Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 168 : cố hạnh nguyên trở về

“Haha….cậu hai thật thông minh, lẽ nào cậu hai không thích một đêm như này sao? Tôi nhớ cậu hai đã từng nói, thích nhất cơ thể của tôi…không phải là….” Đôi mắt, đôi môi, giọng nói và thân hình của cô đều rất quyến rũ, khiến ngọn lửa trong người anh gào thét điên cuồng! Cho dù trong đầu có quá nhiều mê muội, nhưng lúc này cậu Thiện đã bị t*ng trùng lên não, đối mặt với một người phụ nữ sớm tối nghĩ đến, không, là người phụ nữ lúc nào cũng là hận, hiếm thấy cô tình nguyện chịu thua dưới tay anh, sao anh có thể quan tâm đến những thứ kia chứ, làm trước rồi từ từ thanh toán với cô! “Đến, chai Tequila này được vận chuyển bằng đường hàng không từ Mexico về, nghe nói hai năm nay cậu hai đặc biệt nghiên cứu về rượu, không biết có thích Tequila không….” Cô nói xong, nhẹ nhàng rót rượu, những giọt rượu tequila lạnh buốt kích thích, cứ như vậy rót lên người cậu Thiện…. Si. Anh hít một hơi rất sâu, nghiến răng nói: “Tiểu yêu tinh, cô cố ý đúng không?” Nếu không phải tay của anh bị sợi vải tuyn trói lại, lúc này anh thật sự muốn trừng trị tiểu yêu tinh mê người này. Để thể hiện năng lực đầy tự hào của cậu Thiện! Cô lại cười trộm, đưa đầu lưỡi ra, từng chút từng chút liếm rượu trên người anh… Si. Cậu Thiện không ngừng hít thở. Sau đó, cô ngậm rượu ở trong miệng, rồi đi đền đôi môi mỏng của anh, ấn xuống… Giống như tại buổi dạ hội lần trước, cùng anh môi lưỡi quấn lấy nhau, từng chút từng chút rót rượu vào cổ họng của anh…. “Người phụ nữ này….a…đủ rồi….” Thực ra, cậu Thiện muốn nói, uống rượu đủ rồi, tình cảm cũng tình cảm đủ rồi, đã đến lúc dọn lên một món ăn lớn…. Nhưng…. Cùng với cô môi lưỡi quấn quýt, anh lại cảm thấy cơn choáng váng trong đầu ngày càng mạnh…. Mặc dù tequila là một loại rượu mạnh, nhưng cũng không có lý gì nhanh như vậy anh đã uống…. Đột nhiên dường như nhận ra điều gì đó: “Cô….” Lời nói còn chưa nói xong, cậu Thiện đã bị kéo vào một dóng nước xoáy màu đen rất sâu…. Trong hơi thở dường như vẫn còn sót lại mùi thương của cô, rất thơm, rất sắc dục…. Anh không biết loại nước hoa này thực ra có cùng tên với viên kim cương kia— Mật Ái. Sau khi anh ngất đi, nụ hôn của cô cũng dừng lại. Đột nhiên rời khỏi cánh môi của anh, ngồi dậy, ánh mắt sáng của cô quét qua khuôn mặt đẹp trai và hoàn mỹ của anh, ngón tay cô lướt qua cơn thể rắn chắc của anh…. “Bắc Minh Thiện, hai năm không gặp, cuối cùng tôi cũng trở về! Quên nói với anh, tôi trở về là để lấy lại tất cả những gì mà tôi đã mất….” Sáng sớm ngày hôm sau. Cuối cùng Giáng sinh cũng đã đến. Tối qua có một trân tuyết lớn rơi, cả thành phố A trắng xóa. Ngay cả khi thời tiết vô cùng lạnh, trong công viên bên đường vẫn có không ít cụ ông cụ bà vẫn đến để tập thể dục như bình thường. Chỉ là, trên những chiếc cột sắt trong công viên không biết từ lúc nào đã treo một thứ gì đó màu trắng. Không, nói chính xác là treo một cơ thể người! Hơn nữa trên người người đàn ông này chỉ mặc một chiếc quần lót. Người đàn ông ngục đầu xuống, hoàn toàn bất tỉnh. Hai tay bị một sợi voan mỏng rất cứng buộc lại, rơi xuống chiếc cột sắt trong công viên bên đường. Những bông tuyết bay trên đầu, trên mặt, trên vai người đàn ông…. Dần dần người tụ tập xung quanh càng đông, chỉ chỉ trỏ trỏ, thảo luận… “Trời ơi, người này sao lại biến thái như vậy? Mặc như vậy vào mùa đông không lạnh sao?” “Có lẽ là bị người khác trả thù! Treo lên giống như phơi cá khô….” “Dáng người của người đàn ông này không tồi nha…..” “Trời ơi, có cần phải báo cảnh sát không?” “Không biết, cũng có thể là người ta tập thể dục buổi sáng theo cách khác?” “Vậy không phải là rất thu hút sao? Ai lại ngu ngốc như vậy chứ?” “Ai, sao lại cảm thấy có chút quen mắt, hình như đã gặp người này ở đâu rồi…” Không lâu sau, đã có người qua đường làm việc tốt, lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh… Hình như Bắc Minh Thiện bị cái gì đó đánh thức! Đột nhiên mở mắt ra, sau đó truyền đến một cơn đau đầu đến choáng váng. Đột nhiên, một chút lạnh đến thấu xương nhanh chóng lướt qua dây thần kinh của anh! Si…. Anh rùng mình. Đôi mắt của chim ưng lúc này mới nhìn thấy một nhóm người đều là những người lớn tuổi, hình như đang chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mình, thì thầm to nhỏ…. Trái tim anh thắt lại, liếc mắt xuống nhìn cả người, trên người vẫn mặc chiếc quần lót đêm qua! Khẽ di chuyển cơ thể, nhưng lại phát hiện ra tay của mình đã bị trói! Ngẩng đầu lên, sợi voan mỏng không thể quen hơn đang trói tay mình đập vào mắt! Đôi mắt anh hiện lên sự hung dữ! Lúc này mới đột nhiên phát hiện ra, mẹ nó anh lại mắc bẫy của người phụ nữ tên Cố Hạnh Nguyên kia! Nghiến răng, anh đột nhiên hét về phía những người qua đường…. “Nhìn cái gì mà nhìn! Không được chụp!” Sở Dung Triết tối qua chơi rất vui vẻ, sáng sớm hôm nay mới mơ mơ màng màng lái xe rời khỏi câu lạc bộ. Lại vô tình liếc nhìn về phía công viên ở bên đường, kinh ngạc và sợ hãi trước cảnh tượng Bắc Minh Thiện lắc lư trên thanh sắt. Sở Dung Triết vội vàng dừng xe lại, nhanh chóng chạy đến trước mặt Bắc Minh Thiện, đôi mắt hiện lên sự kinh ngạc…. “Bắc Minh, Bắc Minh Nhị, cậu cậu cậu…, sáng sớm treo mình lên để tập thể dục buổi sáng à?” “Im miệng! Còn không mau qua đây cởi cho tôi!” Bắc Minh Thiện hét lên một tiếng, dùng ánh mắt hung dữ khiến những người qua đường phải khiếp sợ. Sở Dung Triết vội vàng bước lên phía trước, giúp anh cởi sợi vải voan: “Đây là….trời ơi, cậu đừng nói với tôi, cậu nhếch nhác như thế này là do tối qua người phụ nữ đeo kim cương kia làm ra nhá?” Bầu không khí ngưng lại trong ba giây. Sở Dung Triết đánh giá Bắc Minh Thiện trên ngươi vẫn còn phủ đầy những bông tuyết mỏng từ trên xuống dưới, đột nhiên bật cười thành tiếng…. “Wow, hahaha….” “Cậu còn dám cười thử xem!” Ánh mắt Bắc Minh Thiện lạnh đến thấu xương, vẻ mặt hiện lên sự tức giận và phẫn nộ, thờ tiết băng giá tuyết phủ đầy mặt đất khiến anh không khỏi rùng mình: “Mẹ nó, còn không mau cởi quần áo ra!” “Hahaha…được, được tôi cởi….” Sở Dung Triết cười đến mức chảy cả nước mắt, vừa cởi áo khoác ngoài, vừa nói: “Aiya, Bắc Minh Nhị cậu thật lô cốt nha….tôi còn cho là tối qua cậu có một đêm giáng sinh tuyệt vời…thật mất mặt….hahaha….lần đầu tiên thấy cậu ngã trên tay phụ nữ đó….” “Câm miệng!” Bắc Minh Thiện lạnh mặt, nhanh chóng lột quần áo trên người Sở Dung Triết xuống, mặc lên người mình, còn không quên xua đuổi những người qua đường đang hóng chuyện kia: “Cút hết cho tôi! Nếu như ai dám để lộ chuyện ngày hôm nay ra ngoài, ông đây sẽ khiến người đó không nhìn thấy mặt trời!” Có lẽ là khuôn mặt lạnh như băng của anh quá dọa người, không lâu sau người qua đường tản ra giống như chim. Sở Dung Triết vẫn cười đến mức cả người run rẩy: “Aiyo, may mà tối qua người phụ nữ kia không tìm tôi, Bắc Minh Nhị, cảm ơn cậu….” “Cảm ơn cái đầu cậu! Cậu có biết người phụ nữ kia là ai không?” Giọng nói của Bắc Minh Thiện giống như từ kẽ răng chen ra, còn lạnh hơn cả tuyết! Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, anh nắm chặt sợi voan trong tay, hơi nheo mắt lại! “Ai thế? Lại có khả lớn như vậy?” Sở Dung Triết cười vô cùng vui vẻ. “Cố, Hạnh Nguyên!” Nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ, Bắc Minh Thiện bước về phía trước, nhanh chóng đi đến xe của Sở Dung Triết… Sở Dung Triết vẫn còn sững sờ đứng nguyên tại chỗ, không thể tin được mở miệng: “Ai? Cậu cậu nói Nguyên, Hạnh Nguyên….” Trợn mắt nhìn qua, nhưng Bắc Minh Thiện đã đi xa rồi. Lúc này Sở Dung Triết mới phản ứng lại, đột nhiên rùng mình một cái: “Này! Bắc Minh Nhị, cậu đợi tôi với….mẹ nó, cậu cởi quần áo của tôi ra từ lúc nào….” Giáng sinh năm nay, thành phố A vô cùng náo nhiệt. Bởi vì ngày này, trong các tòa cao ốc văn hóa ở khu phồn hoa nhất của thành phố A, diễn ra sự kiện ký sách của tác gia Hoa Ngữ có lượng tiêu thụ lớn nhất cô Mạc Hạnh Nguyên. Trong tòa cao ốc từ sáng sớm đã bị fan hâm mộ của Mạc Hạnh Nguyên đông đến mức một giọt nước cũng không lọt qua được. Hàng trăm phương tiện truyền thông đã đặt máy quay trước tòa nhà, chỉ vì muốn chụp được hình ảnh trân quý của nhà văn có số lượng tiêu thụ lớn nhất. Theo tin tức nội bộ, hình như Mạc Hạnh Nguyên là con gái của Mạc Cẩm Thành một người quyền lực ngầm nổi tiếng nhất thành phố A ba mươi mấy năm về trước. Lại có tin đồn, Mạc Hạnh Nguyên này và Cố Hạnh Nguyên- bị cáo trong vụ án tranh giành quyền nuôi con chấn động thánh phố A hai năm trước thực ra là cùng một người, nhưng rốt cuộc có phải một không, vẫn phải đợi đến lúc Mạc Hạnh Nguyên đích thân xuất hiện mới biết được… “A! Cô Mạc Hạnh Nguyên xuất hiện rồi…” Cùng lúc đó, Bắc Minh Thiện nhếch nhác trở về nhà cũ Bắc Minh, sự tức giận tối qua vẫn chưa tan biến, không ngờ, vừa bước vào cửa đã bị một con vật béo ú xông đến… Si. Anh hít một hơi! Nhìn xuống: “Mẹ nó! Ai đưa con chó ngu ngốc này về cho tôi!!” “Gâu…” Bối Lạp đáng thương nép vào chân Bắc Minh Thiện, nức nở. Hai năm nay, có lẽ Bối Lạp đã ăn uống quá đà, cao và béo lên không ít! Sau đó, một cậu bé mặc đồ hip hop cầm một khẩu súng nhỏ đuổi theo, giọng nói non nớt hét lên: “Còn chạy! Chạy nữa đi quả bóng kia! Lăn lại đây cho tao, ngoan ngoãn để tao bắn một phát!” Sau đó, Bắc Minh Thiện nhìn thấy một cậu bé giơ khẩu súng ngắn đồ chơi đã được nạp đạn lên, nheo một mắt lại, nhắm vào Bối Lạp… “Bắc Minh Tư Dương!” Cùng lúc anh hét lên, đoàng một tiếng. Viên đạn bay ra ngoài. “Gâu…uuuu….” Bối Lạp bị trúng đạn, bốn chân hướng lên trời. Lúc này Dương Dương mới bỏ súng xuống, liếc nhìn Bối Lạp đang giả vờ chết, lắc đầu thở dài một tiếng, chả có cảm giác chinh phục gì cả. Lúc này cậu bé mới ngước đôi mắ sáng ngời lên, ngẩng đầu nhìn ba ba birdman, bĩu môi, hai năm rồi, cậu bé vẫn không có sắc mặt tốt: “Này, ba chim chết, ba về rồi à? Quà giáng sinh đâu?” Bắc Minh Thiện rủ mắt xuống liếc nhìn cậu con trai đã cao thêm một chút, nhưng vẫn là một tên nhóc không tim không phổi. Anh liếc nhìn Trình Trình đang yên tĩnh ngồi trên sofa xem ti vi. Một cặp song sinh đã 7 tuổi, nhưng anh lại cảm thấy hai năm nay, hai anh em không có gì thay đổi. Mặc dù mối quan hệ với anh không còn căng thẳng như trước, cũng dịu đi rất nhiều. Năm đó anh định đưa hai anh em ra nước ngoài, nhưng không ngờ Cố Hạnh Nguyện lại đi ra nước ngoài trước, cuối cùng anh chỉ có thể để đứa bé ở bên cạnh mình. Anh cố chấp cho rằng, chỉ cần bọn nhỏ vẫn ở bên cạnh anh, người phụ nữ kia không nỡ rời đi… Nghĩ đến Cố Hạnh Nguyên, nghĩ đến sự mê muội tối qua, nghĩ đến sự nhếch nhác sáng nay. Anh hơi nheo mắt lại: “Con muốn quà Giáng sinh gì?” Dương Dương phồng má lên: “Con muốn quà gì ba cũng cho con sao?” “Con cho là có việc gì mà ba không làm được sao?” Bắc Minh Thiện nhếch môi. Dương Dương không hề khách khí liếc nhìn anh: “Vậy con muốn mẹ, ba có bản lĩnh này sao?” Một câu nói đã chặn lại tất cả những lời nói của Bắc Minh Thiện! Lúc này, trên ti vi đột nhiên xuất hiện tin tức mới… “Chào buổi sáng các khán giả đang xem đài. Tôi là phóng viên của đài Khoai Lang, lúc này tôi đang đứng ở tòa nhà văn hóa thành phố A, đang trực tiếp tình hình ở hiện trường cho các bạn xem đài! Cô Mạc Hạnh Nguyên- một nhà văn có lượng tiêu thụ lớn nhất Hoa Ngữ đột nhiên nổi lên gần đây, đưa tác phẩm bán chạy nhất của cô ấy đến với buổi ký tặng ngày hôm nay. Trên tay tôi lúc này là cuốn sách bán chạy nhất hiện nay, cũng chính là tác phẩm do cô Mạc Hạnh Nguyên viết. Ngoài ra, chúng tôi còn vô cùng vinh dự khi nhận được sự đồng ý của cô Mạc để thực hiện một cuộc phỏng vấn tại hiện trường với cô….” ba ba birdman: ba người chim, xưng hô đặc biệt của Dương Dương với nam chính.