Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 210 : người đẹp rắn rết

Cố Hạnh Nguyên nhếch môi phản pháo: “Bọn nhỏ gọi bà một tiếng bà nội, là tôn trọng người lớn, một nửa đời cũng sắp về đất rồi, tôi sẽ không so đo với bà. Huống hồ, cho dù là một bà cụ bên đường, Trình Trình Dương Dương cũng sẽ gọi một tiếng bà nội, như vậy, bà còn cảm thấy mình là bà nội duy nhất nữa sao? Nhưng mẹ lại khác, Trình Trình Dương Dương cả đời này sẽ chỉ gọi tôi là mẹ!” Điểm này, cô vô cùng tin tưởng bọn nhỏ! Giang Tuệ Tâm tức đến mức toàn thân run rẩy, cắn răng chỉ vào Cố Hạnh Nguyên: “Được! Tôi sẽ mở to mắt nhìn xem, xem cô làm thế nào để giữ hai đứa con trai của mình!” Nói xong, Giang Tuệ Tâm xoay người, giận đùng đùng ra khỏi cửa lớn, lái xe đã đợi bà dưới lầu. Dụng ý của Giang Tuệ Tâm đến đây hôm nay, chỉ đơn giản như vậy sao? Biết Bắc Minh Thiện hạ lệnh kín miệng, không được nhắc đến ngày đính hôn với ba mẹ con Cố Hạnh Nguyên. Nhưng Giang Tuệ Tâm vẫn tới! Tuy nhiên ngoài miệng muốn Cố Hạnh Nguyên giám sát chặt chẽ hai người con trai, đừng để bọn nó đến làm loạn hôn sự của Bắc Minh Thiện. Nhưng mà, nghĩ sâu hơn – – Biện pháp tốt nhất để bọn trẻ không đến gây chuyện, không phải là không để cho bọn nó biết mai là ngày đính hôn của Bắc Minh Thiện sao? Nhưng Giang Tuệ Tâm lại nói ra, bà ta có ý gì? Không, phải nói, bà ta rắp tâm gì? Lúc Cố Hạnh Nguyên đang muốn đóng cửa, đột nhiên, một bóng người từ trên lâu nhẹ nhàng đi xuống- – Cô không khỏi mở to mắt! Người con gái mặc áo gió đi về phía cô, chính là Tô Ánh Uyển! Nhưng mà, Tô Ánh Uyển là từ trên lầu đi xuống, không phải từ dưới lầu đi lên! Có thể thấy được, cô ta hẳn là đến sớm hơn Giang Tuệ Tâm! Cố Hạnh Nguyên ôm ngực, lạnh lùng nhìn Tô Ánh Uyển, châm chọc nói: “Không ngờ minh tinh Sunny cũng sẽ lén lét lút lút tránh ở tòa nhà thường dân này!” Sắc mặt Tô Ánh Uyển trắng bệch, ngẩng đầu lên, đi giày cao gót đến trước cửa nhà Cố Hạnh Nguyên: “Đúng vậy, trước khi phu nhân Bắc Minh đến, tôi đã đến! Cố Hạnh Nguyên, mặc dù tôi không biết bà ta đến tìm cô vì cái gì, nhưng tôi cho cô biết, mai là ngày Thiện và Phỉ Nhi đính hôn!” Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, đột nhiên thấp giọng bật cười – – “Đây là mục đích tối nay của cô?” Rõ ràng, mục đích lại không mưu mà hợp với Giang Tuệ Tâm. Cô nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Tô Ánh Uyển, cố ý giả ngu: “Nhưng tôi thấy báo chí nói, Bắc Minh Thiện đưa cho cô hơn ngàn đóa hoa hợp hoan, còn viết thiệp nói mong chờ cùng cô về một nhà mà! Sao lúc này lại biến thành đính hôn với Phỉ Nhi gì kia? Chẳng lẽ lại là trong nội tâm cô Tô uất ức, cho nên đến tìm tôi tố khổ? Vậy thật xin lỗi, hình như tôi với cô Tô không thân…” Đâu chỉ không thân, quả thật còn có thù! “Cố Hạnh Nguyên, cô còn dám nhắc đến chuyện này! Nếu không phải sau đó tôi tìm công ty chuyển phát tra ra, thì ra ở chỗ này của cô, mới là địa chỉ gửi hoa hợp hoan kia!!” Tô Ánh Uyển nắm chặt tay, tức đến nghiến răng nghiến lơi: “Cô làm như vậy, rắp tâm cái gì?” Cố Hạnh Nguyên nhún nhún vai, dáng vẻ không sao cả: “Không có rắp tâm gì cả, nhìn cô nhiều năm cuồng dại Bắc Minh Thiện như vậy, thương hại cô một chút thôi.” Trên thực tế, cô mới không thèm thương hại Tô Ánh uyển, cô chỉ là tức Bắc Minh Thiện, cho nên mới quấy rối thôi. “Thương hại? Cố Hạnh Nguyên, cô thế mà thương hại tôi?!” Tô Ánh Uyển như là nghe được truyện cười vậy, giọng the thé nói. “Ở bên người Bắc Minh Thiện nhiều năm như vậy, dung nhan già đi thanh xuân lầm lỡ, chẳng lẽ không đáng thương sao?” Cố Hạnh Nguyên cười mỉa, đáy lòng lại thổn thức không thôi. Chẳng lẽ cô không thế sao? Dùng thời gian bảy năm, sinh ba đứa bé, kết quả là, cô và cha của bọn trẻ không thể nào cùng bên nhau! Trên gương mặt tinh sảo của Tô Ánh Uyển, hiện lên vẻ chật vật. Bị Cố Hạnh Nguyên chọt trúng vết thương, cô ta nắm chặt tay, thay đổi tư thái đối địch, giọng mềm nhũn ra – – “Cố Hạnh Nguyên, nếu như cô thật sự thương hại tôi, nên hợp tác với tôi!” “Hợp tác?” Cố Hạnh Nguyên giương mắt, ngạc nhiên Sau nửa ngày, cô cười lạnh một tiếng: “Tôi thật sự nghĩ không ra, có cơ hội gì có thể hợp tác với minh tinh như cô Tô đây! Quay phim? Diễn xuất của tôi không tốt, không quay được, cũng không có hứng thú…” “Không phải! Là hy vọng cô hợp tác với tôi- -” Tô Ánh Uyển dừng một chút, trong mắt có sự tàn nhẫn, cắn răng nói: “Phá hỏng lễ đính hôn ngày mai của Thiện và Phỉ Nhi!” Cố Hạnh Nguyên trợn mắt. Không thể tưởng tượng nổi nhìn Tô Ánh Uyển. Mục đích của cô ta và Giang Tuệ Tâm giống nhau, nhưng nói ra lại hoàn toàn khác biệt! Một người bảo cô đừng phá, một người muốn cô phá đi! “Ha ha ha…” Cố Hạnh Nguyên đột nhiên cười ra tiếng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Ánh Uyển, cô cười đến nửa ngày sau không nói nên lời: “Ha ha ha…Cô…” “Cố Hạnh Nguyên! Buồn cười vậy sao!” Tô Ánh Uyển chán nản! Cố Hạnh Nguyên thiếu chút nữa cười ra nước mắt… Đến khi cười đủ, cô mới hít một hơi, ánh mắt có chút trào phúng: “Cô Tô, mặc dù tôi không hiểu, sao cô lại cảm thấy tôi sẽ hợp tác với cô? Nhưng nói thật, với quan hệ giữa tôi với cô, không nên hợp tác mới đúng. Huống hồ, Bắc Minh Thiện đính hôn với ai, tôi hoàn toàn không để ý!” Nói đến đây, Cố Hạnh Nguyên không hiểu sao lòng mình lại nhói lên một cái. “Cô không quan tâm, nhưng tôi quan tâm!” Tô Ánh Uyển gần như là gào lên: “Cố Hạnh Nguyên, cô không rõ một chuyện, sau khi Thiện và Phỉ Nhi đính hôn, với tính cách của Phỉ Nhi, tuyệt đối sẽ để ý cặp con trai của Thiện kia!” Thần kinh Cố Hạnh Nguyên căng thẳng: “Cô có ý gì!” “Tôi rất hiểu cách làm người của Phỉ Nhi, cô ta cuồng dại Thiện nhiều năm như vậy, nhất định sẽ yêu ai yêu cả đường đi, dùng hết tâm tư để dỗ đôi con trai kia tiếp nhận cô ta! Huống chi, với thể trạng của cô ta, không thích hợp sinh dục. Đến lúc cô, cô nghĩ cô ta sẽ nhường đứa bé cho cô sao?” Ánh mắt Cố Hạnh Nguyên trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Tô Ánh Uyển: “Cô nói Phỉ Nhi kia không thể sinh con?” “Có thể nói như vậy! Bởi vì trận lửa lớn mười hai năm trước, thể xác và tinh thần của cô ta đều bị thương! Tốn thời gian nhiều năm cấy da như vậy, trang điểm, phục sức mới có dáng vẻ như hôm nay! Bây giờ, cô ta vất vả mới đạt được ước muốn, người đàn ông ta yêu mến chẳng những không chê cô ta, còn muốn cưới cô ta về nhà, cô ta tuyệt đối sẽ ăn khế trả vàng, càng đối tốt với Thiện, càng đối tốt với con trai của Thiện! Thậm chí, cô ta sẽ đem con của cô làm của riêng!” Tô Ánh Uyển híp mắt lại, nói về Phỉ Nhi mà cô ta quen thuộc nhất, dường như Phỉ Nhi không phải là bạn tốt của cô ta, mà là kẻ thù vậy! Đến cùng cô ta là một người phụ nữ đáng sợ, biến thái đến mức nào? Tô Ánh Uyển dừng một chút, tiếp tục nói: “Mà tôi lại khác! Nếu như tương lai tôi kết hôn với Thiện, như vậy chẳng những tôi không cần con của cô, tôi còn không chờ được trả con cô về lại cho cô! Bởi vì, chính tôi sẽ sinh được!” Cố Hạnh Nguyên lạnh mắt nhìn qua gượng mặt cao ngạo xinh đẹp của Tô Ánh Uyển, trên đời này, sẽ có một loại phụ nữ càng xinh đẹp càng ác độc. Tô Ánh Uyển có lẽ chính là loại hình này! Cố Hạnh Nguyên híp đôi mắt sáng rực lại, tinh tế liếc nhìn Tô Ánh Uyển. Cô mỉa mai nhếch nhếch môi – – “Tô Ánh Uyển, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những chuyện này! Nhưng mà, cho dù Bắc Minh Thiện lấy ai, tôi cũng sẽ có lòng tin với con tôi! Bọn nó chỉ nhận người mẹ này!” Tô Ánh Uyển khẽ giật mình, trừng mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Ý của cô là, không chịu hợp tác với tôi?” Cố Hạnh Nguyên nhún nhún vai, liếc Tô Ánh Uyển: “Mặc dù tôi cũng hiểu, cô và Bắc Minh Thiện là một đôi do trời đất tạo nên, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ giúp cô!” Hai người bọn họ, một người độc nữ, một người tiện nam! Không tuyệt phối thì là gì? “Cố Hạnh Nguyên! Chẳng lẽ cô thật sự không muốn đoạt lại con mình? Cô giúp tôi, chẳng khác nào giúp chính mình!” Tô Ánh Uyển xanh mặt: “Tôi có thể hứa hẹn với cô, chỉ cần tôi quay về bên cạnh Thiện, tôi sẽ cố hết sức để anh ấy buông tha quyền giám hộ đối với hai đứa con của cô, thế nào?” Mắt Cố Hạnh Nguyên sáng lên, ngón tay vuốt vuốt sợi tóc rơi bên thái dương, cười một tiếng: “Hợp tác nghe rất tốt…” Sắc mặt Tô Ánh Uyển vừa rồi vẫn còn âm trầm, lập tức sáng rỡ lên nói: “Nói như vậy, cô đồng ý rồi?” “Chậc, thật không hỗ là diễn viên! Tốc độ trở mặt này cũng nhanh thật…” Cố Hạnh Nguyên đánh giá khuôn mặt biến ảo tinh xảo của Tô Ánh Uyển, cười lạnh: “Nhưng mà, cô Tô tính toán sai rồi! Cố Hạnh Nguyên tôi cho dù muốn đoạt lại con của mình, cũng hoàn toàn quang, minh, lỗi, lạc!” Ngụ ý, cô khinh thường làm bạn với loại người như Tô Ánh Uyển này! Huống hồ, cô cũng không tin Tô Ánh Uyển có khả năng làm Bắc Minh Thiện buông tha bọn trẻ! Bởi vì ngay cả mẹ ruột của bọn trẻ là cô cũng không thể, nói gì đến Tô Ánh Uyển! Tô Ánh Uyển kinh hãi đến tím mặt! “Cố Hạnh Nguyên, cô đừng hối hận!” Cô ta nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến phát run! Cố Hạnh Nguyên cười rạng rỡ, lành lạnh phất tay: “Hợp tác với cô, tôi mới hối hận! Cô Tô đi thong thả, không tiễn!” Ném xuống những lời này, cô khẽ mỉm cười, tay lại không chút lưu tình – – Cạch ~! Ngay trước mặt Tô Ánh Uyển, hung hăng đóng cửa lại! Hoàn toàn ngăn cách Tô Ánh Uyển ra ngoài thế giới của cô và bọn nhỏ… Cố Hạnh Nguyên trừng mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, khuôn mặt tươi cười lúc này hoàn toàn cứng ngắc, cô phun ra một câu: “Được lắm Bắc Minh Thiện! Ánh trăng sáng của anh đến đoạt váy của tôi, bây giờ đến đào hoa nát của anh đến trêu chọc tôi!! Đời trước tôi thiếu anh cái gì sao, hả?!” Cô lầm bầm lầu bầu nói một câu, mới tức giận xoay người – – Quay đầu lại, một cặp con trai đứng trước cửa phòng ngủ. Trình Trình như là một thân sĩ nhỏ lười biếng, tà tà tựa vào trường, không nói một lời nhìn Cố Hạnh Nguyên. Dương Dương dạng chân đứng, hai tay ôm ngực, vẻ mặt tức giận! Hai anh em đều không lên tiếng! Thần kinh Cố Hạnh Nguyên căng thẳng! “Ách… Cái đó… Các con còn chưa ngủ sao…” Cô liếc mắt nhìn trần nhà, trong lúc nhất thời không biết nên nhìn các con thế nào. “Tại sao lại từ chối cái người sưn ni (Sunny) kia?!” Dương Dương cau mày, hiếm khi gặp được gương mặt nghiêm trang của nhóc này! Cố Hạnh Nguyên nhìn chung quanh một chút, qua loa nói: “Cái gì mà từ chối không từ chối! Không còn sớm nữa, ngày mai các con phải đến trường nữa, nhanh về ngủ một giấc đi, hả?” “Mẹ!” Dương Dương không thuận theo gào lên: “Có phải mẹ định nghe bà nội nó theo cảnh cáo của bà nội?!” Cảnh cáo bà nội nó! “Cố Dương Dương, chú ý dùng từ!” “Mẹ trả lời con đi! Có phải bà nội để mẹ giám sát bọn con, không để bọn đi đi quấy rối, cho nên mẹ mới từ chối sưn ni kia?” Hai má nhỏ của Dương Dương tức giận đến đỏ lên, ngực nhỏ phập phồng cao thấp. Trình Trình sắc mặt ảm đạm. Cố Hạnh Nguyên nhíu nhíu mày, không thể tưởng tượng nổi nhìn con trai: “Chẳng lẽ con hy vọng mẹ đồng ý với họ Tô kia?” “Đương nhiên! Sưn ni kia muốn đi phá hỏng hôn lễ của cha hư hỏng, chẳng lẽ mẹ không vui sao?” Trong mắt Dương Dương, mặc dù chán ghét Sưn ni kia, nhưng có người chủ động làm chuyện cậu muốn làm, đương nhiên cậu sẽ mắt nhắm mắt mở! Cố Hạnh Nguyên khẽ giật mình: “Dương Dương, đó là người phụ nữ xấu xa! Con muốn mẹ cấu kết người phụ nữ xấu xa làm việc xấu sao?”