Nhiếp Hồn Vương Phi
Chương 39 : Ăn Mòn Chi Ấn
Tần Ngọc ngây ngẩn cả người, hắn ngơ ngác nhìn trường cung kia, một tay cầm cung hơi run run, trong lòng có một loại cực hạn xúc động, đó là thần binh ao ước của các cung thủ.
Lam Ảnh Nguyệt nhìn trường cung trong tay, trong nháy mắt vừa mới rồi nàng cảm giác được sức sống đến từ nó, thậm chí có vui sướng, nó giống như ngủ say đã lâu, giờ phút này chân chính tỉnh dậy.
"Vậy cho ta xem bản lĩnh của ngươi đi." Lam Ảnh Nguyệt cười khẽ một tiếng, hai ngón tay đặt trên cung buông lỏng, tên đỏ mang theo lửa đỏ trên thân hóa thành một đạo tàn ảnh, biến mất trong không trung.
Ánh mắt Lâm Khiêm nhíu lại, tên tiêu thất, thời điểm mọi người ở đây nghi hoặc không hiểu gì, chỉ nghe thấy một tiếng thét thảm thiết hét lên, một con mắt của quái vật kia bị phá nát, máu tươi tuôn ra, bị một cỗ lực cường đại đánh bay ra đi mấy thước mới dừng lại.
Quái vật hoảng sợ nhìn thoáng qua Lam Ảnh Nguyệt, bò lên thân cây, nhanh chóng biến mất ở trong rừng rậm.
"Làm sao có thể." Tần Ngọc khiếp sợ nhìn một màn trước mắt, nhìn tư thế của Tiểu Dật, nàng hoàn toàn chính là một thường dân, nhưng là nàng chỉ cần một tên có thể hạ được quái vật, đây lực lượng cường đại cỡ nào.
Nhưng là, mặc kệ hắn kinh ngạc thế nào, sự thật đặt trước mắt hắn, không phải do hắn không tin.
"Biểu hiện không sai." Lam Ảnh Nguyệt buông trường cung trong tay, quay đầu lại nhìn ba người đang trợn mắt há mồm nhìn bản thân, nghi hoặc hỏi, "Như thế nào?"
"Tiểu Dật ngươi là ma vũ song tu sao?" Thời điểm Tần Ngọc nói chuyện, môi cũng đang run run.
Lam Ảnh Nguyệt nhìn bộ dáng thất thố của hắn, buồn cười mở miệng nói: "Ân, đứng."
Lâm Khiêm cười khổ lắc đầu, nguyên bản trong học viện mấy người bọn họ luôn đứng đầu, không nghĩ tới lại xuất hiện một tiểu gia hỏa như vậy, nàng chính là chuyên môn đến để đả kích bọn họ.
"Đi rồi." Lam Ảnh Nguyệt nhấc chân đi về phía trước, bọn họ không thể qua đêm tại đây.
Mấy người đi trong rừng rậm một lúc lâu, rốt cục cũng sắp đi đến tận cùng, tiền phương lộ ra nhiều ánh sáng, làm cho bước chân của bọn họ trở lên nhanh hơn, đi ra ngoài bọn họ sẽ an toàn.
"Nữ nhân, thực xin lỗi." Trong không gian đột nhiên truyền đến thanh âm của Thao Thiết.
Bước chân Lam Ảnh Nguyệt chậm một chút, lông mày xinh đẹp hơi hơi nhăn lại, "Như thế nào."
Thao Thiết do dự một chút, Tiểu Long lại giành trước mở miệng, "Mẫu thân, hắn mở nhầm cửa."
"Ân, thời điểm ta phá vỡ kết giới lại phá nhầm chỗ, mới đưa bọn ngươi vào nơi này." Thao Thiết càng nói càng nhỏ, vì hắn nhất thời xúc động mới mở sai kết giới.
Cùng Thao Thiết ở chung lâu như vậy, Lam Ảnh Nguyệt cũng hiểu biết tính tình của hắn một chút, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm kia của hắn, thở dài nói: "Không có ngươi, chúng ta cũng không mở được kết giới, nếu những khó khăn này ta không có biện pháp vượt qua, ta đây làm sao có thể diệt Vô Tâm Cung."
"Ngươi muốn diệt Vô Tâm Cung?" Thao Thiết sợ tới mức nhảy lên, nha đầu kia không muốn sống nữa sao.
Vô Tâm Cung địa phương hại người tất nhiên không thể lưu, hơn nữa, hiện tại An Nhiên thân bại danh liệt, khẳng định An Nghiêm sẽ không bỏ qua cho nàng, nàng tự nhiên là muốn tiên hạ thủ vi cường.
Thao Thiết nói xong, ba người đằng sau cũng nghe thấy được, diệt Vô Tâm Cung, làm sao có thể, Vô Tâm Cung vô cùng cường đại, ngay cả hoàng thất Phượng Quốc cũng không dám động, Tiểu Dật lại nhẹ nhàng bâng quơ nói muốn diệt nó.
"Nếy sợ chết ngươi có thể không đi." Khóe miệng Lam Ảnh Nguyệt khẽ giương lên.
Thao Thiết hừ lạnh một tiếng, cao ngạo giơ cằm lên, "Ta làm sao có thể sợ con kiến này."
"Mẫu thân, Vô Tâm Cung là cái gì? Có thể ăn không?" Tiểu Long cắn cắn bàn tay nhỏ, mê mang xem Lam Ảnh Nguyệt sườn mặt.
"Chỉ có biết ăn thôi, cần ngươi để làm gì." Thao Thiết khinh bỉ nhìn Tiểu Long. "Nhưng mẫu thân yêu ta, không thương ngươi." Tiểu Long bẹp một cái trên mặt Lam Ảnh Nguyệt, khiêu khích nhìn Thao Thiết.
Nghe đối thoại của Lam Ảnh Nguyệt cùng Thao Thiết, ba người đằng sau chấn kinh rồi, Vô Tâm Cung là con kiến sao? Trên cơ thể nhỏ nhắn của Tiểu Dật đến tột cùng mang thân phận gì?
"Các ngươi lại có thể sống sót, thật sự là làm cho ta ngoài ý muốn." Ngay tại thời điểm mấy người bước ra khỏi rừng rậm, một đoàn hắc vụ nhẹ nhàng tiến lại gần, dần dần ngưng tụ thành một bóng người mơ hồ.
Nhìn thấy hắn, trong lòng Lam Ảnh Nguyệt cả kinh, trên mặt lại như cũ bất động thanh sắc, "Tránh ra."
"Ha ha ha ha." Du Hồn phát ra một chuỗi tiếng cười, tiếng cười kia làm màng tai mấy người đau đớn, "Ta thay đổi chủ ý, ta không cần ngươi chết, chỉ cần ngươi cống hiến linh hồn cho ta, ta thả bọn họ đi."
Du Hồn nói xong, nhẹ nhàng liếm liếm khóe miệng, lộ ra một ý cười thị huyết, "Linh hồn của ngươi, nhất định thập phần mỹ vị."
"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ của ngươi sao?" Lam Ảnh Nguyệt cũng không ngốc, Du Hồn này sao có thể dễ dàng tha cho bọn họ.
Trong mắt Du Hồn xẹt qua một tia lăng liệt quang mang, "Chỉ cần bước chân vào long đàm ảo cảnh giả này, đều phải chết, ai cũng không thể làm phiền đến Ngô Thần."
"Thần ngươi nói căn bản không ở trong này, chúng ta làm sao có thể quấy rầy hắn." Đột nhiên truyền đến thanh âm của An Nhã.
Lam Ảnh Nguyệt sửng sốt, đứa nhỏ này làm sao lại xúc động như vậy, Du Hồn cường đại trước này không để cho ai động đến chủ của hắn, vì thế nhanh chóng hướng An Nhã chộp tới.
Nhưng mà nàng vẫn chậm một bước, chỉ trong chớp mắt, An Nhã đã bị một đoàn hắc vụ giam cầm, lơ lửng trong không trung.
An Nhã còn muốn tiếp tục nói chuyện, Lam Ảnh Nguyệt lạnh đảo ánh mắt lạnh lùng qua, nàng sợ tới mức ngậm miệng lại.
"Mẫu thân, con quỷ này quá xấu." Tiểu Long đột nhiên mở miệng nói.
Lam Ảnh Nguyệt khóe miệng vừa kéo, tiểu gia hỏa, hiện tại cũng không phải là thời điểm châm chọc diện mạo người khác.
"Huyễn hình thuật." Du Hồn nhìn chằm chằm con mèo nhỏ trên vai Lam Ảnh Nguyệt, thân mình hơi hơi run run, hơi thở quanh thân cũng bắt đầu nổi lên sóng gió, "Thế gian này, cư nhiên vẫn còn người biết huyễn hình thuật."
Hắn vừa nói, vừa bắn ra một đoàn hắc vụ, hắc vụ kia hướng thẳng về phía Tiểu Long, trong nháy mắt, Lam Ảnh Nguyệt triệu hồi Tiểu Long vào không gian, nàng không biết Du Hồn này cường đại đến đâu, cũng không dám mạo hiểm sử dụng không gian.
Tiểu Long tiêu thất, hắc vụ cũng không đình chỉ, bay thẳng về phía trái tim Lam Ảnh Nguyệt, Thao Thiết khiếp sợ nhìn hắc vụ kia, nếu hắc vụ kia đánh trúng nàng, nàng chỉ có thể tan thành mây khói.
Thao Thiết gấp đến độ không được, nhưng Lam Ảnh Nguyệt lại đóng cửa không gian, hắn căn bản không ra được.
Khiến ba người sốt ruột là, trong lúc này, nàng lại nhắm mắt lại, toàn thân Tần Ngọc cùng Lâm Khiêm bị giam cầm, không thể cử động.
Thời điểm hắc vụ muốn chạm vào Lam Ảnh Nguyệt, một cỗ hồng quang ở trên người nàng phát ra, hắc vụ kia gặp phải hồng quang vô pháp chống cự, hồng quang chậm rãi bao phủ hắc vụ, sau đó cắn nuốt đoàn hắc vụ từng chút một.
Du Hồn khiếp sợ nhìn tất cả những thứ này, Ăn Mòn Chi Ấn của hắn ngay cả chuyển chức cường giả cũng không đỡ được, nhưng nha đầu trước mắt này lại hóa giải dễ dàng như vậy.
Ánh mắt hắn lạnh như băng nhìn từ trên xuống dưới Lam Ảnh Nguyệt, đôi mắt thị huyết gắt gao nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng mở miệng, "Ngươi là ai?"
Truyện khác cùng thể loại
493 chương
105 chương
33 chương
11 chương
2 chương
9 chương
27 chương
18 chương
28 chương