ngờ, khi vừa tiến vào trạm thu phí cao tốc, điện thoại lại rung lên. Tiếng chuông reo có vẻ rất gấp gáp. “Alo.." Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn chiếc tai nghe bluetooth của Bắc Minh Thiện, chỉ nghe thấy anh nói: “Em ở đâu, anh cho người đến đón em... Bây giờ anh không có thời gian.. ˆ Sau đó, Bắc Minh Thiện lại im lặng một hồi. Cố Hạnh Nguyên không biết người ở đầu dây bên kia đã nói những gì, cuối cùng, hình như Bắc Minh Thiện thâm thở dài một tiếng, “Ừ... anh sẽ qua ngay." Cuộc gọi kết thúc, Bắc Minh Thiện liền quay đầu nhìn qua Cố Hạnh Nguyên ngồi ở ghế sau. Cô không thấy được vẻ mặt của anh sau lớp kính đen ấy. Đột nhiên trong lòng cô có chút sợ hãi mơ hồ. Trình Trình đã nhanh nhạy cảm giác được rằng cuộc điện thoại kia khiến cho bố quyết định thay đổi gì đó. Rất lâu sau đó, Bắc Minh Thiện mới nhẽch môi: “..” Nhưng cuối cùng, anh lại không nói gì cả, anh vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng như ban đầu, lái xe đi qua trạm thu phí, đi vào đường cao tốc... Trên đường cao tốc, rõ ràng chiếc xe đang đi nhanh hơn trong thành phố rất nhiều. Im lặng. Một sự im lặng kéo dài. Đối với bố con nhà Bắc Minh, sự im lặng dường như đã trở thành phương thức giao tiếp đặc biệt của họ. Thậm chí sự yên lặng ấy ở một mức độ nào đó còn là sự ngầm hiểu ý giữa hai người họ. Nhưng với Cố Hạnh Nguyên, bầu không khí tĩnh lặng này lại là một sự dày vò. Nhất là cuộc điện thoại vừa nãy là ai gọi chứ? Ánh mắt giấu đằng sau cặp kính đen của Bắc Minh Thiện rốt cuộc có ý gì? Cố Hạnh Nguyên nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa xe, con đường cao tốc dài rộng uốn lượn xuyên qua núi sông. Cô ngồi phía sau, nhìn ngắm mái tóc ngắn đen dày của Bắc Minh Thiện, cô lại nhớ đến cảm giác được chạm vào tóc anh, vừa mềm mại lại thô ráp. Ánh mắt anh không ngừng hướng ra ngoài cửa xe, dường như anh đang muốn kiếm tìm thứ gì đó... Một lúc sau, Cổ Hạnh Nguyên nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng bên làn đường khẩn cấp đang nháy đèn cảnh báo. Bên cạnh chiếc xe, có một người phụ nữ mặc áo gió màu trắng đang đứng cạnh hàng rào chắn đường cao tốc... Cô ta đứng quay lưng về phía đường, giống như đang thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp bên ngoài rào chắn. Có vẻ chiếc xe đó đang gặp sự cố. Xe của Bắc Minh Thiện nhanh chóng giảm tốc, dân dần tiến lại gân chiếc xe thể thao màu đỏ kia. Bíp bíp bíp... Bắc Minh Thiện bấm còi ba tiếng. Người phụ nữ áo trắng đứng bên thanh chắn mới quay người... Nhìn từ xa, cô ta có gương mặt trắng nõn, đường nét nhẹ nhàng xinh đẹp, thu hút ánh nhìn của ba người ngôi trong xe. “.." Đôi mày lạnh lùng nghiêm nghị của Bắc Minh Thiện cau lại theo thói quen. “.." Sắc mặt của Trình Trình chùng hẳn xuống. “.." Ngón tay Cố Hạnh Nguyên khẽ run lên. Bắc Minh Thiện dừng xe lại ở làn đường khẩn cấp. Anh nói một câu: “Hai mẹ con ở trên xe đợi anh!”, sau đó tháo dây an toàn, bước xuống xe. Hai mẹ con ngôi cạnh nhau ở băng ghế phía sau, giương mắt nhìn anh chạy đến bên người phụ nữ kia... Ngay giây tiếp theo, cô ta đã nở nụ cười ngọt ngào, như một con bướm nhỏ bay vào vòng tay ấm áp vững chãi của Bắc Minh Thiện... “Mẹ” Bàn tay nhỏ của Trình Trình nắm lấy tay cô. Cố Hạnh Nguyên quay lại nhìn con trai, cô mỉm cười hỏi: “Sao thế?” Trình Trình nghĩ một lúc rồi nói: “Mẹ mãi mãi là mẹ của con, dù cô ta là ai cũng không thể thay thế được mẹ đâu” Ý Trình Trình chính là cho dù bố có lấy ai thì người đó cũng không thể thay thế được vị trí của mẹ trong lòng Trình Trình. Hai chữ “thay thế” này khiến cho Cố Hạnh Nguyên nghe mà thấy khóe mắt cay nồng. Cô nhớ lại bảy năm trước, khi cô đi mang thai hộ, vốn đã chủ định chỉ là một kẻ thay thể. Sự ân cần của Trình Trình làm cô vừa cảm động vừa vui mừng: “Cảm ơn con yêu, con và Dương Dương, Cửu Cửu mãi mãi là cục cưng độc nhất vô nhị của mẹ, ai cũng không thể thay thế được các con!” Một lát sau, Bắc Minh Thiện quay trở lại xe. Người phụ nữ nở nụ cười ngọt ngào, tiến đến mở cửa xe bên ghế phụ, động tác thuần thục bước vào xe như thể cô ta là nữ chủ nhân vậy. Cô ta ngước mắt, nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình ngồi ở ghế sau, liền cười tươi để lộ hàm răng trắng: “Ồ, cục cưng Trình Trình, hóa ra con cũng ở đây à? Vui quá, chúng ta lại được gặp nhau rồi!” Trình Trình khẽ gật đầu, vừa lễ phép vừa cao quý, sự giáo dục cẩn thận của gia đình đã khiến cậu bé này luôn giữ được phong thái tao nhã, ngay cả khi ở trước mặt người mình không thích. Cô ta quay qua nhìn Cố Hạnh Nguyên một cái, vẻ mặt lộ ra sự kinh ngạc, nhưng lại tỏ vẻ như cô ta đã đoán trước được điều này: “Chào cô Cố” “Chào cô” Cố Hạnh Nguyên mỉm cười gật đầu chào lại, hoàn toàn che đậy được cảm xúc của mình: “Cô Phi” “Haha, tôi không làm phiền đến lộ trình của mọi người chứ?” Phỉ Nhi vui vẻ cười tươi, “Thực sự xin lỗi... Vốn dĩ tôi muốn lái xe ra ngoài hóng gió thôi, tiện thể ra ngoại thành dạo chơi một chút, ai ngờ giữa đường xe lại gặp vấn đề, bất đắc dĩ lắm mới phải gọi Thiện... À, phải rồi, Thiện, sao anh đến nhanh thế? Em còn tưởng phải đợi anh ra khỏi thành phố cơ, không ngờ anh cũng đang trên đường cao tốc, lại còn tiện đường nữa chứ, hahaha...” “.." Bắc Minh Thiện không trả lời, vì làn dừng khẩn cấp không cho phép dừng xe lâu, nên anh liên nhanh chóng khởi động động cơ, nhìn qua chiếc xe đỏ ngoài cửa: “Phải đưa xe đi nhanh đi, tránh làm ách tắc giao thông” “Dạ! Anh quyết định đi!” Phỉ Nhi nheo mắt cười, cô ta mang dáng vẻ của một người phụ nữ đang tràn đầy hạnh phúc. Chỉ là khuôn mặt nhìn qua rất xinh đẹp ấy, lại đắp một lớp phấn dày cộp chẳng tự nhiên chút nào. Mà ai cũng thầm hiểu trong lòng, Phỉ Nhi vốn dĩ là một mỹ nhân từ trong trứng nước, nhưng khuôn mặt đầy dấu vết ấy không thể nào để mặt mộc được. Tiếp theo, Bắc Minh Thiện liên nhấc điện thoại gọi người đến nhấc chiếc xe đi... Phỉ Nhi liền nhân cơ hội này quay người lại chủ động nói chuyện với hai mẹ con Cố Hạnh Nguyên... “Cô Cố, nghe nói bây giờ cô đang làm luật sư đúng không?” “Vâng, lúc trước tôi xin nghỉ phép, hai ngày nữa tôi sẽ đi làm lại” “Cô giỏi thật đó!” Phỉ Nhi cười, đôi lông mày cong cong, đôi đồng tử long lanh: “Tôi rất ngưỡng mộ những người làm văn phòng như các cô đấy, rất có năng lực! Không như tôi, hình như cái gì cũng không biết. Cứ ba ngày lại phải chạy vào bệnh viện hai lân, sắp thành phế nhân mất rồi, haha.. ” Cô Hạnh Nguyên bĩu môi: “Cô Phỉ Nhi quá khen rồi. Tôi cũng chỉ là một công chức bình thường thôi” “Cô Cố cứ khiêm tốn với tôi thế, haha. Không biết cô Cố đây có hiểu rõ vê phần kiện cáo bồi thường dân sự không nhỉ? Lúc tôi ở viện điều dưỡng có quen được mấy người bạn, nếu được thì tôi thực sự muốn mời cô đến giúp bọn họ... Bọn họ thực sự rất đáng thương đó..” Nhắc đến những bệnh nhân trong viện điều đưỡng, Phỉ Nhi lại lộ rõ vẻ không chịu nổi. “..” Cô Hạnh Nguyên liếc nhìn qua gáy Bắc Minh Thiện, không biết anh đã cúp máy từ lúc nào, giờ đang lặng lẽ lái xe. Cố Hạnh Nguyên thấy trong lòng mơ hồ mệt mỏi, cô trề môi, gật đầu với Phỉ Nhi: “Được, khi nào rảnh cô có thể đưa bọn họ đến văn phòng luật sự Vân Thị tìm tôi, tôi sẽ giới thiệu luật sự thích hợp để giúp bọn họ kiện cáo” “Thực sự cảm ơn cô, cô Cố” Phỉ Nhi lại nheo mắt cười gật gật đầu, rồi lập tức chuyển hướng qua nhìn Bắc Minh Thiện: “Thiện, anh xem, cô Cố đúng là người tốt mà! Sau này chúng ta mà kết hôn... phải đến thăm cô Cố nhiều mới được” Câu “kết hôn” này giống như một loại thuốc sinh học vô hình nhanh chóng lấp đầy khoảng trống trong xe, dẫn đến những phản ứng kỳ lạ khó tưởng. Bàn tay câm vô lăng của Bắc Minh Thiện không may trượt đi. Ngũ quan trên gương mặt tuấn tú của Trình Trình sắp nhăn nhúm lại một chỗ cả rồi. Vẻ mặt Cố Hạnh Nguyên cũng trở nên trắng bệch. Chỉ có Phỉ Nhi là vẫn chìm đắm trong niềm vui của mình, cô ta tiếp tục nói: “Một là dù sao thì cô Cố cũng là mẹ của Trình Trình và Dương Dương, chúng ta không thể bắt bọn trẻ không được gặp mẹ ruột của chúng, đúng không? Hai là, em thấy em và cô Cô chắc chắn có thể trở thành bạn tốt! Cô Cố vừa xinh đẹp, tính tình lại dịu dàng ấm áp, em cực kỳ thích những người như thế đó. Huống hồ sau này em còn có thể học cô ấy cách chăm sóc con cái, ở phương Tây có rất nhiêu trường hợp như vậy mà, đúng không Thiện?” “.." Ai mà biết được đôi tay đang nắm chặt vô lăng của Bắc Minh Thiện, từng đường gân xanh nổi lên, rốt cuộc đã âm thâm tiết ra bao nhiêu lực. Đôi mắt ẩn sau cặp kính đen của anh liếc Cố Hạnh Nguyên qua gương chiếu hậu, sắc mặt trắng bệch của cô khiến anh không nhìn được mà cau mày. Không đúng! Cho dù trong lòng anh đã thâm đọc ra đáp án này, nhưng khi đối diện với gương mặt vui vẻ mừng rõ của Phỉ Nhi, anh phát hiện mình không thể nói ra chữ “đúng”, mà cũng không thể nói ra hai chữ “không đúng” đáng ghét! Anh ghét cảm giác bất lực này! Lần đầu anh cảm thấy cho dù mình có bất khả chiến bại đến đâu cũng không thế thắng được một chữ “tình”! “Phỉ Nhi, em muốn đi đâu, anh sẽ đưa em về đó trước..." Anh muốn thoát khỏi chủ đề khiến anh phiên não đến mức muốn đập cửa xe này. “Em không về đâu!” Phỉ Nhi vội vã lắc đầu, “Thiện, em không về đâu... Mọi người đi đâu thì đưa em đi chơi cùng với, được không?” “Để anh đưa em về bệnh viện!” Bắc Minh Thiện lạnh lùng lên tiếng, trong giọng nói không thể hiện chút thỏa hiệp nào, lạnh lùng như chính thái độ của anh vậy. Bầu không khí ngay lập tức trở nên lạnh như băng. Phi Nhi vừa nãy còn cười híp cả mắt, mà nháy mắt đã biến thành khuôn mặt đáng thương vô cùng. Nước mắt lóng lánh đầy ắp viên mắt cô ta, nhìn qua có vẻ sắp rơi xuống rồi, nhưng cô ta lại cắn môi, bắt mình nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khi khóc, cô kéo tay áo, khua khua cổ tay đến trước mặt Bắc Minh Thiện, cười nói: “Thiện, anh nhìn này, em không sao thật mà... Vết thương đã lành lại rồi, không cần đến bệnh viện nữa..” Khi Phỉ Nhi giơ tay lên, vết thương trên tay cô ta vừa hay lọt vào tâm mắt của Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình.