Nhiệt độ cơ thể của ác ma

Chương 23 : Lão đại

Bùi Xuyên nói xong thì ngắt điện thoại, trầm mặc một lúc rồi mới bảo tài xế taxi: “Đi Tam Trung.” Trận mưa thu đầu tháng chín tới không kịp ngừa. Nước mưa đánh vào trêи xe, phát ra tiếng leng keng làm nhiễu phiền lòng người. Anh không quay đầu lại nhìn biểu tình trêи mặt cô. Trêи thực tế, mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Bùi Xuyên nói chuyện với cô như vậy. Bối Dao đứng ở trạm giao thông công cộng ngây người. Cô nhìn di động mới màu hồng nhạt của mình, cảm thấy người mới nói chuyện với mình vừa quen thuộc lại xa lạ. Ở nơi mà cô không nhìn thấy, Bùi Xuyên đã dùng một phương thức tàn nhẫn khác mà trưởng thành. Bối Dao mất mát nhìn nước mưa rơi trêи mặt đất. Tuy cô chậm chạp hơn mọi người nhưng vẫn không ngốc. Anh lừa cô, anh không hề đến Lục Trung học. Cho tới nay chỉ có mình cô cho rằng hai người sẽ cùng học ở Lục Trung. Xe 522 đã đến, lúc này đây cô không có cách nào chờ anh nữa, chỉ có thể lên xe buýt đi đến Lục Trung. Một tiếng rưỡi sau, xe buýt dừng trước cửa Lục Trung. Bối Dao ngước mắt nhìn cổng trường Lục Trung. Nó vẫn là bộ dáng trong trí nhớ của cô, cánh cổng màu bạc, bên trêи treo biểu ngữ chào đón học kỳ mới —— nhiệt liệt hoan nghênh các bạn học mới! Cổng trường có lắp một màn hình điện tử lớn, thường được dùng để thông báo hoặc những việc quan trọng. Nó được treo ở vị trí bắt mắt nhất để học sinh nào đến trường cũng có thể nhìn thấy được. Từ cổng trường đi vào là hai cây liễu lớn đón gió. Trước kia thầy cô có nói cây liễu có ý “Lưu”, vì thế hai cái cây này mang ý nghĩa hy vọng vài năm sau các bạn học sẽ đều lưu luyến trường cũ. Bối Dao một tay cầm ô, trêи người đeo cặp sách, một tay khác cầm vali quần áo khá nặng. Vốn dĩ Triệu Chi Lan ở nhà trông Bối Quân, Bối Lập Tài muốn đưa Bối Dao đi. Bối Dao cự tuyệt: “Mỗi năm vào lúc báo danh con đều sẽ tự mình đi, hai người yên tâm không có vấn đề gì đâu. Huống chi Bùi Xuyên cũng đi với con, cha đi thì cậu ấy sẽ không được tự nhiên.” Cuối cùng Bối Lập Tài cũng từ bỏ. Chính là không ai ngờ tới chỉ có mình cô đi nhập học những năm cao trung này. Thật ra nghe nói Phương Mẫn Quân cũng thi đậu Lục Trung, chẳng qua Bối Dao không gặp cô ấy. Hoa Đình thi đậu Nhất Trung, mà Trần Hổ sớm sau khi học xong sơ tam đã nghỉ học để học nghề. Trưởng thành có đôi khi thực tàn nhẫn, việc đầu tiên nó dạy cho bọn nhỏ chính là ly biệt. Bối Dao cố hết sức vác vali quần áo của mình đi báo danh. Mấy năm học cấp ba này cô đều chỉ có thể trọ ở trường, vì trường quá xa nhà. Cũng may Lục Trung quản lý dễ dãi nhất trong ba trường hàng đầu, cũng không có quy định hạn chế học sinh ở nội trú thời gian ra ngoài. Chủ nhiệm mới họ Lý, gọi là Lý Phương Quần. Cô năm nay tầm ba mươi tuổi, tóc dài buộc cao cao, áo sơ mi xắn đến khuỷu tay, cả người có vẻ thập phần giỏi giang. Lúc Bối Dao đi báo danh, Lý Phương Quần lập tức kinh ngạc vì sắc đẹp của bạn học mới này. Cô nghĩ thầm Lục Trung bọn họ năm nay thực hành giáo ɖu͙ƈ tự do, không phân lớp thực nghiệm và lớp bình thường nên học sinh cũng được phân chia hỗn loạn. Thiếu nữ thanh thuần động lòng người này là nữ sinh đẹp nhất mà Lý Phương Quần đã thấy, dựa theo kinh nghiệm của cô thì loại học sinh này đều có thành tích đội sổ. Cô Lý lấy danh sách ra hỏi: “Tên em là gì?” “Bối Dao.” “……” Cô Lý nhìn tên Bối Dao trong danh sách lớp đứng số hai, trong lòng lại cảm thán xem ra kinh nghiệm cũng không tin được. Cô Lý nói: “Xin chào bạn học Bối Dao, em muốn trọ trong trường hay ngoại trú?” Sau khi làm xong thủ tục, Bối Dao tới phòng 615. Lúc này trêи người cô đã thấm một tầng mồ hôi mỏng. Năm nay học sinh mới khá xui xẻo, phòng ngủ tận trêи tầng 6, còn theo trí nhớ của cô thì trước đây cô ở tầng ba. Ký túc xá của trường có chỗ dở nhất đó là vì tránh quy định lắp phải lắp thang máy cho tòa nhà từ 7 tầng trở lên nên nhà trường để tầng 1 thành tầng phụ. Thế cho nên trêи danh nghĩa là tầng 6 nhưng thực tế lại là tầng 7. Bối Dao thật ra cũng chẳng để ý đến chuyện này, bởi vì chính cô cũng muốn chủ động rèn luyện thân thể. Nhà cô xa nên đến hơi muộn, lúc vào phòng thì phát hiện ba người bạn cùng phòng đã đến rồi. Một nữ sinh ở tầng trêи oán giận nói: “Nhà trường làm cái gì không biết nữa. Không phải nói năm nay sẽ ở nhà mới sao? Kết quả vẫn ở nhà cũ thì không nói, đã thế còn bị phân tới tầng 7.” Nữ sinh ở giường dưới hơi béo, tên là Trần Phỉ Phỉ nói: “Dương Gia, cậu cũng đừng oán giận nữa, sáng sớm đã ầm ĩ rồi.” “Làm sao? Còn không cho phép mình phun tào một chút sao?” Nữ sinh thứ ba trong phòng ngủ là Ngô Mạt. Ngô Mạt liếc nhìn Trần Phỉ Phỉ một cái ý bảo đừng cãi cọ với Dương gia nữa. Trần Phỉ Phỉ không phục mà phồng quai hàm, không định từ bỏ, vừa định há miệng nói gì đó, vừa lúc này nhìn thấy Bối Dao ở cửa muốn đi vào. Thiếu nữ 15 tuổi, trêи trán có một tầng mồ hôi mỏng đang nhìn cô ta cười nói: “Chào mọi người, mình là Bối Dao.” Trong chớp mắt Trần Phỉ Phỉ thấy hoa mắt chóng mặt, cũng quên mất mình đang cãi nhau với Dương Gia về cái gì. Đôi mắt cô sáng lên nói: “Xin chào!” Hai nữ sinh khác trong phòng ngủ cũng nhìn Bối Dao bằng ánh mắt kinh ngạc. Ngô Mạt cơ hồ là buột miệng thốt lên: “Cậu lớn lên thật xinh đẹp.” Giống hệt hoa sơn chi nở sau cơn mưa mùa hạ,như tiểu tiên nữ bước ra từ trong rừng rậm. Tiểu tiên nữ cong đôi mắt hạnh nói: “Cảm ơn, cậu cũng thật xinh đẹp.” Tuy Ngô Mạt lớn lên không tệ lắm nhưng giờ phút này nghe Bối Dao khen thì không hiểu sao lại có loại xúc động đỏ mặt. Ngoài dự đoán của mọi người là Bối Dao đến, cuộc chiến tranh đầy khói thuốc súng không còn nữa. Chỉ còn lại một cái giường nên Bối Dao sắp xếp đồ xuống đó. Học sinh năm nhất cao trung bận rộn hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhất, Tam, Lục Trung có quan hệ cạnh tranh nên cho dù Lục Trung quản lý có chút lỏng lẻo thì một tháng cũng chỉ có một lần được nghỉ hai ngày liên tiếp. Còn mỗi tuần bọn họ chỉ được nghỉ duy nhất chủ nhật. Vào ngày này học sinh thường ở lại trường luôn chứ không về nhà, hoặc bọn họ có thể dùng nó để tùy ý ra ngoài đi dạo. Đây là năm đầu tiên Bối Dao không học cùng Bùi Xuyên. Ban đầu cô có chút không quen. Thiếu niên luôn lạnh mặt kia đã dùng một phương thức khiến người ta căm hận mà rời khỏi cuộc sống của cô. Hiện nay bên cạnh cô đều là những cô gái lúc nào cũng ríu rít, vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ lại đáng yêu, không có ai hơi tí liền không cao hứng, yêu cầu cô phải tốn tâm tư đi dỗ dành. Bối Dao muốn xin lỗi bản thân trong tương lai. Tâm nguyện của cô không có cách nào hoàn thành được. Bùi Xuyên trưởng thành, cô không có quyền đi can thiệp vào cuộc đời của anh. Huống chi, sau khi lên cao trung, thân thể cô từ từ nảy nở, còn ký ức mỗi năm lại chậm chạp xuất hiện lại không thấy xuất hiện nữa. Bối Dao lớn mật đoán rằng có lẽ ký ức của cô dừng lại ở năm ba cao trung thôi, sau đó quỹ đạo cuộc đời cô đã thay đổi. Tháng đầu tiên sau khai giảng, trêи diễn đàn của trường có một bài viết xuất hiện trêи cùng, vô cùng nổi bật. Bài viết đó tên là 【Tiểu học muội năm nhất, giá trị nhan sắc nghịch thiên】. Sau đó là ảnh Bối Dao tập thể ɖu͙ƈ buổi sáng. Nắng sớm từ trêи chiếu xuống lúc trời còn chưa sáng rõ, Bối Dao còn chưa tỉnh ngủ. Cô chỉ theo tiết tấu nhạc mà giãn gân cốt, khuôn mặt buồn ngủ đẹp không gì sánh được. Bài viết vừa ra thì Bối Dao liền nổi danh. Cô lập tức thay thế một học tỷ cao nhị trở thành hoa hậu giảng đường mới của Lục Trung. Hoa hậu giảng đường cũ của Lục Trung vốn là Vạn Tiêm Ngải. Đã từng có người gọi cô ta bằng cái tên “Vạn người mê”. Vạn Tiêm Ngải được hâm mộ hơn một năm, kết quả lại bị một học sinh mới vào trường để mặt mộc khi chụp ảnh lấy mất danh hiệu khiến cô ta tức giận không nhẹ nhưng cũng chẳng làm được gì. Bức ảnh kia quá đẹp, như có tiên khí, Vạn Tiêm Ngải không tin có người có khí chất và nhan sắc như thế. Cô ta nghĩ thầm học sinh mới kia thật thủ đoạn, bức ảnh kia khẳng định đã được Photoshop qua đi? Nhưng vào tháng thứ hai sau khai giảng Vạn Tiêm Ngải ngẫu nhiên gặp được học muội kia ở khu lớp học, lúc đó sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch. Cô ta không còn lý do gì để an ủi mình bức ảnh kia là giả, bởi vì Bối Dao ngoài đời so với trong ảnh còn đẹp hơn. Ảnh chụp quá mức tiên khí, còn Bối Dao ngoài đời lại có cảm giác thanh xuân ấm áp. Vạn Tiêm Ngải nhấp môi,bước chân rời đi nhanh hơn. Xuất phát từ tự tôn của hoa hậu giảng đường cũ, cô ta không muốn đứng chung một chỗ với Bối Dao. Vào năm nhất cao trung này, nhân duyên của Bối Dao cực kỳ tốt. Tuy cô không quá hướng ngoại nhưng tính cách lại ôn nhu, hơn nữa thành cũng tích tốt, vì thế tất cả mọi người đều thích tìm cô nhờ giải quyết vấn đề. Bối Dao cũng không giấu gì cho mình mà nghiêm túc giảng bài cho các bạn học. Không chỉ nam sinh trong lớp thích cô mà nữ sinh cũng đều thích cô. Người đứng đầu lớp cô chính là một nam sinh hơi lùn nhưng bộ dạng cũng không tồi, Bối Dao thành tích đứng thứ hai. Cuộc sống cao trung bận rộn. Năm đầu tiên trôi qua khiến cô có cảm giác không chân thật. Mỗi tháng cô đều về nhà, nhưng chưa từng gặp Bùi Xuyên. Tất cả mọi người đều nói Bùi Xuyên không hề về nhà. Tiểu khu ngày xưa náo nhiệt bao nhiêu giờ lại vô cùng lạnh lẽo. Chú Bùi cưới vợ mới, tên là Tào Lị. Bối Dao thật ra đã gặp em kế kia của Bùi Xuyên. Cô ta lớn lên cũng rất thanh tú, nhưng dáng dấp vô cùng gầy, yếu ớt như không thể đứng ngoài gió. Tên cô ta là Bạch Ngọc Đồng. Lần đầu tiên cô nhìn thấy Bạch Ngọc Đồng là vào kỳ nghỉ đông. Lúc đó cô ta kéo tay mẹ mình, cười khanh khách mà chơi đùa. Hai mẹ con nhìn thấy Triệu Chi Lan và Bối Dao đi tới thì đều ngẩn người ra, ánh mắt dán lên người Bối Dao. Bọn họ đều không nghĩ rằng một tiểu khu cũ kỹ thế này lại có một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người đến thế. Cuối cùng Triệu Chi Lan là người chào hỏi trước: “Chào Tào Lị, tiểu Đồng, đây là con gái tôi, Bối Dao.” Tào Lị vội vàng nói: “Là Dao Dao sao? Sớm đã nghe mọi người nhắc đến cháu, lớn lên xinh đẹp, thành tích còn tốt nữa.” Sau đó bà ta giả vờ dùng tay chọc lên trán của Bạch Ngọc Đồng mà răn dạy, “Nếu con có thể xuất sắc như Dao Dao thì mẹ đã bớt lo rồi.” Trong lòng Bạch Ngọc Đồng không thoải mái, nhưng trêи mặt lại cười chào Bối Dao. Bối Dao gật đầu với cô ta nói: “Xin chào.” Bối Dao biết thái độ của mình hơi lãnh đạm nhưng cứ nghĩ tới Bùi Xuyên mười mấy tuổi đã không có nhà để về thì cô lại khó mà nhiệt tình với hai mẹ con nhà này được. Cho dù Bùi Xuyên hư, nhưng bọn họ rốt cuộc cũng cùng nhau lớn lên. Cơn tức giận Bùi Xuyên gây ra cho cô lúc mới lên cao trung cũng dần mờ nhạt đi. Kỳ thi học kỳ cao nhất dần đến mà Bối Dao vẫn không nhìn thấy Bùi Xuyên. Cô không biết anh trưởng thành như thế nào, có bị đói không, có phải anh cao hơn nhiều, có phải hay không vẫn không vui như cũ. ~~~ Thi học kỳ cao nhất được tổ chức chung giữa các trường. Vì thế thành tích chung của ba trường Nhất, Tam và Lục Trung đều sẽ được xếp hạng thống nhất trêи cùng một bảng. Lúc phát thành tích, trường học sẽ đăng bảng vàng. Lúc này Bối Dao nhớ tới cái gì đó nên vội chạy xuống dưới lầu. Trần Phỉ Phỉ kinh ngạc gọi theo: “Dao Dao, từ từ chờ tớ với!” Trong danh sách bảng vàng rất dài đó, ánh mắt đầu tiên của Bối Dao nhìn vào cái tên trêи cùng. “Trương Thử.” Cô thấp giọng nói, “Sao có thể chứ?” Bối Dao kiên nhẫn xem tiếp, kết quả là trong 200 người đứng đầu không hề có hai chữ Bùi Xuyên. Trần Phỉ Phỉ nói: “Dao Dao, cậu đang nhìn cái gì vậy?” “Trước kia tớ có một người bạn, thành tích tốt cực kỳ, sau đó cậu ấy đi học ở Tam Trung. Tớ muốn nhìn xem có tên cậu ấy ở đây không.” “Vậy cậu nói tên cậu ấy để tớ cùng nhau tìm với cậu?” Bối Dao ngẩn người, sau đó nhẹ giọng nói: “Bùi Xuyên.” Kết quả là hai cô gái tìm một lần lại một lần, đều không thấy tên Bùi Xuyên. Trần Phỉ Phỉ nói: “Có thể là thành tích sơ trung của cậu ấy tốt nhưng lên cao trung không thích ứng được, thành tích trượt xuống cũng nên.” “Không thể nào.” Bối Dao khẳng định, “Cậu ấy cực kỳ thông minh, lúc học sơ trung đã làm đề cao trung rồi, còn có thể được điểm tuyệt đối cơ.” “Trâu bò vậy sao …” Trần Phỉ Phỉ theo bản năng cảm thán một chút, sau đó đột nhiên biểu tình có chút cổ quái mà nhíu mày, “Cậu vừa nói bạn cậu tên gì? Học ở trường nào?” “Bùi Xuyên, Tam Trung.” Trần Phỉ Phỉ: “……” Cô nàng kéo Bối Dao đến một góc, dùng biểu tình phức tạp mà lấy di động của mình ra. Đó là một cái máy cảm ứng, cô nàng lướt lướt màn hình một lúc rồi nói với Bối Dao, “Cậu chuẩn bị tinh thần một chút nhé, Bùi Xuyên mà cậu nói có phải người này không?” Bối Dao cúi đầu, vừa thấy bức hình thì cũng ngây ngẩn cả người. Ảnh chụp là mùa hè năm nay, cách đó không lâu. Bùi Xuyên đang dựa trêи giá bóng rổ, trêи người là đồng phục bóng rổ màu đỏ rực, trêи ngực là số 5 màu đen. Anh đã cao hơn nhiều, cũng hoàn toàn thay đổi. Đám thiếu niên bên người anh đều mặc quần đùi, duy chỉ có mình anh là mặc quần thể thao dài. Dưới ánh nắng tháng bảy, khuôn mặt thanh tú ngày xưa của anh trở nên sắc bén, khóe miệng là một nụ cười lười biếng, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc. Mọi thứ đều thay đổi. Trước kia anh không cười, lúc tức giận phải có người dỗ mới vui vẻ. Nhưng thiếu niên này lại đang nở nụ cười sắc bén, Bối Dao gần như không nhận ra người này. Bối Dao cầm di động, sau một lúc lâu vẫn thất thần. Trần Phỉ Phỉ nói: “Không phải chứ? Bạn cậu đúng là cậu ta sao? Vậy cậu có biết cậu ta là ai không? Chính là lão đại của Tam Trung mà không ai dám chọc. Cậu ta gần như không hề đi học, cả ngày ở một chỗ với đám người thành tích bất hảo trong lớp. Nghe nói cậu ta còn quen xã hội đen, hút thuốc đánh nhau gì đó đều đủ hết, tóm lại thực đáng sợ.” Bối Dao giật mình ngạc nhiên. Trần Phỉ Phỉ tiếp tục nói: “Cậu ta còn rất có tiền, nghe nói tháng trước cậu ta lái một chiếc xe S350 chạy băng băng, giá hơn 100 vạn đó. Trêи diễn đàn mọi người đều đoán cậu ta lấy tiền đâu ra, chắc không phải phạm tội……” Lúc này Trần Phỉ Phỉ mới nhớ tới người này rốt cuộc cũng là bạn của Bối Dao, lại thấy sắc mặt cô không tốt nên không tiếp tục nói các tin tức còn mang tính kϊƈɦ thích hơn. Bối Dao mím môi: “Cậu có thể đem mấy bài kiểu này gửi cho mình không?” “Có thể nhưng cậu mau lưu lại đi, mình sợ sẽ bị xóa đó.” “Đã biết, cảm ơn cậu, Phỉ Phỉ.” “Khách sáo gì chứ, bạn bè mà nói cái này làm gì.” Đến buổi tối hôm đó, Bối Dao rửa mặt xong lên giường nghỉ ngơi mới lấy di động của mình ra. Cái di động này vẫn là cái cũ năm ngoái Triệu Chi Lan mua cho cô. Nó đã không còn là mốt nữa rồi, tín hiệu mạng của trường cũng không tốt nên Bối Dao vất vả lắm mới lên mạng để vào đọc mấy tin trêи QQ mà Trần Phỉ Phỉ gửi cho mình được. Sau một hồi, cuối cùng trêи màn hình nhảy ra dòng chữ —— “Thực xin lỗi, bài đăng này đã bị xóa.” Lời nhắc nhở của Trần Phỉ Phỉ bảo cô lưu lại nhảy lên trong đầu. Bối Dao cuộn tròn trong ổ chăn, nhẹ nhàng cong môi. Từ nhỏ đến lớn có một điều vẫn không thay đổi ở anh, đó chính là chẳng ai chọc được anh hết. Trong lòng cô có chút áy náy, thậm chí muốn nói xin lỗi với bản thân trong tương lai. Bùi Xuyên năm 16 tuổi này vẫn là trở nên hư đốn như vậy. Cô nỗ lực trở thành một cô gái ấm áp, nhưng anh lại trưởng thành dã man, trở thành một tên trứng thối ai nhắc đến cũng hoảng sợ.