Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 197 : chỉ cần con trai không cần mẹ

“Hạnh Nguyên, tôi biết Bắc Minh Nhị rất yêu thương cô, không sao, cô có thể dựa vào vai tôi, ôm lấy tôi… thậm chí, cô cũng có thể dùng cơ thể tôi…” Anh ta vừa nói xong thì đặt móng vuốt lên eo thon của cô… “Này… Sở Dung Triết… Anh lùi lại một chút… tôi không cần cơ thể của anh…” Cố Hạnh Nguyên cau mày, chống tay lên ngực Sở Dung Triết ngăn anh ta đến gần. Thằng nhóc này đột nhiên giống như ma nhập vào người, dáng vẻ như hổ báo nhìn cô làm cho người ta hoảng sợ! “Ha ha, Hạnh Nguyên của tôi đừng xấu hổ… nếu chúng ta đã đến đây thì không bằng vui vẻ một chút, để cho cô biết Sở Dung Triết này tuyệt đối không thua kém Bắc Minh Nhị… chậc chậc, da của cô thật mịn màng… khó trách Bắc Minh Nhị lại yêu thích cô không buông tay như thế…” “Này! Sở Dung Triết, anh mau bỏ móng vuốt của mình ra cho tôi!” Giọng Cố Hạnh Nguyên vừa dứt lời thì đột nhiên —— Ầm ~! Một tiếng động lớn vang lên! Cửa phòng gần như vỡ nát! “Á…” Cô gái nằm trên giường sợ tới mức vội vàng co người lại, cầm lấy chăn che cơ thể của mình. Sở Dung Triết nghe thấy tiếng phá cửa thì rốt cuộc cũng có cảm giác giải thoát! Cố Hạnh Nguyên vẫn chưa kịp phản ứng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một cơn gió lạnh bỗng thổi qua! Trái tim cô run lên một cái! Sau đó cô nghe thấy Sở Dung Triết “Á –” hét lên thảm thiết. Mà cô được một lực kéo mạnh rơi vào một lồng ngực rộng lớn! Trong nháy mắt, mùi hương quen thuộc xông vào mũi, trái tim cô run lên — Bắc Minh Thiện!!! Cô bản năng đẩy anh ra, trừng mắt nhìn người đàn ông tuấn tú lạnh lùng trước mặt mình! “Sao anh lại ở chỗ này?!” Bắc Minh Thiện nắm chặt tay lại, đôi mắt u ám đã sớm bao phủ ngọn lửa! Anh trừng mắt nhìn cô quát: “Có lẽ tôi mới là người hỏi cô mới đúng! Cô lại đi theo Sở Nhị đến những nơi thế này!!” Sở Dung Triết vừa bị đánh lấy tay xoa ngực, vẻ mặt oan ức lẩm bẩm nói: “Ha ha, Bắc Minh Nhị, cậu phải biết rằng là Hạnh Nguyên ép tôi đến đây, không phải đi theo tôi đến…” Từ đầu tới cuối anh ta là người oan uổng nhất đó được không… “Cậu câm miệng!” Bắc Minh Thiện híp mắt lại, liếc qua Sở Dung Triết: “Cậu vừa chạm qua chỗ nào của cô ấy? Tay nào? Sở Nhị, có phải cậu không muốn sống nữa đúng không?!” “Bắc Minh Nhị, không thể trách tôi! Nếu tôi không làm như vậy thì anh chịu đi vào sao?” Sở Dung Triết bình tĩnh, vẻ mặt vô tội: “Đêm nay tôi đã chịu đủ rồi… một người cố gắng chơi tôi, một người cố gắng chỉnh tôi, tôi đã hiểu rồi, hai ngươi vốn muốn giết chết tôi…” Sở Dung Triết vừa chẹp miệng nói vừa xoay người cầm quần áo mặc lên người. Nếu anh ta không ép Bắc Minh Nhị xông vào thì chẳng lẽ thật sự để Hạnh Nguyên nhìn anh chơi gái sao? Đùa gì vậy, Sở Dung Triết này cũng rất kén ăn đó! Anh ta không gặm nổi gái điếm này… Cố Hạnh Nguyên giật mình, chỉ vào mũi Bắc Minh Thiện mắng—— “Bắc Minh Thiện, thì ra anh vẫn luôn theo dõi chúng tôi?!” “…” Bắc Minh Thiện nhất thời nghẹn lời, trừng mắt với Sở Dung Triết. Lúc này, Sở Dung Triết đã mặc đồ xong, xoay người vỗ vai Bắc Minh Thiện, biểu cảm người anh em tự giải quyết cho tốt đi, sau đó anh ta lại nói với Cố Hạnh Nguyên—— “Hạnh Nguyên, thật ra Bắc Minh Nhị có thể coi như cực phẩm trong những tên khốn nạn, cô muốn sáng tác thì tìm anh ta làm tài liệu sống, tuyệt đối sẽ bán chạy… Hai ngươi cứ bàn bạc đi, tôi không ở lại với hai người được…” Sở Dung Triết nói xong, trước khi Bắc Minh Thiện nổi giận, anh ta nhanh như chớp ra khỏi cửa, chạy mất dép… “Sở Nhị, tên nhóc thối nhà cậu…” Bắc Minh Thiện gào lên như sấm, thằng nhóc này dám bỏ đá xuống giếng, nói anh là cực phẩm trong những tên khốn nạn! “Sở Dung Triết…” Cố Hạnh Nguyên gọi theo. Nhưng làm gì thấy được bóng dáng của Sở Nhị nữa chứ? Dù sao anh ta đã thoát khỏi biển lửa, đêm nay anh ta hoàn toàn hiểu được một chân lý: Đó chính là tuyệt đối không thể khinh thường vợ của bạn! Cố Hạnh Nguyên tức giận đạp vào chân Bắc Minh Thiện: “Cút ngay!” Cô lười nói chuyện với người này, sau đó cô cầm túi xách đi ra ngoài —— Bắc Minh Thiện hít một hơi lạnh, giữ cô lại: “Cô nổi giận gì với tôi?” “Tôi nổi giận với anh?” Cô cười lạnh một tiếng: “Anh bỗng nhiên xông vào, anh còn không biết xấu hổ hỏi tôi?” “Vậy còn cô? Cô biết rõ Sở Nhị là anh em tốt của tôi mà cô còn muốn hẹn hò với cậu ta! Còn tay trong tay đi xem phim, cùng đi dạo chợ đêm, hiện tại —— còn cùng nhau đi chơi gái?!” Đêm nay, Bắc Minh Thiện tức giận đến nội thương. Chuyện anh và Phỉ Nhi đính hôn đã được quyết định từ rất lâu trước đó. Nhưng vì sao lại có kết quả như vậy? Cuộc sống của anh hoàn toàn rối tung lên! Bởi vì người phụ nữ Cố Hạnh Nguyên này, trong lòng anh vô cùng rối loạn! “Anh có thể đính hôn với Phỉ Nhi, dựa vào cái gì tôi không thể hẹn hò với Sở Dung Triết? Bắc Minh Thiện, suy nghĩ của anh thật buồn cười! Tôi nói cho anh biết tôi hẹn hò với ai, xem phim, đi dạo phố, thậm chí là lên giường cũng không có bất kỳ quan hệ gì với anh cả!” Cô bỗng hất tay anh ra, vội vàng ra khỏi tiệm gội đầu Muội Ký… Bắc Minh Thiện đuổi theo kéo cô lại, bế ngang cô lên—— “Á… Anh làm gì vậy! Thả tôi xuống! Tên khốn này…” Anh lạnh mặt, thấp giọng gầm nhẹ: “Không thả! An ninh ở đây không tốt, cô đừng hy vọng tôi sẽ ném cô xuống vào lúc này!” Sau đó anh ôm cô vội vàng đi đến xe đậu bên đường, vệ sĩ mặc quân phục giúp anh mở cửa xe. Anh mạnh mẽ nhét cô vào trong xe, sau đó bóng dáng cao lớn ngồi xuống! Ầm một tiếng! Cửa xe đã được khóa lại. “Lái xe!” Bắc Minh Thiện lạnh giọng ra lệnh. Cố Hạnh Nguyên tự biết mình không đánh lại anh, huống chi bên cạnh anh có mấy vệ sĩ. Cô tức giận ngồi sát cửa sổ, xoay đầu nhìn bên ngoài xe, không nhìn anh, không để ý tới anh, không nói với anh một câu! Chiến tranh lạnh! Đây là cách duy nhất cô có thể chống đối lại anh! Sắc mặt Bắc Minh Thiện căng cứng, gân xanh mơ hồ nổi lên. Người phụ nữ này thật sự có bản lĩnh làm cho anh nổi điên lên bất cứ lúc nào! Anh hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, trầm giọng nói —— “Có phải cô để ý chuyện tôi và Phỉ Nhi đính hôn đúng không?” “…” Cô kiên quyết không nhìn anh, ngón tay tái nhợt. Anh nhìn cô, lông mày không khỏi nhíu lại, thở dài: “Nếu tôi nói… cho dù tôi và Phỉ Nhi đính hôn, thậm chí là kết hôn, nhưng quan hệ của chúng ta vẫn không thay đổi… có phải cô sẽ không tức giận như thế?” “…” Khóe miệng cô kéo lên, mũi có chút chua xót, không để ý tới anh. Anh thở một hơi, thấy thái độ lạnh nhạt của cô thì giọng điệu không khỏi mềm xuống: “Thật ra… cô mãi mãi là mẹ của con trai tôi… Hạnh Nguyên, nếu cô đồng ý, tôi có thể coi như mấy năm nay chưa xảy ra chuyện gì, chúng ta quay lại giống như trước kia không tốt sao?” “…” Trái tim cô dần lạnh lẽo, nắm chặt ngón tay, nhưng vẫn không động đậy. Anh dịch tới gần cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, lại cảm nhận được cơ thể của cô vẫn cứng đờ… “Đừng vì chuyện của Phỉ Nhi mà giận tôi được không?” Anh hiếm khi dùng giọng điệu dỗ dành như vậy: “Tôi đã mua tầng lầu cô thuê, thậm chí dọn đến nhà đối diện cô, chẳng lẽ cô còn không hiểu ý của tôi sao?” “…” Cô cắn môi, nắm chặt tay lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay. Nhưng cô vẫn không hé răng. Anh càng nhíu mày xoay người cô lại, ép cô đối mặt với mình —— Anh không ngờ cô không chịu nhìn mình. “Hạnh Nguyên…” Anh thấp giọng kêu, ngón tay thon dài xoa khuôn mặt mềm mại của cô, trán áp lên trán cô: “Đừng giận dỗi tôi được không? Tôi không thích cô uống rượu say, không thích cô hẹn hò với đàn ông khác… cho dù trước kia cô lừa gạt tôi, chỉ cần cô đồng ý sống ở bên cạnh tôi thì tôi sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, giống như trước vậy, được không…” Loảng xoảng. Tiếng trái tim cô tan nát. Lần này cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhìn vào con ngươi sâu như biển của anh một lúc lâu. Cô cười nhạo một tiếng — “Bắc Minh Thiện, anh cảm thấy chúng ta còn có thể quay lại trước kia sao? Quay lại làm bạn giường như trước kia sao?? À… Rốt cuộc anh coi Cố Hạnh Nguyên này là ai? Không, anh coi tôi là một món đồ chơi, là một con thú cưng, vui vẻ thì dỗ dành một cái, không vui là điên cuồng trả thù!” Đôi mắt cô lóe lên lạnh lẽo: “Có lẽ quá khứ tôi thật sự rất ngốc, từng mong chờ sống hạnh phúc với anh và bọn nhỏ… Nhưng kết quả, sự thật chứng minh là tôi đã hy vọng xa vời! Anh muốn cưới ai là quyền tự do của anh! Tôi muốn ở với ai là quyền tự do của tôi!” Ánh mắt anh run lên, ngón tay cứng đờ: “Vì sao cô lại để ý đến chuyện kết hôn như thế? Bởi vì tôi không cho cô thứ này cho nên cô không muốn ở bên cạnh tôi đúng không?” “…” Cổ họng cô lạnh lẽo, con ngươi lóe lên: “Phải, cũng không phải!” Phải là vì từ nhỏ cô đã chịu cực khổ trong nhà họ Cố, làm cho cô không thể trở thành kẻ thứ ba, không thể chung chồng với người khác cả đời được! Không phải là vì cô thật sự rất để ý không phải là kết hôn, mà là người đàn ông của cô phải chung thủy duy nhất một mình cô mà tôi. Nhưng Bắc Minh Thiện lại phạm vào tất cả những thứ cấm kỵ của cô! Cô không thể cứ mơ hồ sống cả đời với anh được. Có lẽ năm đó cô và anh ồn ào tranh giành quyền nuôi con thì cô đã biết, người đàn ông này — Chỉ cần con trai không cần mẹ! Ánh mắt Bắc Minh Thiện sâu thẳm. Nếu nhất định phải dùng hôn nhân mới có thể giữ người phụ nữ này lại, vậy Phỉ Nhi thì sao? Lúc này anh cảm thấy định mệnh đang chơi đùa với mình. Nếu người phụ nữ này không xuất hiện, anh thật sự cho rằng mình cứ sống cô đơn quãng đời còn lại. Trước khi anh gặp được Cố Hạnh Nguyên thì anh đều nắm tất cả mọi thứ trong tay mình, chưa từng lệnh quỹ đạo cũng chưa từng mất khống chế. Nếu không phải năm đó Phỉ Nhi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh tưởng mình sẽ trở thành vợ chồng với Phỉ Nhi, sống cuộc đời bình yên, không cãi nhau, không buồn vui… Nhưng hiện tại cho dù Phỉ Nhi xuất hiện trước mắt anh thì anh cũng cảm thấy không thể trở lại trước kia, cuộc sống bình lặng và tự kiềm chế! Nhưng tất cả đều vì người phụ nữ tên là Cố Hạnh Nguyên này! Cô đã quấy rối mặt hồ tĩnh lặng của anh, phá tan tiếng lòng lạnh như băng, phá rối cuộc đời vốn bình lặng như gương của mình… Anh mềm mại xoa hai má của cô, thở dài — “Tôi có thể hứa với cô cho cô bất cứ thứ gì, ngoại trừ kết hôn! Thậm chí những thứ đó Phỉ Nhi mãi mãi không có được…” “Tôi muốn con trai!” Cô buột miệng nói, cắt ngang lời anh nói. Anh chỉ cần con trai không cần mẹ, vậy cô cũng có thể chỉ cần con trai không cần ba! Anh nghẹn lời. Lông mày càng nhíu chặt lại, cơn giận xuyên qua da thịt lỗ chân lông, từ từ ngấm vào người… Anh thật sự muốn bóp chết người phụ nữ này! “Cô biết rõ là không thể!” Anh nghiến răng nghiến lợi, con trai… không biết từ lúc nào con trai trở thành lợi thế duy nhất trong tay anh… “Vậy không có gì để nói cả!” Cô đã sớm nản lòng, thứ cô cần nhất thì anh khư khư không cho, thứ cô không cần thì hết lần này đến lần khác bố thí.