Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 200 : sợ nhất thiên hạ không đủ loạn

Nhìn chằm chằm biển hoa đỏ rực trước mắt, giọng nói hơi run— “Hoa, hoa hợp hoan?!!” Giây tiếp theo, cô liền đoán được là ai tặng rồi! Tuy nhiên, sau đó ý tức giận liền tan biến. Cô nắm chặt tay, tức đến nghiến răng kèn kẹt. Bởi vì trên đời này, chỉ có một người đàn ông mới tặng hoa hợp hoan này cho cô! Ngụ ý không phải rất rõ ràng rồi sao? Hợp hoan, hợp hoan! Một chuyện mà người đàn ông chết tiệt luôn muốn chính là đè lên người cô hợp hoan!! Nhân viên giao hàng đang chuẩn bị rời khỏi, cô lớn tiếng gọi lại— “Khoan đã!” “Tiểu thư, xin hỏi có thể phục vụ gì nữa cho cô?” “Mang trả lại số hoa hợp hoan này cho tôi!!” “Hả?!” Nhân viên giao hàng ngây người: “Nhưng hoa chúng tôi đã đưa đến, chưa từng có trường hợp trả lại…” “Tôi không quan tâm! Tôi không nhận những thứ này!” Nhân viên giao hàng muốn khóc rồi: “Tiểu thư… cô đã ký nhận rồi, chúng tôi không xử lý chuyện trả lại nữa, hoa đó xử lý thế nào, cô tự mình nghĩ cách đi…” Nói xong, nhân viên giao hàng như một làn khói lao xuống lầu, chạy cực kỳ nhanh… “Này… quay lại đây…” Cố Hạnh Nguyên nhìn không khí trống trơn, bất lực bó gối trên sàn nhà! Quay đầu, nhìn hoa hợp hoan bày đầy trong phòng khách— Quả thật, vẻ ngoài hoa hợp hoan rất độc đáo. Nhưng… nghĩ đến hoa này là tên bại hoại đó tặng, cô tức đến ê răng! Xoay người, lúc tìm cái kéo trong tủ… “Hừ! Kéo đâu? Kéo sao không thấy rồi?” Lần này, cô Cố mới cuối cùng mới phát hiện, không biết như nào, Bắc Minh Thiện đã đem vũ khí có chút tính công kích trong nhà của cô giấu đi rồi! Nhất là dụng cụ xỏ giày! “Bỉ ổi!” Cô gằn lên một tiếng, trừng mắt với biển hoa: “Vĩnh viễn ân ái? Hai người tương hợp? Tình cảm vợ chồng tốt đẹp? Thấy quỷ thì có! Bắc Minh Thiện, anh vậy mà rảnh nợ tặng mấy thứ này?!1” Tên đầu xỏ đó sắp đính hôn cùng với Phỉ Nhi của anh rồi, tên giở này lại tặng cô hoa hợp hoan với ngụ ý ghê tởm này! Anh rốt cuộc muốn như thế nào? Đặc biệt là, tên bại hoại này thật đúng là tra nam cực phẩm! Về sau, Cố Hạnh Nguyên xử lý chỗ hoa hợp hoan đó như thế nào đây? Cao ốc của Bắc Minh Thị, trong văn phòng tổng giám đốc. Bắc Minh Thiện đang phê duyệt một đống văn kiện. Đột nhiên, cuộc gọi khẩn vang lên— Đến từ Hình Uy. “Có chuyện gì?” Anh hỏi ngắn gọn. “Chủ nhân, chủ nhân bây giờ còn ở công ty sao?” Ngữ khí của Hình Uy có chút sốt ruột. “Ừm.” “Vậy chủ nhân trước tiên đừng ra ngoài! Bởi vì bên ngoài cao ốc của Bắc Minh Thị đã bị một đám chó săn bao vây rồi…” “Xảy ra chuyện gì?” Anh nhíu mày. “Chủ nhân… sáng nay, trong cuộc họp báo ra mắt phim mới của cô Sunny, đột nhiên nhận được một xe hoa hợp hoan, trên thiệp ghi tên của chủ nhân…” “!!”Bắc Minh Thiện tức giận mà siết chặt tay lại, thiếu chút nữa bóp nát điện thoại!: “Ý của cậu là, chỗ hoa hợp hoan đó, xuất hiện ở buổi họp báo của Sunny?” “Phải… trên thiệp còn viết…” Hình Uy khẽ nuốt nước bọt. “Viết cái gì…” Bắc Minh Thiện đột nhiên cảm thấy da đầu có chút tê dại. “Còn viết: chờ ngày cùng em bước vào lễ đường…” “Đáng chết!” Anh vỗ mạnh lên bàn làm việc! “Chủ nhân, cảnh này vừa hay bị tất cả phóng viên chụp lại… Cô Tô cười không khép được miệng… Bây giờ tất cả các phương tiện truyền thông đều đang hỏi, hôn lễ của chủ nhân với cô Tô rốt cuộc tổ chức vào ngày nào… Chủ nhân, hoa này… không phải tặng cho cô Cố hay sao…” “Cậu, nói, xem!” Bắc Minh Thiện nghiến răng nghiến lợi. “Ôi trời ạ…” Hình Uy hít thở sâu: “Cô Cố thật sự chê cục diện bây giờ chưa đủ loạn…” Biết rõ chủ nhân sắp đính hôn với cô Phỉ Nhi, hoa lại gửi tặng cho Tô Ánh Uyển… Hình Uy không thể không bội phục bản lĩnh gây chuyện của cô Cố! Có điều… Bắc Minh Thiện nhíu mày, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại: “Hình Uy, bên phía Phỉ Nhi cậu phái người trông chừng, đừng kinh động đến cô ấy. Bên phía Tô Ánh Uyển, lập tức tìm người cùng cô ta làm rõ vụ việc, tôi căn bản không có làm chuyện này!” “Được, chủ nhân, tôi lập tức đi làm!” “Ngoài ra…” Anh ngập ngừng, lông mày nhíu chặt lại: “Nhớ hủy toàn bộ số hoa hợp hoan đó đi cho tôi!” Đó là lần đầu tiên trong đợi anh chạy đến tiệm hoa, tận tay chọn hoa. Ở trong suy nghĩ của anh, số hoa đó không nên thuộc về Tô Ánh Uyển! “Vâng…” Hình Uy ngược lại có hơi bất ngờ, không ngờ chủ nhân lại đặc biệt dặn dò anh ta, phải hủy hết số hoa hợp hoan trên tay cô Tô đi. Có điều, lại có tình lý trong đó. Dù sao chủ nhân mặc bệnh sạch sẽ, số hoa đó vốn tặng cho cô Cố, bây giờ cô Tô nhận được số hoa đó, chủ nhân sẽ không muốn nữa! “Ngoài ra, Hình Uy, cậu đi giúp tôi đặt vé ghế hạng nhất của buổi hòa nhạc piano tối nay cho tôi.” Bắc Minh Thiện giống như nhớ đến điều gì đó, lần nữa nói. Hình Uy hơi sững người, lập tức đáp: “Dạ được, chủ nhân.” Cúp máy, Bắc Minh Thiện quăng điện thoại sang một bên, đấm mạnh lên trên bàn. Cơ thể vô lực dựa ra sau, đưa ngón tay mảnh khảnh day day huyệt thái dương đang đau nhức… Thế nào cũng không ngờ, Nguyên nhi lại đem số hoa hợp hoan mà anh tặng, chuyện cho Tô Ánh Uyển. Còn cái thiệp viết mấy chữ đó, duy nhất thiên hạ không đủ loạn! Cô thật sự muốn chọc anh tức giận sao? Mà sự việc xảy ra, đúng vào buổi họp báo ra mắt phim “Mật Phi”. Là nữ chính trong “Mật Phi’, Lạc Kiều lúc đó cũng ở hiện trường. Bởi vì Lạc Kiều là ngồi sao mới nổi, cho nên nhận được nhiều sự chú ý của giới truyền thông! Ngược lại nhìn Tô Ánh Uyển, ở trong “Mật Phi’ diễn vai nữ phụ Quách quý phi, còn là vai phản diện độc ác, cho nên không được yêu thích. Cộng thêm hai năm nay bởi vì quan hệ cơm không lành canh không ngọt với Bắc Minh Thiện, nhân khí của cô ta tuột dốc không phanh. Khi Tô Ánh Uyển lạnh mặt ngồi trong buổi họp báo công chiếu— Khi tất cả các phóng viên đều dồn ống kính máy về Lạc Kiều— Đột nhiên xuất hiện một anh giao hàng bê một chậu hoa hợp hoan màu đỏ hồng ở trong buổi họp báo… Toàn trường ngạc nhiên. Đây dường như là thiết kế tốt. Anh giao hàng đi lên sân khấu, đi đến trước mặt Tô Ánh Uyển: “Cô Tô, chỗ này có một chậu hoa, mời cô ký nhận!” Ai cũng không ngờ, vậy mà có người tặng hoa hợp hoan cho Tô Ánh Uyển! Tô Ánh Uyển cũng bị dọa giật mình. Lạc Kiều ngây người, sau đó nghĩ đến cuộc gọi trước đó Cố Hạnh Nguyên gọi cho cô ấy… Trong lúc nhất thời, phóng viên chĩa máy quay về trên người của Tô Ánh Uyển! Không, nói chính xác, là bị tấm thiệp gài trên hoa hợp hoan làm cho bàng hoàng! Khi Tô Ánh Uyển đi xuống sân khấu nhận hoa, tay rút tấm thiệp gài trên đó, nội dung trên tấm thiệp viết là— [Không quên được cảm giác em nằm trong lòng anh, không quên được mỗi một hương vị của em, em vẫn luôn tốt đẹp như thuở ban đầu, anh hận không thể mỗi tôi đều ôm em đến mất ngủ. Uyển của anh, mau vào trong bát của anh… chờ đợi ngày cùng em bước vào lễ đường. Thiện của em.] Phì… Nụ cười dương dương tự đắc trên khóe môi Tô Ánh Uyển, cố tình cầm tấm thiệp trong tay, bày ra tư thế để phóng viên dễ dàng chụp được nội dung, chụp rõ ràng dưới ống kính… Bất luận là ai, sau khi nhìn thấy nội dung trên tấm thiệp, đều thiếu chút nữa rớt cằm! Đại khái ai cũng không ngờ, băng sơn phú hào nổi tiếng của thành phố A — cậu hai Bắc Minh, vậy mà lại viết lời sến sẩm như này! Mấu chốt là— Uyển của anh, mau vào trong bát của anh… Ha ha ha ha ha… Sét đánh gục một lượng lớn mọi người. Vì thế, buổi họp báo công chiếu “Mật Phi” này, bởi vì Bắc Minh Thiện đích thân tặng hoa hợp hoan cho Tô Ánh Uyển, còn lộ ra tin tức hôn lễ, lần nữa khiến giới truyền thống một phen rầm rộ… Sau khi xảy ra sự việc, Cố Hạnh Nguyên nhàn rỗi ngồi trên sô pha, ôm một quyển sách luật dày cộp, đọc nghiêm túc. Đây là thói quen trong hai năm nay của cô, ngoài trừ viết bản thảo kiếm tiền, trông con ra, mỗi ngày nhất định phải đọc sách. Năm đó trên tòa mất đi Dương Dương, cô không có quên lỗi nhục ngày hôm đó. Cho nên đọc sách pháp luật cũng thành thú tiêu khiển ngày thường của cô. Lạc Kiều vừa gọi điện đến, khóe miệng của cô vô thức cong lên, sau đó— “Oa, Nguyên cậu thật sự quá trâu bò luôn! Ha ha ha ha, thì ra trước đó cậu hỏi tớ có biết Sunny hôm nay có hoạt động gì không, muốn ở trước mặt giới truyền thông, bức tên cặn bã nhị Thiện của nhà cậu sao?!” Lục Kiều vừa kết thúc buổi họp báo thì không chần chừ lập tức muốn chia sẻ tin tức hay này của Cố Hạnh Nguyên: “Cậu ở trên mạng có nhìn thấy hay không, chắc đã phát rồi…” “Ừm, nhìn thấy rồi.” Khóe môi của Cố Hạnh Nguyên cong lên, tâm trạng thấy rất sảng khoái. Nghĩ đến hoa hợp hoan chướng mắt đó tặng vào trong tay Tô Ánh Uyển, Cố Hạnh Nguyên giống như ném đi củ khoai nóng bỏng tay, giải cơn giận! “Ha ha ha, cái câu [Uyển của anh, mau vào trong bát của anh] đó của cậu thật sự là điểm sáng! Bây giờ mọi người đều tưởng nội dung trên tấm thiệp đó là do Bắc Minh Nhị Thiện tự tay viết, tên mặt lạnh vậy mà sến sẩm như vậy! Mất mặt chết đi được, ha ha ha…” Cố Hạnh Nguyên cũng không nhịn được cười trầm thấp, lông mày cong lên: “Hừ, vụ này coi như hời cho đôi cẩu nam nữ này rồi! Ai bảo anh ta đê tiện như vậy! Loài hoa hợp hoan cũng không biết xấu hổ mà xuất ra!” “Đúng thế! Có điều thật lòng không ngờ, nhị Thiệu nhà cậu vậy mà tặng hoa cho cậu… tin tức kỳ quái nhất thiên hạ nha…” “Kiều Kiều!” Cố Hạnh Nguyên trách cứ một câu: “Trọng điểm không phải anh ta tặng hoa cho tớ, là tặng hoa hợp hoan!” Hoa hợp hoan, ý đồ của tên đó quá rõ ràng! “Ha ha, phải! Nhị Thiện nhà cậu thật sự là tiểu tiện nhân, cậu tặng cho Tố Ánh Uyển thật là hành động cao minh! Vậy làm lộn xộn chuyện giữa bọn họ đi, một tiện nam, một tiện nữ, thật là tuyệt phối!” Lạc Kiều nghĩ đến dáng vẻ Tô Ánh Uyển lúc quay phim kiêu ngạo như thế nào thì hận đến ê răng. “Kiều Kiều, Tô Ánh Uyển đó còn làm khó cậu không?” Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, nghĩ tới lần trước khi Lạc Kiều cùng Tô Ánh Uyển quay phim, nói năng khó nghe, một chút cũng không nể tình. “Yên tâm đi, tớ cũng đâu phải đèn cạn dầu!” Lạc Kiều cười nói: “Đúng rồi, bên phía văn phòng luật sư của Vân sư huynh, cần trợ thủ, tớ thấy cậu thường đọc sách phát luật, thuận tiện hỏi thử cậu có muốn đi thử không?” “Văn phòng luật của Chi Lâm?” Cô hơi nhíu mày, nghĩ đến hai mắt sáng quắc đó của Vân Chi Lâm, tóm lại cứ cảm thấy bản thân sẽ kéo chân anh ta. “Đừng do dự nữa, đến chỗ Vân sư huynh học hỏi nhiều thứ cũng tốt, tránh tương lai tên khốn Bắc Minh Nhị sau khi phát hiện bảo bối nhỏ lại cùng cậu nháo đến tòa án thì phải làm sao?” Phân tích của Lạc Kiều không phải không có đạo lý. “Vấn đề này tớ đã hỏi luật sư rồi, bé con tuổi còn bé, ra tòa cũng sẽ giao quyền cho mẹ. Huống chi, thu thập kinh tế của tớ bây giờ, nuôi bé con không thành vấn đề…” “Vậy nếu như bé con lớn hơn ít nữa thì sao? Nguyên, cậu đừng quên, Bắc Minh Thiện chơi thâm như vậy, cậu đã từng thấy rồi! Tóm lại tớ kiến nghị cậu chuẩn bị thêm một kế sách nữa…” “…” Cố Hạnh Nguyên trầm mặc, quả thật, Bắc Minh Thiện chơi rất thâm, không phải dễ đối phó như vậy, suy xét một lúc, cô chỉ đành gật đầu: “Được, vậy tớ thử xem…” “Tớ xem như cậu đồng ý rồi! Bây giờ tớ đi liên lạc với Vân sư huynh, có tin tức gì sẽ thông báo cho cậu.. Bye bye.” Cố Hạnh Nguyên thấy cuộc gọi đã kết thúc thì không khỏi lắc đầu thở dài, cô nhóc Lạc Kiều này, còn sợ cô hối hận sao?