Nghỉ đông sắp kết thúc, Bối Dao và Triệu Chi Lan cùng với Bối Quân đi thăm nhà Phương Mẫn Quân. Thầy Phương tặng đồ cho bọn họ, còn Triệu Chi Lan đem lạp xưởng mình làm tặng cho Phương gia. Sau đó Triệu Chi Lan ở phòng khách nói chuyện phiếm với Triệu Tú, còn Bối Quân thì tự mình chơi. Phương Mẫn Quân năm sau cũng mười bảy tuổi rồi. Hiện giờ cô nàng thọat nhìn nhã nhặn lịch sự lại ổn trọng, phảng phất như thoát thai hoán cốt, không còn vẻ kiêu căng trước kia mà vui vẻ hơn nhiều. Phương Mẫn Quân lấy táo đã gọt sẵn ra ăn cùng Bối Dao, nói: “Con người thật là kỳ quái, rõ ràng mẹ cậu và mẹ mình tranh đấu hơn nửa đời, trong lòng không biết phỉ nhổ đối phương bao nhiêu bận, thế mà vừa dọn đi thì đến lễ tết lại phải đi thăm nhau mới chịu được.” Bối Dao cũng phụt một tiếng cười. Phương Mẫn Quân bất đắc dĩ nói: “Bình rượu tặng nhà cậu là mẹ mình chuẩn bị đó, bố mình làm gì có nghĩ đến. Mẹ mình ấy mà, cái miệng nói lời khó nghe, hơn phân nửa đời này cũng may ra có một người bạn là mẹ cậu.” Bối Dao gật gật đầu: “Mẹ mình năm nay cũng nhắc mãi, nhà các cậu dọn đi rồi ăn tết cũng quạnh quẽ hơn nhiều.” Phương Mẫn Quân hỏi: “Nhà chú Bùi cũng dọn đi rồi sao?” “Ừ.” Phương Mẫn Quân và Bối Dao đều học ở Lục Trung, bởi vì không phải cùng một lớp nên ngày thường rất ít gặp nhau, nhưng sự kiện “Gian lận” trọng đại trước kỳ nghỉ thì Phương Mẫn Quân tự nhiên cũng biết. “Chú Bùi chuyển nhà, Bùi Xuyên không đi theo à?” Bối Dao nhẹ nhàng nói: “Ừ.” Hai cô gái đều có chút trầm mặc. Rốt cuộc chuyện của Bùi gia nhiều năm nay, hàng xóm cũ ai cũng biết. Phương Mẫn Quân nghĩ nghĩ: “Mẹ Bùi Xuyên đâu? Sao đã nhiều năm rồi không hề nghe thấy tin gì về dì Tưởng, không biết bây giờ bà ấy thế nào?” Bối Dao nhìn một mảnh tuyết trắng xóa, sương mù mông lung ngoài cửa sổ rồi nói: “Mình cũng không biết, bà ấy kết hôn, hẳn đã có gia đình mới rồi.” Người mất đi gia đình, chỉ có một mình Bùi Xuyên. Phương Mẫn Quân xoay người, tìm tòi trong ngăn tủ của chính mình một lát, lấy ra một con heo đất, lại đổ một đống tiền giấy và tiền xu ở bên trong ra: “Tiền mừng tuổi hàng năm mình đều đưa cho mẹ, hiện tại chỉ có từng này, mình và anh ta cũng không thân thuộc lắm, cậu mang cho anh ta đi.” Bối Dao lại đưa trả cho cô nói: “Mẫn Mẫn, cậu cứ giữ tiền lại đi, Bùi Xuyên sẽ không nhận đâu.” Phương Mẫn Quân tưởng tượng ra cái tính cách vừa thối vừa ngang ngạnh kia của Bùi Xuyên thì công nhận: “Cũng đúng.” Hai cô gái nhỏ hàn huyên một trận, Phương Mẫn Quân đột nhiên nói: “Khoảng thời gian trước, mẹ mình nói muốn mang mình đi làm quen với người khác, kỳ thật là đi xem mặt.” Bối Dao không nghĩ tới cô ấy sẽ chủ động nhắc tới cái này, nhưng Phương Mẫn Quân lại không quá để ý: “Mình không đi thì sợ mẹ không vui, mẹ mình ấy mà…… lòng dạ không xấu, vì thế mình đi gặp. Nam sinh kia lớn hơn mình hai tuổi, tên là Hoắc Đinh Lâm. Mình không thích anh ta bởi vì rõ ràng anh ta không quá coi trọng nhà mình và hành vi leo lên cao này, nhưng bên ngoài vẫn giả vờ cười.” Lúc cô nói từ “Leo lên” thì rất thẳng thắn thành thật. Phương Mẫn Quân trưởng thành thì trí tuệ cũng rộng lớn hơn. Phương Mẫn Quân nhíu mày: “Vốn dĩ cũng không phải thời kỳ chuộng đi xem mặt, mình đáp ứng đi chỉ vì mẹ mình yêu cầu, coi như quen thêm một người bạn. Nhưng mẹ mình lại rất vừa lòng với Hoắc Đinh Lâm. Bà nói con cháu Hoắc gia chính là căn chính miêu hồng (con cháu cán bộ), cũng yêu cầu mình phải qua lại vài lần.” Bối Dao nghi hoặc: “Căn chính miêu hồng?” Phương Mẫn Quân giải thích nói: “Hoắc gia ở thành phố B rất có uy vọng, trong nhà trước kia từng có nhiều người công tác trong quân ngũ, sau lại chuyển sang làm kinh doanh, càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, rất có tiền. Hoắc Đinh Lâm là họ hàng xa với bọn họ, nhưng bởi vì có tầng quan hệ này nên tới thành phố C rồi cũng có chút bánh trái để ăn.” Bối Dao cũng không hiểu vì sao nhưng khi cô nghe thấy những cái này thì luôn thấy kỳ quái. Có điều ký ức của cô dừng ở lớp 12, cuộc sống lại có nhiều biến chuyển nên cô cũng không còn thói quen lục ký ức để tham khảo nữa. Vì thế Bối Dao chỉ có thể nói với Phương Mẫn Quân: “Không thích thì đừng miễn cưỡng, cậu nói với dì Triệu Tú, hẳn là bà sẽ hiểu.” “Mình sẽ nói.” Bối Dao về tiểu khu thì gặp Trần Anh Kỳ. Hắn lớn hơn các cô một tuổi, hiện tại đang học trường dạy nghề. “Dì Triệu, Bối Dao.” “Là Trần Hổ hả, ăn cơm chưa?” Trần Anh Kỳ gật đầu, cường điệu nói: “Cháu tên là Trần Anh Kỳ.” “À, à, dì Triệu trí nhớ không tốt, quên mất.” Bối Dao thấy bộ dạng nhăn nhó của hắn thì đành phải nói với mẹ: “Con và anh Trần Anh Kỳ nói chuyện một chút.” Triệu Chi Lan lúc này mới ôm Bối Quân lên lầu. Đôi mắt của Trần Anh Kỳ hấp háy, sau một lúc lâu mới ấp úng mở miệng: “Em đến nhà của Phương Mẫn Quân thì nói chuyện gì?” Bối Dao không lừa hắn: “Mẹ cậu ấy cho cậu ấy đi xem mặt, cậu ấy cũng nói với em.” “Cái gì!” Thiếu niên mập mạp suýt nữa là nhảy cao tám thước: “Xem mặt, cô ấy mới có bao nhiêu tuổi chứ!” Giọng hắn đôn hậu nhưng lại không nhỏ, Bối Dao chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Mọi người đều nghĩ như thế, nhưng dì Triệu Tú lại không nghĩ thế. Bà ấy cảm thấy nam sinh kia thực ưu tú, sớm quen biết một chút thì cũng khá tốt.” Trần Anh Kỳ giật mình, ngây ngẩn cả người. Sau một lúc lâu, hắn mất mát mà gục đầu xuống. Hắn nhìn tay chính mình, vừa to vừa thô, lại tràn đầy thịt thừa. Thân thể hắn, bụng, cổ, gương mặt, đều có rất nhiều thịt. Trừ bỏ thích ăn, hắn còn có gien di truyền bẩm sinh của gia đình nên cứ béo mãi. Nhà hắn hoàn cảnh cũng chỉ bình thường, ba là công nhân, mà hắn cũng không thông minh, hiện tại cũng chỉ học một cái trường dạy nghề bình thường. Thiếu niên 18 tuổi lần đầu tiên phát hiện hắn không nhìn thấy tương lai của bản thân. Hắn không thích đi ngang qua người khác, bọn họ thường che miệng nhỏ giọng đàm luận dáng người hắn. Nhưng hắn vẫn có thể làm bộ yên vui, dường như không có việc gì mà vô tư sống. Nhưng đời người có thật nhiều thứ bất đắc dĩ. Trần Anh Kỳ đem khoai lang đỏ trong lòng mình đưa cho Bối Dao: “Cảm ơn em đã nói mấy cái này cho anh, Bối Dao, em và Bối Quân cầm lấy ăn đi.” Bối Dao làm sao có thể cầm đồ hắn cho như thế, cô lắc đầu: “Cảm ơn anh, nhà em còn nhiều đồ tết chưa ăn hết, nếu anh thích chút em mang qua cho anh một ít.” Trần Anh Kỳ không nói lời nào, hắn buồn bã đem đồ ăn vặt mới mua ném vào trong thùng rác của tiểu khu. Hắn cũng không muốn tham ăn như thế, cũng không muốn béo như thế. Bối Dao nghi hoặc khó hiểu mà nhìn hắn, thiếu nữ 16 tuổi đứng trên nền tuyết giống một con búp bê sứ xinh đẹp. Trần Anh Kỳ đột nhiên nói: “Bối Dao, giả thiết, anh nói là giả thiết nếu Bùi Xuyên thích em, thì em có chấp nhận cậu ấy không?” Bối Dao lập tức đỏ mặt: “Anh, anh hỏi cái này làm cái gì?” “Em nói cho anh, em có ghét cậu ấy không?” Trần Anh Kỳ nghe thấy cô hỏi: “Vì sao em lại ghét anh ấy?” Trong mắt cô rất sạch sẽ, như nước tuyết mới tan, không hề có chút tạp chất. Trần Anh Kỳ cắn răng: “Cậu ấy không có chân!” Đó là khuyết tật cả đời, em có hiểu không? Nụ cười trên mặt Bối Dao cạn dần, cô rũ hàng mi dài nói: “Rất nhiều người khỏe mạnh và có chân, nhưng bọn họ đều không phải Bùi Xuyên.” Bùi Xuyên không phải quái vật, chỉ là khi còn nhỏ hắn bất hạnh hơn những người khác thôi. Trên đời này người khỏe mạnh nhiều như vậy nhưng cô lại không có lý do gì để thích họ, bọn họ đều không phải Bùi Xuyên. Trần Anh Kỳ khiếp sợ mà nhìn cô, “Em……” Bối Dao lúc này mới phát hiện ra mình đã nói gì. Trần Anh Kỳ cũng không phải đồ ngốc, cô giữ gìn Bùi Xuyên như thế, cho dù không xác định thì hắn cũng biết là cô không ghét bỏ Bùi Xuyên. Bối Dao phải về nhà. Trần Anh Kỳ chờ cô lên lầu rồi lại đột nhiên nói: “Bối Dao.” Cô quay đầu lại. “Em là cô gái tốt.” Hắn thành khẩn mà bình luận, “Nhưng nếu quá tốt thì Bùi Xuyên nhất định không dám thích em.” Bối Dao có chút khiếp sợ, cô không hiểu ý tứ của hắn. Trần Anh Kỳ nắm chặt nắm tay: “Người khuyết tật, cho dù trên mặt không để ý nhưng trong lòng sẽ thực…… Tự ti. Vừa rồi anh chỉ giả dụ, em đừng để trong lòng. Anh và cậu ta cùng nhau lớn lên, tuy lúc nhỏ anh thật khiến người ta ghét, nhưng anh biết, lấy tính cách của cậu ta thì nhất định sẽ không quấy rầy em. Nếu có khả năng, mong em đối xử với cậu ấy tốt một chút, những người như bọn anh…… Không, cậu ấy, cậu ấy đi một bước về phía trước đều không dễ dàng.” Hắn nói xong, cũng mặc kệ Bối Dao có phản ứng gì, liền quay đầu chạy về nhà. Sau khi lớn lên hắn thật ra có thể hiểu Bùi Xuyên vài phần, vì thế cũng không chán ghét thiếu niên lãnh đạm kia được. Bối Dao đứng trên nền tuyết đọng, nhẹ nhàng ngước mắt, cây mai của tiểu khu bị gió to thổi đổ, sau lại được đám cư dân nâng dậy, nuôi dưỡng lại. Trong băng thiên tuyết địa, nó nở từng đóa hoa tỏa hương lượn lờ. Có những thứ trước đây cô không hiểu, có những lần Bùi Xuyên làm cô tức giận, còn việc hắn nói mình là anh cô giờ đây giống như mặt kính bị phủ sương được lau đi, lại sáng trong rõ ràng. “Bùi Xuyên nhất định không dám thích em.” ~ Sau khi tuyết tan, Bối Dao đi học lại. Mùa xuân đến hồi sinh đại địa, thế nhưng lúc tuyết tan lại là lạnh nhất. Bởi vì lớp 11 phải học bù, cho nên trường học mở rất sớm. Không khí học tập cũng lập tức được triển khai khẩn trương hơn, nghe nói năm nay nghỉ hè cũng không lâu, nhiều lắm chỉ được nghỉ vài ngày “Cực nóng” mà thôi. Ban đêm, Trần Phỉ Phỉ nằm ở trên giường ký túc xá thắp sáng di động xem tiểu thuyết. Cô nàng sợ dì quản lý ký túc xá đi thẩm tra, nên trùm chăn lên đầu đến nỗi bản thân sắp thở không thông, nhưng vẫn không ngừng xem được. Đến hai ba giờ sáng cô nàng mới đi ngủ. Ở thời điểm mấu chốt này mà còn mê tiểu thuyết thì thật đúng là muốn mệnh. Trần Phỉ Phỉ cũng rất thống khổ, nhưng cô nàng không quản được tay mình mở giao diện trên di động. Năm 2008 đang thịnh hành truyện về cán bộ cấp cao và quân nhân. Chúng như một trận gió, thổi quét qua vườn trường. Thiêu nữ thanh xuân thường muốn dệt một giấc mộng đẹp cho mình. Những thiếu nữ thích xem thể loại truyện này năm đó đều muốn trưởng thành sẽ gả cho quân nhân bảo vệ tổ quốc, muốn làm quân tẩu. Trần Phỉ Phỉ bớt thời giờ cùng Bối Dao nói chuyện phiếm: “Về sau cậu muốn gả cho quân nhân không? Vừa cao, vừa soái lại khốc?” Bối Dao lắc đầu. Trần Phỉ Phỉ: “Vậy cậu thích người làm nghề gì? Bác sĩ? Nhà khoa học? Hay giáo viên! Truyện giữa thầy giáo với học sinh cũng lãng mạn lắm!” Khuôn mặt nhỏ của Bối Dao nghiêm túc nói: “Trần Phỉ Phỉ, cậu đừng xem mấy thể loại biến thái đó đi.” “……” Trần Phỉ Phỉ muốn đi véo khuôn mặt vừa nghiêm túc vừa ngốc nghếch này. Bối Dao nhịn không được cong đôi mắt hạnh. Trần Phỉ Phỉ nói: “Được rồi Dao Dao, cậu lại dám trêu chọc mình! Xem Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của ta đây!” Nháo xong rồi, Bối Dao lại nhớ tới cuốn vở bí mật kia. Hoắc Húc, một cái tên phi thường xa lạ nhưng hắn lại tồn tại trong cuộc sống của cô, lại ở trên mặt giấy những hơn mười năm. Thế cho nên, cô thật ra không có hảo cảm với quân nhân. Người cô thích phải vừa mẫn cảm lại lãnh khốc, kiệt ngạo lại tự ti. Bối Dao còn nhớ khăn quàng cổ và găng tay chưa trả cho Bùi Xuyên. Cô đã giặt và phơi khô rồi, nhưng vào học thì lịch trình kín mít khiến người ta trở tay không kịp. Bối Dao không thuộc về dạng người đặc biệt thông minh, cô cần phải nỗ lực nhiều lần hơn người khác mới có thể duy trì thành tích tốt. Chờ đến đầu tháng năm, mùa xuân hầu như đã qua, mùa hè đã đến với thành phố C. Tiết tự học buổi tối ở trường lại nhiều hơn một tiết nữa. Bọn học sinh đều chờ đến ngày Quốc Tế Lao Động để được ngủ trưa. Tháng năm chính là sinh nhật 18 tuổi của Bùi Xuyên. Lễ thành nhân là khoảnh khắc quan trọng nhất trong đời mỗi người. Mấy ngày nay Bối Dao bớt thời giờ suy nghĩ rốt cuộc đưa quà gì mới tốt? Bùi Xuyên sống không có chút thú vị nào, ấy vậy mà cô lại biết hắn chán ghét cái gì. Hắn chán ghét ánh sáng và âm thanh quá mức chói lóa, chán ghét cà chua và giăm bông, nhưng hắn hầu như lại không thích cái gì hết. Khi còn nhỏ Bối Dao đã quen đưa những món đồ chơi nhỏ cho hắn, nhưng chưa bao giờ thấy hắn chơi. Hơn nữa cô cũng không có nhiều tiền, cũng không mua được đồ tốt. Cô nhớ tới Trần Phỉ Phỉ lần trước nói cô nàng cũng có một trúc mã, nên Bối Dao quyết định đi hỏi cô nàng một chút. Trần Phỉ Phỉ nói: “Sinh nhật 18 tuổi của nam sinh ư?” Cô nàng nghĩ nghĩ sau đó cười xấu xa: “Ha! Bối Dao, đưa nụ hôn đầu tiên đi!” Bối Dao ngốc ngốc mà chớp mắt: “……” Trần Phỉ Phỉ vui sướng nói: “Tiểu bạch thỏ, trắng lại trắng, hôn một chút, thật đáng yêu.” Bối Dao đỏ bừng cả mặt: “Mình hỏi nghiêm túc đó.” Trần Phỉ Phỉ nói: “Cậu còn gạt mình! Tất cả mọi người đều biết sinh nhật Hàn Trăn vào tháng năm. Lưu Hiểu Linh của lớp chúng ta đang chuẩn bị quà rồi kia kìa. Mình nói cho cậu biết, trong tiểu thuyết đều nói như vậy, món quà thành nhân đều là nụ hôn đầu tiên, như thế mới có thể tương thân tương ái cả đời.” Bối Dao chấn kinh hỏi: “Tiểu thuyết nào?” Trần Phỉ Phỉ click mở di động: “Tiểu thuyết mình đang viết! Thấy không, 《 cô vợ ngọt ngào của thầy giáo 》.” Bối Dao một lời khó nói hết, Trần Phỉ Phỉ, cậu còn muốn thi đại học không! Trần Phỉ Phỉ nói: “Tin tưởng mình đi, nếu cậu thích Hàn Trăn thì ôm lấy mặt cậu ta mà hôn một cái. Cậu là Bối Dao cơ mà! Là tình nhân trong mộng của nam sinh cả trường, nếu cậu hôn một chút thì ai cũng sẽ quỳ dưới chân cậu hết. Hàn Trăn vốn dĩ đã có hảo cảm với cậu, việc này cực kỳ ổn luôn. Nhưng cần làm một cách lặng lẽ, đừng để ai biết, trường chúng ta không cho yêu sớm đâu.” Bối Dao thậm chí không biết sinh nhật Hàn Trăn là vào tháng năm. Nhưng mà cô cũng không thể giải thích cô đang chuẩn bị quà cho ai. Gương mặt Bối Dao chôn trong cánh tay, ấn theo cách nói của Trần Anh Kỳ thì Bùi Xuyên cũng không dám thích cô. Nụ hôn đầu tiên gì đó, nghe có vẻ không đáng tin cậy lắm.