Nhiệm vụ sinh đẻ
Chương 205 : sói và cừu
“Người đàn ông đầu tiên cái đậu xanh em gái nhà anh!”
Cô tức đến nghiến răng, sau đó quay người đi đến bên cạnh tủ giày, cầm lấy một cây xỏ giày mới mua ở siêu thị hôm nay—
Trọng điểm là, cây xỏ giày này có cỡ siêu to, được làm bằng thép!
“Anh có tin tôi dùng cây xỏ giày vung chết tên xấu xa nhà anh không?!”
Sắc mặt anh chợt khựng lại, trừng chằm chằm vào cây xỏ giày trong tay cô, thông qua kinh nghiệm đau đớn khi bị cô dùng cây xỏ giày nện vào sau đầu trước đây, mãi đến bây giờ anh vẫn còn di chứng của cây xỏ giày!
Chỉ cần nhìn thấy cây xỏ giày, sau đầu lại bất tri bất giác cảm thấy co giật…
Shhh…
Anh hít một hơi lạnh.
“Người phụ nữ chết tiệt, cô rắp tâm đối nghịch với tôi đúng không? Cô vậy mà lại mua cái mới?”
Cô vung vẫy cây xỏ giày trong tay, diễu võ giương oai, vô cùng đắc ý: “Ừm hứm! Trừ phi anh hạ lệnh phong sát tất cả cây xỏ giày ở thành phố A! Nhưng mà, tôi cũng sẽ nghĩ cách để mua online từ các nơi khác trên thế giới! Bắc Minh Thiện, nếu anh không trả các con cho tôi, tôi sẽ ngày ngày dùng cây xỏ giày đánh anh, đánh chết anh…”
Nói xong liền làm ngay!
Cô thật sự vung cây xỏ giày trong tay lên, quật về phía anh—
“Cố Hạnh Nguyên!” Anh nghiến răng gào lên một tiếng, sau đó né qua theo phản xạ!
Cô không từ bỏ, lại vung đến lần nữa…
Nhưng bị anh trở tay một cái, đẩy cơ thể mảnh khảnh của cô đến vách tường, cơ thể cao lớn đột nhiên ép tới, ép đến cô không nhúc nhích được!
“Bắc Minh Thiện! Tên khốn chết tiệt này, anh bỉ ổi…anh cút ra cho tôi…”
Sự thật đã chứng minh, Thiện gia vẫn là Thiện gia cao to uy mãnh ngày nào.
Cô gái nhỏ nhắn sao có thể là đối thủ của anh?
Hơi thở đàn ông ấm nóng của anh phà vào trên bờ má cô…
Cả hai thở hổn hển!
Bàn tay lớn của anh nhanh chóng giật lại cây xỏ giày!
Dán vào cơ thể quyến rũ của cô, nghiến răng mà thấp giọng nói—
“Cô rốt cuộc còn muốn tôi làm thế nào nữa! Thuốc cũng cho phép cô không cần uống nữa, hoa cũng tặng cho cô rồi, cô làm loạn tới chỗ Sunny, tác hợp lung tung tôi cũng không truy cứu, càng huống hồ, tối qua còn đàn cả piano cho cô nghe nữa…cô rốt cuộc còn muốn tôi thế nào nữa đây?”
Trong lời nói mà anh nghiến ra từ kẽ răng, xen kẽ thêm một tia gào thét bất lực.
Thiện gia xin thề, cả đời này rất nhiều lần đầu tiên đều dành cho người phụ nữ này hết rồi, cô còn muốn anh làm sao nữa?
Anh chẳng qua chỉ là muốn cô ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, không lẽ như vậy cũng là sai?
Nhưng cô lại cảm thấy giống như đang nghe chuyện cười vậy, suýt chút cười rớt cả hàm răng—
“Bắc Minh Thiện, tôi nói lại một lần nữa, lần trước say rượu là tôi nhất thời sơ ý để anh có cơ hội! Cho nên bất đắc dĩ mới uống thuốc tránh thai đó! Nếu không, anh tưởng ai thèm uống chứ? Càng huống hồ, ai lại thèm số hoa kỳ cục kinh tởm đó của anh chứ? Ai ai ai lại thèm anh đàn piano? Anh còn có mặt mũi hỏi tôi, tôi muốn anh như thế nào nữa ư? Ngài Bắc Minh, anh không cảm thấy mình buồn cười sao?”
“Cô…” Thiện gia lại nghẹn lời lần nữa!
Vươn tay véo lấy eo của cô, thấp giọng gào lên: “Ông đây vì em mà làm biết bao nhiêu chuyện mất mặt! Bây giờ còn làm cho cả thành phố đều biết! Cô cứ như vậy mà không thèm sao?”
“Không thèm!” Cô thốt ra một hơi khó chịu, lập tức phát giác ra không ổn, cô tức giận gào lên: “Lưu manh, anh đừng có đụng tôi…cút…ưm…”
Thiện gia hận chết cái miệng nhỏ cứ đối nghịch với anh này rồi.
Thế là anh, lại dùng môi phong ấn lại.
Bạn có thể nói anh bỉ ổi, dù sao anh cũng bỉ ổi với người phụ nữ này rồi!
Hơn nữa là bỉ ổi đến triệt để!
“Ưm…” Cô há miệng cắn chặt, nhưng bị anh linh hoạt né tránh.
Giam cầm cơ thể cô, dùng ngón tay kẹp chặt cằm của cô—
Câu chuyện sói và cừu, luôn luôn…máu chó như vậy.
Tên sói Bắc Minh Nhị khốn khiếp này, sở hữu một lợi thế sức mạnh trong tự nhiên.
Còn con cừu Cố Hạnh Nguyên, bất luận có trở nên mạnh mẽ đến đâu, thì từ đầu đến cuối vẫn là một cơ thể phụ nữ.
Khi sói bắt cừu, sói chính là khư khư tóm lấy cừu như vậy, xé xác xé xác, dùng miệng xé, xé đến chết…
Hận không thể nuốt cô vào bụng.
Để xem cô có còn dám ngang ngược với anh không, có còn dám khiêu chiến với anh không!
Đàn ông mà, xé bỏ đi lớp vỏ bọc tuấn mỹ ưu nhã, trong xương cốt anh chính là một con thú.
Còn là một con thú bỉ ổi.
“Ưm…cút…”
Bốp—
Dưới tình huống cấp bách, cô nhấc chân lên—
“Shhhh…” Thiện gia hít một hơi lạnh, suýt chút nữa lại bị cô đá trúng chỗ hiểm rồi!
Chính vào lúc bọn họ đang bận rộn đánh nhau ở vách tường bên cạnh cửa—
Bên cầu thang truyền đến một tiếng trẻ con—
“…Đậu xanh ông chú đầu bếp này, thả cháu ra…thả cháu ra…cháu muốn tìm mẹ…cháu muốn mẹ…”
Cố Hạnh Nguyên sững sờ, đó là tiếng của Dương Dương!
“…Ưm…Dương…”
Hơi thở của cô sắp bị tên đàn ông khốn khiếp này rút đi hết rồi…
Tiếp đó, bên cầu thang truyền đến tiếng của Hình Uy: “Cậu chủ nhỏ Dương Dương, xin đợi một lát, đợi chủ nhân hạ lệnh, tôi sẽ lập tức đưa các cậu lên…”
Dương Dương bị Hình Uy túm trong lòng, dùng sức vùng vẫy…
Không đợi Hình Uy nói xong, thanh âm của Trình Trình lập tức chen vào: “Ai ya, chú Hình Uy, đằng sau chú có trộm kìa…”
Hình Uy theo phản xạ mà quay đầu.
Trình Trình lúc này nhân lúc Hình Uy đang túm lấy Dương Dương, xông lên trên lầu—
“Này, Bắc Minh Tư Trình nhận lấy này—” Dương Dương giãy dụa, ném miếng gỗ luôn ôm trên tay đi.
Trình Trình soái khí mà trở tay nhận lấy.
“Cậu chủ nhỏ Trình Trình, cậu không thể…” Hình Uy phản ứng lại, nhưng vẫn chậm một bước, vươn tay túm lấy, chỉ vồ hụt.
Thân ảnh bé nhỏ của Trình Trình đã bịch bịch bịch xông lên cầu thang rồi.
Nhưng không ngờ, bên này, tên sói bỉ ổi Bắc Minh Thiện đang hôn con cừu nhỏ của anh, hôn đến nghiện…
“Ưm…”
Cố Hạnh Nguyên sốt sắng, đang muốn giãy khỏi sức mạnh tàn bạo của người đàn ông này…
Đột nhiên—
Bốp!
Một tiếng động vang lên!
Bắc Minh Thiện cảm thấy đằng sau lưng mình đau nhói!
“Ối…” Anh hít một hơi lạnh…
Cơ thể thuận thế lắc mạnh một cái.
Đôi môi đang ngoặm lấy Cố Hạnh Nguyên cũng theo đó mà buông ra…
Tiếp đó…
Xoảng xoảng.
Tiếng ván gỗ rơi xuống đất.
Bắc Minh Thiện quay người theo phản xạ, Trình Trình đã đứng đằng sau anh.
Hung hăng trừng miếng gỗ rơi trên mặt đất hai cái, đôi con ngươi Bắc Minh Thiện trầm xuống.
“Bắc Minh Tư Trình! Con dám đánh lão tử(*) của con?”
Lão tử: từ này cũng mang ý là người ba tự xưng mình khi nói chuyện với con cái.
Điều quan trọng là, còn dám lấy bài vị nguyền rủa anh ra để đánh anh nữa!
“Ôi, Trình Trình…”
Cố Hạnh Nguyên kêu lên một tiếng, sau đó đưa tay đẩy mạnh lồng ngực của Bắc Minh Thiện ra!
Bắc Minh Thiện loạng choạng hai bước!
Cô lập tức khom người xuống, ôm chặt lấy Trình Trình vào lòng, rất chặt…
“A mẹ…” Thanh âm của Dương Dương sau đó vang lên.
Hình Uy đang bế Dương Dương như con bọ chét, từng bậc từng bậc đi lên cầu thang.
“Dương Dương…” Cố Hạnh Nguyên ngước mắt lên, nước mắt ào ra, rơi xuống.
“Mẹ ơi…” Dương Dương kích động, vùng vẫy trong lòng của Hình Uy càng kịch liệt hơn nữa: “Bỏ cháu ra, bỏ cháu ra…”
Hình Uy nhìn sắc mặt tái nhợt của chủ nhân một cái, sau đó buông tay ra…
Dương Dương nhảy phịch xuống đất, giẫm lên bậc thang, nhanh chóng lao vào lòng của mẹ—
“Hu woa, mẹ ơi…”
Dương Dương lao tới, chen Trình Trình sang một bên.
Hai đứa trẻ ở trong lòng mẹ, đầu mũi chua chua.
“Mẹ ơi mẹ ơi, chúng ta đừng xa nhau nữa có được không…” Dương Dương nũng nịu.
“Mẹ ơi, nhớ mẹ…” Trình Trình nép vào lòng của mẹ, thấp giọng nói.
Trên mặt Cố Hạnh Nguyên chảy đầy nước mắt: “Không xa nhau nữa…mẹ không xa các con nữa…”
Cô cắn môi, sự đau khổ khi chia xa con cái, cô đã nếm qua một lần rồi lại một lần, ai hiểu được trong lòng cô rốt cuộc đau đến nhường nào chứ?
Ngước mắt lên, ai oán mà liếc Bắc Minh Thiện một cái!
Mi tâm Bắc Minh Thiện nhíu chặt, nhưng chỉ cho ba mẹ con thời gian đoàn tụ hai phút, rồi lạnh lùng mở miệng nói—
“Ôm đủ rồi khóc đủ rồi thì ai về nhà nấy.”
Ba mẹ con chợt khựng lại.
Trình Trình quay đầu lại, nhìn ba với vẻ không sợ một chút nào, cái ánh mắt đó lạnh lẽo hệt như Bắc Minh Thiện!
Cố Hạnh Nguyên nắm lấy bàn tay nhỏ của các con, đứng dậy, nhìn thẳng vào đôi đồng tử của Bắc Minh Thiện—
Cái thần sắc khẽ nhướng mày của Bắc Minh Thiện, giống như đang đợi câu trả lời của cô.
Muốn ở cùng với các con, hoặc là dọn qua chỗ anh, hoặc là anh dọn qua bên này!
Hít sâu một hơi lạnh, cô không dám quên sự thật rằng anh sắp đính hôn!
Cả đời này cô đã chịu đủ khổ làm con gái của tiểu tam, đặc biệt là hôm nay tình cờ gặp Vũ Xuân ở trong siêu thị…những chuyện cũ thê lương thời niên thiếu lại hiện lên trong đầu não, người đã gánh vác tiếng chửi là dã chủng như cô, tuyệt đối sẽ không cho mình cơ hội giẫm lên vết xe đổ nữa!
Cố Hạnh Nguyên nhếch khoé môi, đôi con ngươi sáng ngời loé qua một tia cao ngạo, anh có sự kiêu ngạo của anh, cô cũng có sự ngạo nghễ của cô!
“Được!”
Nhẹ nhàng một tiếng, thốt ra từ trong đôi môi khẽ sưng đỏ của cô.
Cô, Cố Hạnh Nguyên, tuyệt đối sẽ không uỷ khúc cầu toàn, dây dưa không rõ với một người đàn ông sắp thành chồng người khác!
Bắc Minh Thiện sững sờ! Anh tưởng có một cặp con trai, có con át chủ bài trong tay, bất luận thế nào cô cũng sẽ thoả hiệp…nhưng không ngờ…
Hình Uy mở to đôi mắt, đứng ở bên cạnh yên lặng quan sát.
“Con phản đối!” Dương Dương không phục mà gào lên.
“Con không đồng ý!” Trình Trình nhíu mày kháng nghị.
“Ai về nhà nấy là sao chứ? Tôi không quan tâm! Bọn tôi muốn ở cùng với mẹ!” Dương Dương túm chặt lấy vạt áo của Cố Hạnh Nguyên, trừng đôi mắt tinh linh, ngước cái đầu nhỏ lên, hung hăng trừng Bắc Minh Thiện!
Bắc Minh Thiện hừ một tiếng, hai tay ôm lấy ngực, liếc Cố Hạnh Nguyên một cái, nói—
“Muốn ở cùng với mẹ các con, không phải là không được! Tiền đề là, phải là nơi có ba, thì các người mới có thể ở cùng nhau!”
Thần sắc ngạo mạn của anh lại xuất hiện, cho dù cô không đồng ý dọn qua chỗ anh ở thì đã sao?
Cặp con trai sẽ không bao giờ không muốn ở cùng mẹ của bọn chúng đúng chứ?
Vậy thì để các con trai lựa chọn là được rồi!
Khi Bắc Minh Thiện tự tin hừng hực, đoán chắn con trai sẽ đồng ý, ai ngờ—
“Cái này còn không đơn giản sao!” Dương Dương trợn trắng mắt một cái, sau đó khom người nhặt tấm gỗ dưới đất lên, giơ lên vẫy vẫy về phía Cố Hạnh Nguyên: “Mẹ ơi, có phải chỉ cần có ông ba chết tiệt ở đó thì chúng ta có thể ở cùng nhau không?”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu.
Lúc rũ mắt xuống, cô khẽ quét nhìn tấm gỗ rơi trên mặt đất một cái, xiên xiên vẹo vẹo mà viết—
Bài vị của vong phụ Bắc Minh Thi Ện!
Cố Hạnh Nguyên sững sờ vài giây…
“Anh nhìn đi! Bắc Minh Tư Trình, em nói là để bài vị của ba chết tiệt ở trong cặp thì sẽ có ngày dùng được mà?” Dương Dương giơ bài vị lên, đắc ý mà liếc nhìn Trình Trình một cái, sau đó ngẩng đầu nói với Cố Hạnh Nguyên: “Mẹ ơi, như vậy thì chúng ta có thể ở cùng nhau rồi!”
Cố Hạnh Nguyên không ngờ rằng, các con trai vậy mà lại khắc một bài vị cho Bắc Minh Thiện rồi!
Trong lúc sững sờ, Dương Dương đã giơ bài vị lên, vừa quay người đi vào nhà của Cố Hạnh Nguyên, vừa nói với bài vị—
“Ba chết tiệt… ờm không đúng, bây giờ nên gọi ông là ông ba quỷ chết rồi!
Tuy khi ông còn sống rất tệ với chúng tôi, nhưng khi nhìn ông chết đi vào địa ngục, tôi bèn tiểu nhân có đại lượng, tha thứ cho ông đó!
Nào nào nào, bây giờ tôi mời quỷ vào nhà, đưa ông vào nhà mẹ tôi nha, ông từ từ chút a, trong địa ngục thiếu thứ gì thì báo mộng nói với tôi một tiếng, tôi sẽ đốt cho ông…
Ồ, tôi sẽ nhớ bảo Bắc Minh Tư Trình vẽ bà dì kỳ quái lại, sau đó đốt cho ông, như vậy thì ông không còn cô đơn nữa…
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
90 chương
65 chương
9 chương
32 chương