Nhiệm vụ sinh đẻ
Chương 117 : toàn thế giới trời mưa
“Cho nên vì con gái của bà, vì một nhà ba người của bà có thể đoàn viên nên bà đã lợi dụng tôi hi sinh tôi đúng không?!” Cố Hạnh Nguyên hai mắt đẫm lệ.
Cố Anh Thư giữ chặt cánh tay của Vũ Xuân, nhíu mày khinh thường: “Mẹ, mẹ vẫn còn để ý loại người này làm gì? Cố Hạnh Nguyên tôi cho cô biết con hoang chính là con hoang, tôi mới là con gái ruột của mẹ tôi!”
Lý Lục Bình lúc này đã khóc đến mức tuyệt vọng ruột gan đứt ra từng khúc nhưng vẫn không chịu tin: “Không! Anh Thư… Anh Thư con đừng tin bọn họ, con là con gái của mẹ, bọn họ đều đang lừa gạt con…”
Cố Anh Thư ghét bỏ lườm Lý Lục Bình một cái: “Bà chấp nhận hiện thực đi! Dì Lý, những năm gần đây mặc dù bà đối với tôi không tệ nhưng tiếc là bà lại không có bản lĩnh giữ được ba tôi, lúc đầu tôi còn lo lắng chuyện bà ly hôn với ba tôi thì sau này tôi phải làm thế nào nhưng bây giờ tôi lại biết tôi không phải con gái của bà ngược lại còn thở phào một hơi, tôi vẫn là người thừa kế duy nhất của Cố thị, Cố thị tương lai chung quy lại vẫn thuộc về tôi.”
Phen tuyệt tình gãy xương này chấn động đến Lý Lục Bình khiến bà ta lòng như tro nguội!
“Cố Anh Thư! Cô đúng là con sói mắt trắng! Uổng phí nhiều năm như vậy tôi đem cô nâng ở trong lòng bàn tay, bây giờ cô lại muốn trở mặt không quen biết có phải hay không!” Tất cả bi thương của Lý Lục Bình đều biến thành oán hận sâu sắc, ánh mắt cũng dần lạnh lẽo!
“Dì Lý, bà cần gì chứ! Lúc đầu tôi còn cảm thấy bà cao quý ưu nhã còn muốn nhìn bà một cái nhưng bây giờ nhìn bà chả khác nào bà điên cả! Sau này ra ngoài làm phiền bà đừng bảo mình là vợ cũ của ba tôi cũng càng đừng nhắc tới tôi là con gái của bà bởi vì từ nay về sau Vũ Xuân mới chính là mẹ của tôi…” Cố Anh Thư nói đến mức tuyệt tình tuyệt nghĩa thậm chí đã quên mất mình đã từng gọi Lý Lục Bình hai mươi mấy năm là mẹ!
Lý Lục Bình tức giận: “Được cả một đôi mẹ con vô tình vô nghĩa! Hôm nay tôi phải giết các người, giết các người…”
Ngay sau đó Lý Lục Bình đột nhiên vọt về phía Vũ Xuân và Cố Anh Thư đánh nhau thành một đoàn…
Cố Hạnh Nguyên đau lòng nhức óc, ánh mắt trống rỗng chăm chú nhìn thẳng vào Vũ Xuân ngơ ngác như một con rối bị rút đi linh hồn.
Cô mở to hai mắt, chỉ muốn mở to hai mắt để nhìn rõ ràng người phụ nữ này…
Tin tưởng hơn hai mươi năm đột nhiên trong một đêm lại nói cho cô biết thì ra tất cả đều là giả!
Đầu óc cô trống rỗng chỉ nhớ rõ được một chuyên…
Thì ra ba cũng không phải là ba, mẹ cũng không phải là mẹ, vậy thì cô là con của ai?
“A! Vũ Xuân tôi muốn giết bà…” Lý Lục Bình điên cuồng hét lên: “Cố Anh Thư mày là đồ sói mắt trắng, đồ đê tiện! Giết mày… Giết hết chúng mày…”
“Lý Lục Bình, bà đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Cái con mụ điên này dừng tay cho tôi…”
Binh binh bang bang, mấy người xoay vào đánh nhau, trong phòng lập tức loạn thành một đoàn!
Cố Kiệt Đại gia nhập cuộc chiến rất nhanh.
Chỉ có Cố Hạnh Nguyên là ngây người đứng đấy nhìn bốn người kia điên cuồng đánh nhau, trái tim từng khúc thành tro…
Bắt đầu từ giờ phút này cô không còn là người của nhà họ Cố nữa!
Cố Hạnh Nguyên không biết mình đi ra khỏi nhà họ Cố như thế nào.
Một đêm dông tố ầm ầm, gió lớn gào thét, mưa to xối xả.
Cô lẻ loi trơ trọi vòng tay ôm lấy chính mình chẳng có mục đích đi về phía trước như là búp bê vải rách mất linh hồn…
*
Bắc Minh Thiện lái một chiếc Hummer màu đen lao nhanh trong đêm đen nhánh mưa như vũ như bão.
“Cậu chủ, căn cứ vào vị trí cuối cùng trước khi cô Cố tắt máy mà vệ tinh định vị được là ở trên đại lộ Hoàng Phố gần thành Bắc, thuộc hạ vừa mới điều tra được nhà họ Cố ở gần khu vực đó.” Hình Uy báo với cậu chủ kết quả anh ta vừa mới tra ra được qua điện thoại.
“Số điện thoại lạ kia là của ai?” Bắc Minh Thiện hỏi người đã gọi điện thoại nói cho anh biết Cố Hạnh Nguyên mất tích, giọng điệu hoàn toàn lạnh lẽo như trước đây.
“Là Vân Chi Lâm con trai độc nhất của đệ nhất Thẩm phán Vân Thân Nghiêu ở thành phố A.”
Hình Uy vừa nói xong, Bắc Minh Thiện liền không nói một lời cúp điện thoại.
Trên gương mặt đẹp trai của anh có một loại tái mét khó mà nắm bắt được.
Đốt ngón tay cứng cáp chuyển tay lái nhanh chóng lái về phía đại lộ Hoàng Phố…
*
Cố Hạnh Nguyên lảo đảo đi tới đột nhiên sau lưng bị một người hung hăng đẩy một phát khiến cô bị ngã ra trên mặt đất, đầu gối bị rách da!
Mưa to trút xuống xối cho cô không mở nổi mắt ra chỉ lờ mờ nghe thấy một giọng nói quen thuộc nói ra mấy lời kỳ quái: “Cố Hạnh Nguyên, cô đừng trách tôi, đừng trách tôi…”
Là Cố Anh Thư!
Cố Hạnh Nguyên còn chưa kịp phản ứng lại chỉ cảm thấy Cố Anh Thư đang liều mạng nắm lấy tay cô!
“Cô muốn làm gì!” Cố Hạnh Nguyên kháng cự theo phản xạ muốn rút tay về.
Nhưng lại bị Cố Anh Thư giống như nổi điên hung hăng nắm chặt sau đó Cố Hạnh Nguyên cảm giác ngón tay mình chạm đến một đồ vật lạnh buốt, tay cô bị Cố Anh Thư nắm chặt cố sức cầm một chút…
“Cố Anh Thư! Cô dừng tay lại! Đó là cái gì! Đó là cái gì…” Cố Hạnh Nguyên không hiểu sao lại kinh sợ, trong lòng dâng lên một trận lạnh lẽo.
Đang lúc bối rối thì có một ánh đèn ô tô Amagiri chói mắt chiếu đến sau đó lướt qua…
Thân thể Cố Anh Thư chấn động! Trong lúc hoảng sợ liền đẩy mạnh Cố Hạnh Nguyên một cái khiến cô ngã ra mặt đất!
Ngay sau đó Cố Anh Thư khép áo mưa lại đứng người lên sợ hãi co cẳng chạy trốn…
Cố Hạnh Nguyên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, mưa to nhanh chóng khiến cho ánh mắt cô mờ đi.
Nước mưa giống như là hạt châu bị đứt dây hung hăng quất vào mặt của cô, cô cứ lẳng lặng nằm đó như vậy, tay chân giống như bị ghim lại không có một chút sức lực…
Cho dù là chiếc xe kia ngừng lại ở trước gót chân cô thì cô vẫn như cũ không hề phát hiện ra.
Cho đến khi…
Một gương mặt vô cùng đẹp trai nhưng lại lạnh lùng như băng xuất hiện ở trong mắt cô, một khắc này nước mắt cô liền rơi như mưa.
Nước mắt hòa cùng với nước mưa, cô khóc không thành tiếng…
Lúc mà cả thế giới đều vứt bỏ cô thì Bắc Minh Thiện lại xuất hiện ở trước mắt cô.
Y hệt như năm đó lúc Vũ Xuân bị bệnh nặng còn Cố Kiệt Đại thì vào tù cô cũng cho là thế giới của mình đã sụp đổ thì vận mệnh lại đưa cô đẩy tới trước mặt anh như thế!
Ai ngờ một giây sau người đàn ông đẹp trai to lớn cao ngạo giống như là thần tiên này lại cúi người xuống bế ngang cô lên ôm vào trong ngực của mình…
Giọng nói lạnh lẽo đến mức gần như không nghe ra được bất kỳ tâm tình gì lần này lại xen lẫn vẻ bất đắc dĩ và một chút dịu dàng không dễ phát hiện ra…
“Người phụ nữ này, cô vừa khóc là toàn thế giới trời đều mưa.”
Câu này giống như đang trách cứ nhưng nghe vào lại rất ấm áp, Cố Hạnh Nguyên chôn ở trong ngực anh không thể khống chế được nữa khóc lớn lên…
Bắc Minh Thiện, tại sao lại là anh?
Cho dù là năm năm trước hoặc là năm năm sau, cái người mà cô coi như Địa Ngục kia, vì cái gì hết lần này tới lần khác vẫn là anh?
Bầu trời đen như mực.
Mưa to điên cuồng gõ lên cửa sổ xe.
Cố Hạnh Nguyên co ro yên lặng ngồi ở trên ghế phía trước, trên gương mặt tái nhợt đều là nước mắt, một câu cũng không nói.
Bắc Minh Thiện nhanh chóng mở máy sưởi lên.
“Nằm dưới mưa lớn như vậy là muốn xối chết mình đúng không? Cởi quần áo ướt ra đi!” Ngón tay thon dài của anh gạt đi sợi tóc ướt dính trên trán của cô rồi thuận thế cởi áo khoác mới bị xối ướt của mình ra ném xuống ghế sau xe.
Sau đó anh chuyển mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên vẫn đang ngơ ngác ngồi im không nhúc nhích.
Anh theo bản năng nhíu chặt lông mày: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Anh nhớ rõ lúc ánh đèn xe mới chiếu đến rõ ràng còn có một người khác nữa đang vật lộn với cô sau đó đẩy cô ngã ra trên mặt đất trốn đi.
Bởi vì trời mưa quá lớn nên anh cũng không thấy rõ được người kia.
Nhưng trực giác nói cho anh biết người phụ nữ Cố Hạnh Nguyên này nhất định đêm nay đã xảy ra một số việc mà những chuyện kia nhất định đã tổn thương sâu sắc trái tim cô.
Cô vẫn không lên tiếng mà chỉ tiếp tục yên lặng chảy nước mắt.
Ánh mắt Bắc Minh Thiện xiết chặt cuối cùng thở dài một tiếng, anh nghiêng người sang thô lỗ vươn tay về phía vạt áo của cô mím môi trực tiếp cởi ra từng tầng từng tầng quần áo cho cô…
Với tính tình cao ngạo vốn có của anh thì tuyệt đối không có khả năng tự tay giúp cô làm những việc này!
Nhưng ngay vừa rồi lúc anh trông thấy người phụ nữ kia hơi thở mong manh nằm trên mặt đất dưới mưa trái tim của anh suýt nữa đã ngừng đập.
Lúc tìn kiếm cô ở xung quanh lửa giận ngày càng dâng lên ở trong lồng ngực nhưng khi nhìn thấy cô tái nhợt rơi nước mắt thì trong nháy mắt lửa giận lại hóa thành hư không.
Cho dù có là mưa to xối xả trút lên người cô thì anh vẫn có thể nhìn một cái đã nhận ra nước mắt đang tràn ra trên mặt cô.
Một khắc này trong đầu anh chỉ có một ý niệm đó là ôm cô vào lòng…
Mà thôi!
Anh thầm thở dài một tiếng, giờ phút này nhìn người phụ nữ này thực sự đáng thương giống như con chó nhỏ bị vứt bỏ vậy nên anh sẽ không so đo cùng với cô!
Ngón tay lưu loát cởi quần áo của cô ra nhưng lần này cô rất khác thường không hề phản kháng chút nào.
Rất nhanh, anh đã lột hết toàn bộ quần áo ngoài của cô chỉ còn lại bộ đồ lót nhỏ màu hồng bên trong.
Cô rất trắng, da thịt bởi vì ướt nước trở lên óng ánh lên, từng đường cong lồi lõm tinh tế không có chút nào che giấu hiện ra trước mắt anh khiến bộ phận nào đó dưới bụng anh đột nhiên xiết chặt!
Đáng chết! Anh thấp giọng khiển trách một tiếng, mấy ngày nay từ khi anh nằm viện rồi xuất viện chưa được chạm vào phụ nữ nên vừa nhìn một cái đã bị cô đốt lên lửa nóng.
Anh cắn răng nhẹ nhàng ôm cô lên sau đó nghiêng người qua ghế dựa giúp cô kéo dây an toàn.
Ai ngờ cô lại thuận thế trốn vào trong ngực anh giống như tìm được một chỗ ấm áp, thân thể mảnh mai run run rẩy rẩy.
Anh nhíu chặt mi tâm lại, bộ phận dưới bụng căng cứng lên càng thêm lợi hại: “Buông tay ra, tôi phải thắt dây an toàn cho cô!”
Cô vẫn không nhúc nhích nép vào trong ngực anh, ngón tay cố chấp nắm áo sơ mi ẩm ướt của anh.
Anh vốn định nổi giận nhưng thân thể người phụ nữ thơm tho mềm mại không xương trong ngực đối với anh mà nói tuyệt đối là một trận khiêu chiến tâm hồn và thể xác khiến anh đâu còn phát nổi lửa giận?
Liếc nhìn ngoài xe một chút vẫn là mưa to gió lớn.
Cuối cùng anh thở dài một tiếng: “Cô dính mưa nên tôi nhất định phải lập tức đưa cô về tắm nước nóng nếu không bị cảm phát sốt thì cô cố mà chịu đựng! Ngoan ngoãn ngồi im được không hả?”
Khó có khi giọng nói của anh lại dịu dàng như vậy giống như là chấm mật rượu vô cùng say lòng người.
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy mình thoáng như tiến vào trong một xoáy nước ấm áp nên lại càng ỷ lại rúc vào trong ngực anh, ngón tay cũng càng tóm chặt hơn.
Trong vòng một đêm,
Người mẹ mà cô yêu nhất thì ra lại chỉ muốn lợi dụng mình, niềm tin trong hai mười mấy năm qua trong nháy mắt đổ sụp.
Thế giới của cô nghiêng trời lệch đất!
Giống như bị người nào đó hung hăng đẩy xuống biển sâu mặc cho cô chết đuối.
Nhưng giờ khắc này cái ôm ấm áp của Bắc Minh Thiện, giọng nói dịu dàng của anh, mùi hương say lòng của anh giống như là khi cô sắp chết đuối lại đột nhiên xuất hiện một cây cỏ cứu mạng, cô vội vàng leo lên ngón tay vẫn luôn túm thật chặt chỉ sợ buông lỏng tay một cái thì sẽ rơi xuống biển sâu vô hạn kia.
Bắc Minh Thiện thấy cô càng ôm chặt hơn mi tâm không khỏi nhíu chặt lại.
Chẳng lẽ người phụ nữ này không biết giờ phút này mình mê người như thế nào à?
Da thịt trơn mềm trắng như sứ kia, chim bồ câu trắng nhỏ ẩn giấu ở trong áo lót lộ ra nửa vòng tròn hình cung đang phập phồng theo hô hấp của cô đang từng tấc từng tấc phá hủy ý chí mạnh mẽ của anh!
Bắc Minh Thiện lần nữa rủa thầm một tiếng!
Chợt anh lại trở về chỗ ngồi thận trọng để thân thể cô dựa vào trong ngực anh tránh chạm đến tay lái.
Sâu trong mắt đen là thân thể nhỏ bé của cô đang rúc ở trong ngực anh khiến anh lại thở dài một tiếng.
Anh kéo dây an toàn vòng qua người cô đem cô và mình buộc lại với nhau.
Tiếp theo anh khởi động xe rồi thấp hỏi người phụ nữ còn đang run rẩy khóc ròng trong ngực một tiếng: “Tôi đưa cô về Dạ Ánh nhất phẩm nhé?”
Rõ ràng thân thể của cô run lên, vội vàng lắc đầu!
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
3 chương
10 chương
1332 chương
1 chương