Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 207 : vân chi lâm thay da đổi thịt

Ba mẹ con xì xà xì xầm trên giường, nói chuyện rồi dần dần chìm vào giấc ngủ … Ngoài cửa sổ thổi qua một làn gió đêm băng giá, nhưng bên trong cửa sổ lại phảng phất nhiệt độ cơ thể ấm nóng, thật ấm áp … Đêm nay, Bắc Minh Thiện vốn không có vào phòng quấy rầy ba mẹ con. Nhìn tấm bài vị có khắc tên mình mà Dương Dương tiện tay vứt ở trên ghế sofa một cái. Đôi con ngươi anh chợt trầm xuống, sau đó nhặt miếng gỗ lên, vốn định bẻ làm hai nửa, nhưng cuối cùng, anh không thể xuống tay… Có lẽ mấy ngày này, vì để để mắt đến Hạnh Nguyên, anh đã đi tới đi lui có chút mệt mỏi rồi… Vết thương vẫn chưa hồi phục, cuối cùng anh cũng yên tâm, chạy về bệnh viện ngay trong đêm. Bởi vì lần này, anh biết, các con có thể thay anh canh chừng cô rồi. Tuy— Anh có chút bất lực. Dù gì trong lòng cô chỉ có các con. Lúc rời khỏi, anh thuận tay mang theo số hoa hợp hoan lụi tàn đó. Khi chiếc xe đi qua bãi rác, anh vứt bó hoa vào trong… Không phải không có lưu luyến, mà là hợp hoan, cả hai không hợp, thì không có hoan… Sáng sớm, Cố Hạnh Nguyên thức dậy làm đồ ăn sáng cho các con. Trình Trình thức dậy, gấp chăn bông, rửa mặt, sắp xếp quần áo như bình thường. Sửa soạn bản thân mình một cách ngăn nắp. Còn Dương Dương thì như một con sâu róm co rúm trên giường không chịu dậy … Trong bếp vang lên tiếng xoong nồi, Cố Hạnh Nguyên vừa bận rộn, vừa quay đầu gọi— “Trình Trình, Dương Dương dậy chưa con? Hôm nay không phải là phải đi học sao? Mau đi kêu nó dậy đi!” “Ò, để con đi xem thử.” Trình Trình trả lời trong phòng khách. Sau đó quay người đi vào phòng ngủ, vén một góc chăn lên— “Dương Dương dậy thôi, sắp thi cuối kỳ rồi, em còn ngủ nướng nữa?” “Ưm…” Dương Dương bực bội lầm bầm một hồi, túm lấy chăn về: “Đáng ghét, người ta còn muốn ngủ mà…” “Mẹ đang làm bữa sáng rồi đó, em còn không dậy thì anh ăn phần của em luôn!” Trong thanh âm mát lạnh của Trình Trình, mang theo chút uy hiếp. Quả nhiên, Dương Dương ham ăn liền chui ra khỏi chăn, trừng người anh em giống với cậu bé y như đúc ở trước mắt— “Bắc Minh Tư Trình anh dám ư!” Dương Dương và mẹ xa cách hai năm, khó lắm tối qua mới quay về vòng tay mẹ, ăn lại món ăn ngon mẹ nấu, cậu không thể để Bắc Minh Tư Trình cướp đi a! Trình Trình nhún nhún vai: “Em mà còn không dậy, để xem anh có dám không!” “Hừ! Em không tin em không tin!” Dương Dương còn được đằng chân lên đằng đầu, cơ thể nhỏ bé lại ngã xuống giường, biểu cảm tiểu lưu manh ‘anh có thể làm gì được em’. Trình Trình nhướng mày, yên lặng đi ra khỏi phòng ngủ… Qua một hồi, Cố Hạnh Nguyên hậm hực cầm theo xẻng xào thức ăn đi vào phòng, hùng hùng hổ hổ— “Cố Dương Dương! Mau dậy cho mẹ! Trình Trình nói lớp các con sắp tiến hành thi cuối kỳ rồi, con còn dám lười với mẹ nữa hả? Có tin mẹ đánh cái mông nhỏ của con không?” Cảnh này, giống như là quay về hai năm trước, mỗi lần Dương Dương ngủ nướng, đều bị Cố Hạnh Nguyên hung dữ như vậy… Dương Dương không giận mà còn cười, ì ạch nhảy ra khỏi chăn, giẫm lên trên giường, nhún nhảy vài bước, rồi phi thân lao thẳng về phía Cố Hạnh Nguyên— “Woaa, mẹ ơi…Dương Dương nhớ bộ dạng hung dữ của mẹ quá…” Cố Hạnh Nguyên sững người, bàn tay giơ xẻng cứng đờ, rũ mắt xuống nhìn đứa con trai đang treo trên người cô như một con gấu trúc nhỏ: “Tiểu tử thối, biết con mặt dày muốn ăn mắng lắm mà!” “Hì hì, bạn học nói đánh là thương, mắng là yêu, đấm đá mới là yêu đương…” Dương Dương lại nép vào trong lòng mẹ. Cố Hạnh Nguyên nhíu mày thở dài: “Con đó, nếu như không mang tâm tư tán gái vào chuyện học hành, thì cũng không cách biệt với Trình Trình lớn như vậy rồi…” “Hừ! Anh ấy có gì mà tốt chứ? Mỗi ngày giống như thây ma vậy! Con a, cách biệt với anh ấy càng lớn thì càng tốt!” Dương Dương khinh miệt mà nhìn Trình Trình một cái. Đương nhiên, Trình Trình cũng trả lại cho cậu nhóc một cái trợn trắng mắt. “Không được nói Trình Trình như vậy!” Cố Hạnh Nguyên nhăn mũi, giả vờ tức giận: “Cố Dương Dương, mau lăn xuống thay quần áo rửa mặt cho mẹ, mười phút nữa nếu như còn không ngoan ngoãn ra ngoài ăn cơm, mẹ sẽ cho cây roi đã quất vào cái mông nhỏ của con tái xuất giang hồ!” Đã từng, Dương Dương mỗi lần nghịch ngợm, cô đều sẽ lấy cái cây roi da ra để hù bé. Cách hai năm, con trai cô vẫn không thay đổi, vẫn cứ bộp chộp, nhảy lên nhảy xuống, nghịch ngợm đến nỗi khiến người ta muốn uýnh tên tiểu tử này một trận! Dương Dương rùng mình một cái, vội vàng nhảy xuống khỏi người Cố Hạnh Nguyên: “Hu oa, mẹ ơi, Dương Dương cũng 7 tuổi rồi, cũng không còn là con nít nữa, còn tét vào mông sẽ bị người ta cười đó…?” “Bảy tuổi thì sao? Trong mắt của mẹ, vẫn là con khỉ lắm lông nghịch ngợm đó thôi!” “Hu hu…Dương Dương không phải là khỉ lắm lông, người ta là Mỹ Hầu Vương…qua vài năm nữa là biến thành Tề Thiên Đại Thánh rồi…” “Con thật sự tưởng mình là Tôn Ngộ Không à? Ngộ Không là con khỉ hoang xông ra khỏi đá, không có mẹ a…” Dương Dương vừa nghe, mở mang tầm mắt, gật gật đầu giống như là đã lĩnh ngộ— “A, thì ra đá có thể sinh ra khỉ a, vậy con phải nhanh chóng đi học đào cục đá về ấp trứng khỉ mới được…!” Nói xong, Dương Dương nhảy xuống giường, tí ta tí tửng chạy đi rửa mặt. Khoé miệng Cố Hạnh Nguyên giựt một cái, giơ cây xẻng đuổi ra ngoài: “Tiểu tử thối, quay lại cho mẹ! Không đừng đào đá lung tung a…này, còn nữa khỉ không có đẻ trứng đâu…” Trình Trình giống như là người ngoài cuộc, bình tĩnh đứng ở một bên nhìn. Cậu nhóc nhìn Dương Dương và mẹ ồn ào náo nhiệt, loại cuộc sống này đối với Trình Trình mà nói, là hoàn toàn xa lạ… Thế nhưng, bắt đầu từ hôm nay, cậu sẽ cố gắng học thích ứng với cái gia đình mới này. Bởi vì, nơi đây là ngôi nhà— Có mẹ. Hình Uy sáng sớm đã đến dưới lầu đón hai vị cậu chủ nhỏ đi học. “Cô Cố yên tâm đi, chủ nhân đã dặn dò, sau này do tôi phụ trách đưa đón hai cậu chủ nhỏ đi học.” Hình Uy đã xem Cố Hạnh Nguyên là một nửa nữ chủ nhân rồi, thái độ vô cùng cung kính. “Ừm, vậy làm phiền anh rồi, Hình Uy.” Hình Uy nhìn Cố Hạnh Nguyên một cái, muốn mở miệng nói hai câu tốt đẹp thay cho chủ nhân, nhưng nhìn thấy trong đôi con ngươi của Cố Hạnh Nguyên chỉ có hai đứa con, lời nói tới bên miệng của Hình Uy, vẫn không nói ra được. Quay người, chui vào trong xe, chiếc xe liền lái đi… Cố Hạnh Nguyên lưu luyến không nỡ mà nhìn hai đứa con trai giống nhau như đúc nhưng khí chất khác hoàn toàn từ cửa sổ sau xe, giống như đã mơ một giấc mộng đẹp, không dám tin đây là sự thật…con của cô, cuối cùng đã về bên cạnh cô rồi sao? Reng reng reng. Đột nhiên một tiếng chuông điện thoại vang lên. Rũ mắt nhìn xuống, là điện thoại của Lạc Kiều. “Alo, Hạnh Nguyên à, chào buổi sáng! Định hỏi xem lát nữa cậu có rảnh không?” “Có.” Cô hiếm khi được thoải mái. “Tớ đã liên hệ xong với Vân sư huynh rồi. Lần trước đã nói với cậu rồi đó, bên anh ấy thiếu một trợ thủ. Cậu đã đồng ý với tớ là qua bên đó rồi a…không được nuốt lời đâu!” Cố Hạnh Nguyên cười cười lắc đầu: “Ừm, biết rồi, thưa Lạc đại tiểu thư!” “Được! Vậy cậu chuẩn bị một chút, đợi lát nữa qua bên đó báo cáo nha.” Lạc Kiều thở phào một hơi, bên đầu dây bên kia truyền đến thanh âm của đạo diễn, cô vội vàng nói: “Bên này tớ phải quay buổi sáng rồi, không nói với cậu nữa, có chuyện gì thì gọi cho tớ, cứ như vậy nha, bye!” Cố Hạnh Nguyên cúp điện thoại, sững sờ. Cuối cùng, phải quay về cuộc sống nhân viên văn phòng rồi sao? Cô hít một hơi thật sâu, ngước mắt lên, nhìn bầu trời xanh ngắt một cái, ánh mặt trời rực rỡ … Cố Hạnh Nguyên đứng dưới toà nhà công ty Luật sư Vân Thị. Ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà quen thuộc này. Nhớ lại hai năm trước, cô thua mất quyền giám hộ của Dương Dương, mối quan hệ của cô với Bắc Minh Thiện tồi tệ đến cực điểm. Lúc đó lại mang thai bé gái…tất cả mọi chuyện lắt léo dường như đều dồn hết vào những ngày đó. Vân Chi Lâm cuối cùng thua vụ kiện đó. Hai năm trước, cô đã cáo biệt anh ta ở trong toà nhà này. Không ngờ lần này, lại vì Lạc Kiều, cô lấy thân phân trợ thủ luật sư của Vân Chi Lâm, quay lại nơi này… Bước vào toà nhà luật sư, lập tức có tiếp tân của công ty lên nghênh đón— “Xin chào, xin hỏi là cô Cố Hạnh Nguyên đúng không?” Cố Hạnh Nguyên sững sờ, rồi gật gật đầu. Cô tiếp tân nhìn ra sự nghi hoặc của cô, lập tức cười nói: “Ha ha, luật sư Vân đã cho tôi xem ảnh của cô trước rồi, còn dặn dò tôi, nếu như cô Cố đến thì tôi lập tức đưa cô đến văn phòng của anh ta. Cô Cố, mời đi bên này—” Cố Hạnh Nguyên và tiếp tân nữ đi thẳng vào thang máy chuyên dụng. Lúc này, cô mới phát hiện công ty luật của Vân Chi Lâm đã lớn và khí phách hơn hai năm trước rồi. Có thể nhìn ra, hai năm nay Vân Chi Lâm thật sự như Lạc Kiều đã nói, trở thành một trong những luật sư hàng đầu ở Thành phố A. “Luật sư Vân, cô Cố đến rồi.” Vừa bước vào văn phòng của Vân Chi Lâm, Cố Hạnh Nguyên liền nhìn thấy Vân Chi Lâm đang vùi đầu nghiên cứu vụ án ở sau chiếc bàn làm việc lớn. Đôi lông mày anh tuấn khẽ nhíu lại, thần sắc nghiêm túc chuyên chú, khiến người ta cảm thấy điều này dường như không nên xuất hiện trên khuôn mặt đẹp như hoa đào của anh ta… Người đàn ông như vậy, nên bỡn cợt với đời. Nhưng không ngờ, hai năm trước thua kiện lại khiến cho người đàn ông trước đây luôn cà lơ phất phơ, lại bắt đầu phấn đấu chăm chỉ, hơn nữa còn nhanh chóng trở nên nổi tiếng trong giới pháp luật. Vân Chi Lâm ngẩng đầu lên, nhìn Cố Hạnh Nguyên một cái, khoé miệng khẽ nhếch lên, gật gật đầu với cô tiếp tân— “Cô có thể ra ngoài trước rồi.” “Vâng.” Cô tiếp tân mỉm cười rời khỏi. Trong văn phòng rộng lớn, chỉ còn lại Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên đối mắt nhìn nhau. Cố Hạnh Nguyên nhìn hoàn cảnh xung quanh một cái, không ngờ vẫn giống hệt như lúc cô đến đây hai năm trước! “Có phải rất ngạc nhiên tại sao toàn bộ công ty luật này đã mở rộng rồi, nhưng văn phòng của tôi vẫn là bộ dạng ban đầu không?” Khoé môi mỏng của Vân Chi Lâm khẽ nhếch lên, đứng dậy, đi thẳng đến chỗ bình cà phê, rót cho cô một ly cà phê. Sau đó quay người, đi tới bên ghế sofa, đặt cà phê lên bàn: “Qua đây ngồi đi.” Cố Hạnh Nguyên mỉm cười gật đầu, đi qua đó ngồi. Ánh mắt sáng rực của Vân Chi Lâm, nhìn sâu vào Cố Hạnh Nguyên, anh ta trầm mặc một hồi, rồi mới nói— “Chỗ này sở dĩ duy trì dáng vẻ ban đầu, là bởi vì tôi sợ có một ngày, lúc cô đến tìm tôi, sẽ không nhận ra chỗ nữa…” Trái tim cô thịch một cái. Tâm tư của Chi Lâm đối với cô, cô biết, chỉ là không ngờ cách nhau hai năm, anh vẫn… Thở dài lắc đầu, cô nhíu mày: “Chi Lâm, thật ra lần này Kiều Kiều kêu tôi qua đây…” Lời của cô còn chưa nói xong, Vân Chi Lâm liền ngắt lời cô, cười khẽ: “Tôi biết, Tiểu Kiều sư muội đã nói qua với tôi rồi. Cô muốn học thêm một chút kiến thức pháp luật, cho dù tương lai có đối mặt với vụ kiện giành con đi nữa, cô hy vọng mình không còn ở trong vị trí bị động nữa…Thật ra cô có biết không, tôi vốn không thiếu trợ thủ…” Nụ cười Cố Hạnh Nguyên cứng đờ nơi khoé miệng. “Ha, chắc là Lạc Kiều không có nói với cô đúng không? Thật ra lần này là ba mẹ của em ấy nhờ tôi, sắp xếp cho em ấy một chức vụ, để em ấy an tâm quay về cuộc sống của người bình thường, dù sao giới giải trí cũng là một bể nhuộm lớn, ba mẹ em ấy không mong em ấy học hư.” Vân Chi Lâm mỉm cười giải thích: “Chỉ đáng tiếc, trên có chính sách, dưới có hạ sách. Lạc Kiều đặc biệt tìm tôi, nói mời cô qua đây thay thế em ấy làm trợ thủ của tôi, một mặt là có thể giấu ba mẹ em ấy, mặt khác cũng có thể để cô học nhiều thứ hơn một chút, càng quan trọng hơn, tôi có thể có nhiều cơ hội gặp cô hơn…”