Nhiệm vụ sinh đẻ
Chương 212 : hôn lễ vs tang lễ
Nhà lớn Bắc Minh, từ trên xuống dưới đều rất vui mừng.
Hơn nữa, hôm nay là ngày mợ hai tương lai chính thức vào ở.
Đối với nhà Bắc Minh mà nói, đây đúng là chuyện tốt thêm chuyện tốt.
Chỉ có điều, mấy vị chủ nhân ở nhà Bắc Minh cũng không vui vẻ như đám người hầu, ngược lại đều có suy nghĩ trầm mặc.
Ba giờ chiều, cách tiệc đính không còn 2 tiếng nữa …
Ông cụ nhà Bắc Minh vẫn phụng phịu, trốn trong thư phòng viết bút lông.
“Ông à, sao ông còn chưa thay quần áo bắt đầu đi? Xe cũng đã đợi bên ngoài rồi, lát nữa phải đến khách sạn Đông Phương.”
Giang Tuệ Tâm đẩy cửa vào, lúc này bà đã diện một bộ đồ sang trọng.
Bắc Minh Chính cau mày, bút lông trong tay cũng không dừng lại, không lên tiếng.
Giang Tuệ Tâm đi qua, ánh mắt nhìn mấy chữ to ông cụ Bắc Minh ghi, không khỏi nhíu mày: “YAAAA.., Ông à, hôm nay Thiện đính hôn, sao ông viết chữ gì buồn vậy? Điềm xấu đó!”
Ông cụ Bắc Minh hừ một tiếng: “Cũng không phải kết hôn, bà sợ cái gì?”
“Ông đấy, lớn tuổi như vậy rồi, nhưng vẫn nghĩ không thông.” Giang Tuệ Tâm lắc đầu, “Thiện đã kiên trì đính hôn với Phỉ Nhi rồi, ông không làm gì được, chẳng bằng mắt nhắm mắt mở tiếp nhận sự thật.”
“Vấn đề là, nó còn muốn đón người phụ nữ kia vào đây ở!” Ông cụ Bắc Minh tức giận ở điểm này!
“Người ta có thể đi có thể nhảy, dù sao cũng không phải bệnh nhân, cứ ném ở trại an dưỡng cũng không phải là chuyện hay!” Giang Tuệ Tâm nhìn tính tình trẻ con của ông cụ, không khỏi cười nói, “Huống chi, tôi vẫn luôn cảm thấy tòa nhà Bắc Minh to như vậy, dương khí quá nặng! Đời này ông không thể sinh con gái, còn không cho con dâu vào cửa sao?”
Bắc Minh Chính nhìn Giang Tuệ Tâm, dựng râu trừng mắt: “Dương khí nặng có cái gì không tốt? Phụ nữ nhiều âm khí nặng mới là chuyện không tốt!”
“Vâng vâng vâng! Ông nói đều đúng, nhưng ông có thể thay đổi quyết định của Thiện không?”
“…” Ông cụ Bắc Minh nghẹn lời.
Giang Tuệ Tâm tiếp được lời nói chưa ra khỏi miệng của ông: “Nhìn đi, rõ ràng ông biết không thể, còn rối rắm làm gì? Chẳng bằng thản nhiên tiếp nhận!”
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng mà nữa, nhanh đi thay quần áo đi, chúng ta là chủ nhà, đến lúc đó đến muộn, khách biết lại cười cho.”
Dưới sự thúc giục của Giang Tuệ Tâm, ông cụ Bắc Minh mới không tình không nguyện đi thay quần áo, chuẩn bị xuất phát…
Khách sạn Đông Phương.
Trong phòng nghỉ, thợ trang điểm đang trang điểm cho Phỉ Nhi.
Lớp trang điểm này, thợ trang điểm đã làm ba tiếng rồi, bởi vì Phỉ Nhi từng bị bỏng, thợ trang điểm phải dùng kỹ xảo tinh tế và son phấn dày đặc che đi vết sẹo trên da Phỉ Nhi, cho nên vừa tốn thời gian, vừa mất sức.
Cốc cốc cốc.
Sau ba tiếng cửa phòng mở ra.
Tô Ánh Uyển đẩy cửa đi vào – –
Phỉ Nhi nhìn Tô Ánh Uyển trong giương, lập tức vui vẻ ra mặt: “Ánh Uyển, cậu tới rồi?”
Tô Ánh Uyển cởi kính mắt xuống, nhìn dung nhan sau khi được son phấn phủ lên của Phỉ Nhi, có chút sửng sốt.
Giống như là dung nhan mỹ lệ ngày xưa của Phỉ Nhi đã khôi phục lại vậy, có thể thấy được Bắc Minh Thiện thuê tuyệt đối là thợ trang điểm đỉnh cấp thế giới.
“Phỉ Nhi, hôm nay cậu đẹp quá…” Tô Ánh Uyển nghĩ một đằng nói một nẻo.
Phỉ Nhi thẹn thùng cười một tiếng, sau đó đứng dậy, vung làn váy trắng ngà lên, dạo qua một vòng trước mắt Tô Ánh Uyển, vẫn không tự tin mà hỏi thăm: “Ánh Uyển, cậu thật sự cảm thấy mình như vậy đẹp sao? Mình rất sợ bị người khác nhìn thấy dáng vẻ xấu xí….”
Phỉ Nhi mặc trên người, chính là lễ phục châu nguyệt quang màu trắng ngà mà Bắc Minh Thiện đưa cho cô ta!
Nhớ đến ngày đấy Phỉ Nhi còn vì chiếc váy này mà ốm một trận.
Gương mặt Tô Ánh Uyển có chút ghen ghét, bởi vì Bắc Minh Thiện cũng đưa cho Cố Hạnh Nguyên một bộ y hệt, lại chỉ không cho cô ta!
“Phỉ Nhi, mình không lừa cậu. Cậu thế này nhìn rất xinh đẹp, một chút cũng không nhìn ra cậu đã từng bị bỏng…” Tô Ánh Uyển giả cười, thân mật kéo tay Phỉ Nhi, “Hôm nay là lễ đính hôn của cậu và Thiện, sau lại còn không tự tin như vậy chứ?”
Phỉ Nhi có chút nhíu nhíu mày, thở dài: “Ánh Uyển, cậu không biết, gần đây mình luôn có một loại cảm giác lo được lo mất, mình rất sợ…”
“Sợ cái gì?”
“Sợ Thiện đột nhiên nói với mình, anh ấy muốn hủy bỏ tiệc đính hôn, anh ấy không cần mình nữa…Ánh Uyển, mình thật sự không có cảm giác an toàn…” Gương mặt Phỉ Nhi phiền muộn.
“Phỉ Nhi… Kỳ thật có một việc, mình không biết có nên nói cho cậu biết hay không…” Tô Ánh Uyển ra vẻ ấm úng, trong đầu có chút tính toán.
Phỉ Nhi trợn to con mắt, “Chuyện gì?”
“Cái này…” Tô Ánh Uyển ra vẻ khó xử lắc đầu, “Mình nghĩ không nên nói cho cậu thì tốt hơn. Hôm nay là lễ đính hôn của cậu, đừng để những chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng…”
Phỉ Nhi nghe Tô Ánh Uyển nói như vậy, càng lo lắng hơn, túm lấy cánh ta cô ta, vội vàng hỏi: “Ánh Uyển, có phải cậu biết chút gì đó đúng không…Xin cậu nói cho mình đi có được không?”
Tô Ánh Uyển nhìn nhìn Phỉ Nhi, dừng một chút, lúc này mới thở dài nói – –
“Phỉ Nhi, vốn mình không muốn nói cho cô, nhưng nhìn thấy cậu cứ mù mờ không biết gì như vậy, thật lòng mình thấy không đáng… Cậu biết không, Thiện rõ ràng muốn đính hôn với cậu, lại còn tặng hoa cho Cố Hạnh Nguyên, thậm chí lần trước trên buổi diễn tấu của Depp Myers Piano, tự mình đánh khúc này. Lúc ấy Cố Hạnh Nguyên ngồi ở dưới đài! Còn bị truyền thông chụp được, không tin cậu xem xem…”
Tô Ánh Uyển vội vàng lấy một cuốn tạp chí từ trong túi da ra.
Trang bìa tạp chí chính là hình ảnh Bắc Minh Thiện đánh đàn đêm hôm đó!
Đương nhiên, tin tức tặng hoa cho Tô Ánh Uyển, ‘Uyển của anh, nhanh vào trong chén của anh’ đã bị Tô Ánh Uyển động tay động chân xóa đi, biết mất không thấy, Phỉ Nhi không thể tin nổi nhìn nhìn bìa tạp chí, một bên mặt tuấn mỹ của Bắc Minh Thiện đang chìm vào trong tiếng đàn…
Ngón tay run rẩy…
Cả kinh nói: ” … Trời ạ, anh ấy lại đàn khúc này?!!”
Tô Ánh Uyển nhìn dáng vẻ run rẩy của Phỉ Nhi, trong lòng không khỏi cảm thấy sung sướng.
“Đúng, chính là khúc đó, hình như năm đó Thiện sáng tác cho mẹ của mình? Không ngờ anh ấy lại tự mình đàn cho Cố Hạnh Nguyên nghe! Còn là trong trường hợp công khai!”
Tô Ánh Uyển phụ họa nói, đối với, cô ta chỉ biết Bắc Minh Thiện chưa bao giờ chịu đánh khúc này trước mặt người khác, có thể thấy được độ quý trọng của anh với nó.
Trên gương mặt trang điểm tinh xảo của Phỉ Nhi, là sự khủng hoảng vô cùng!
Cô ta đột nhiên trượt xuống, ngã ngồi trên ghế trang điểm.
Ngón tay vừa trơn ra, tạp chí rơi xuống bên chân…
“Ánh Uyển, đây không phải là thật…Ánh Uyển cậu nói với mình đi, đây không phải là thật…”
Phỉ Nhi bĩu môi, nước mắt cứ như vậy rơi xuống..
Tô Ánh Uyển khẽ giật mình!
Cô ta từng thử Phỉ Nhi, mới phát hiện Phỉ Nhi chẳng hay biết gì về Bắc Minh Thiện, giống như trải qua một cuộc sống bị phong bế, không biết gì về những chuyện bên ngoài..
Cho nên hôm nay cô mới cả gan đêm cuốn tạp chí mình đã từng động tay vào, mục đích là muốn mượn tin tức náo động thành phố A này, kích thích Phỉ Nhi một chút! Để Phỉ Nhi biết rõ, Thiện của cô ta, đêm trước lễ đính hôn còn đánh đàn cho một người phụ nữ khác.
“Phỉ Nhi, Cậu đừng khóc mà… Cho dù Thiện đánh đàn vì người phụ nữ họ cố kia, nhưng hôm nay không phải anh ấy sắp đính hôn với cậu sao? Trong lòng anh ấy quan tâm là cậu, cậu đừng khóc nữa, khóc lem hết trang điểm rất xấu đó…”
Tô Ánh Uyển giả vờ như an ủi, nhưng trong lòng vô cùng vui sướng. Phỉ Nhi càng khóc to, cô ta càng vui.
“Không… Ánh Uyển cậu không hiểu…” Phỉ Nhi đã khóc đến mức không thành tiếng…
Nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt, liên tục rơi xuống, trên gương mặt son phấn dày đặt, trượt ra hai khe nước…
Thợ trang điểm bên cạnh sợ đến bị nhanh chóng trang điểm lại cho cô ta.
Lại bị Phỉ Nhi đẩy ra…
“Phỉ Nhi, cậu làm sao vậy? Thiện đúng là không nên đánh đàn cho người phụ nữ Cố Hạnh Nguyên trước mặt nhiều người như vậy, nhưng mà đàn cũng đàn rồi…Cũng may không ảnh hưởng gì, sau này cậu giữ chặt anh ấy là được, không khóc không khóc nữa…”
Tô Ánh Uyển lúc này mới phát hiện Phỉ Nhi kích động có chút khác thường, tròng mắt cô ta lại quét qua nhìn trang bì tạp chí rơi trên sàn.
Góc nghiên rõ ràng này của Thiện, thật sự anh tuấn đến mức làm người ta hít thở không thông…
Tô Ánh Uyển nhìn gương mặt này, không khỏi vừa si mê… Nhưng mà, anh lại đánh đàn vì Cố Hạnh Nguyên! Cái này làm ánh mắt Tô Ánh Uyển lập tức lạnh như băng!
“Hu hu hu… Ánh Uyển, mình thật khó chịu… Thật sự khó chịu… Tim đau quá… Hu hu…”
Phỉ Nhi gần như là gào khóc.
Lập tức dọa sợ mấy người đứng đó.
Cô ấy khóc đầy cả một mặt, nước mắt dù thế nào cũng không ngăn lại được…
Càng khóc, lồng ngực cô ấy càng khó chịu, càng khó thở…
“Ánh Uyển, mình… mình…” Cô ấy ôm lấy lồng ngực, cơn khó thở càng nặng nề…
Tô Ánh Uyển giật mình, “Phỉ Nhi! Cậu làm sao vậy? Phỉ Nhi…”
Phỉ Nhi níu lấy cổ áo, ngón tay tái nhớ run rẩy chỉ vào túi da trên bàn trang điểm, “Ánh… Giúp mình…”
Tô Ánh Uyển lập tức hiểu ý, vội vàng cầm lấy túi da của Phỉ Nhi, đổ toàn bộ đồ ra, “Là cái gì? Thuốc? Có phải là thuốc? … Cái này? Hay là cái này?”
Nhìn dáng vẻ Phỉ Nhi sắp không thở nổi, Tô Ánh Uyển đổ mồ hôi lạnh.
Mặc dù cô ta hận không thể để Phỉ Nhi lập tức biến mất, nhưng Phỉ Nhi không thể gặp chuyện không may lúc này nữa, nếu không cô ta không thoát khỏi liên quan! Bắc Minh Thiện cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho cô ta!
“Cái này…” Phỉ Nhi chỉ về lọ thuốc trong tay cô ta
“A! Được rồi…” Tô Ánh Uyển vội vàng đặt chai thuốc vào trong miệng Phỉ Nhi, đè xuống nút phun sương…
Phỉ Nhi cố gắng hít lấy thuốc, một lúc lâu, mới dần dần bình phục lại…
Hô hấp cũng thông, chỉ là nước mắt vẫn treo ở khóe mắt, đau khổ đến phát run…
“Phỉ Nhi, vừa rồi cậu thật sự hù chết mình…” Tô Ánh Uyển lúc này mới thở dài một hơi.
Phỉ Nhi mím môi, muốn nói nước mắt lại chảy ra trước…
“Ánh Uyển, vừa rồi cám ơn cậu…” Phỉ Nhi ôm lấy lồng ngực vẫn còn đang rung động, “Trận hỏa hoạn năm đó, mình vì hít vào quá nhiều khói mù, nên tổn thương phế quản…”
“Con ngốc, vậy cậu còn kích động như vậy? Thân thể quan trọng hơn, biết không?” Tô Ánh Uyển rút một tờ khăn giấy, lau đi nước mắt trên gò má cô ấy.
Vành mắt Phỉ Nhi rưng rưng, cắn môi, lắc đầu: “Mình cũng biết… Nhưng Ánh Uyển, vừa rồi mình thật sự quá kinh hãi… Mình…”
Nói xong, Phỉ Nhi lại nghẹn ngào.
Tô Ánh Uyển cau mày, “Cậu nhìn cậu đi, chỉ vì chuyện này đã khó chịu đến thế này rồi? Vậy sau này kết hôn với Thiện rồi, phụ nữ vây quanh anh ấy hằng ha sa số, không lẽ một người cậu lại khóc một lần?”
Phỉ Nhi cắn môi, con ngươi rưng rưng nhìn Tô Ánh Uyển…
“Không, Ánh Uyển, cho đến bây giờ Thiện không phải là một người đàn ông lăng nhăng…”
Tô Ánh Uyển nhìn gương mặt Phỉ Nhi khóc đến xấu xí lại đáng thương, hận không thể cho cô ấy một bạt tai!
Quả thật, trong mắt Phỉ Nhi, Bắc Minh Thiện là một người đàn ông tốt nhớ tình cũ, nếu không sao anh chọn cô ấy?
Nhưng Tô Ánh Uyển tình nguyện Bắc Minh Thiện lăng nhăng một chút!
Ít nhất bên cạnh anh có một vị trí cho Tô Ánh Uyển!
“Ha ha, có lẽ cậu nói đúng, nếu không anh ấy cũng sẽ không thực hiện lời hứa với cậu sau nhiều năm như vậy, có đúng không?”
“Lời hứa…” Phỉ Nhi cắn môi, thì thào phun hai chữ này, ánh mắt trống rỗng…
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
90 chương
65 chương
9 chương
32 chương