Nhiên nhiên ngốc, tôi thương em
Chương 126
Sau khi hai người vùng vẫy sóng gió, mây mưa bên trong phòng tắm thì cũng tắm rửa lại xong đi ra ngoài.
Thẩm Mặc lúc này mặc trên người mặc một bộ đồ ngủ ngồi gác chân ở phía giường, cổ áo khoét sâu xuống dưới mãi tới dây áo ngủ quấn quanh mới thôi, tới nỗi thấy được từng múi cơ bụng, bên trên lộ ra khuôn ngực săn chắc bầu bĩnh và một hạt đậu đỏ của anh.
Ở chiếc bàn nhỏ là một chai rượu vang và hai ly rượu đã được rót vào nữa ly, rượu mầu đỏ. Nó như thể hiện thay mầu đỏ rực cháy cho tình yêu của Nhiên Nhiên và Thẩm Mặc. Bao nhiêu đồ ăn sơn hào hải vị đã được nhân viên khách sạn chuẩn bị riêng, rất nhiều, họ đã đem lên từ trước.
Cạch
Cánh cửa nhà tắm vang lên Nhiên Nhiên từ bên trong phòng tắm bước ra, lúc này cô xinh đẹp và quyến rũ hơn bao giờ hết, trên cơ thể mặc một bộ đồ ngủ màu đen với chất liệu vải trong suốt mỏng manh và cũng có đôi phần mềm mại khi tiếp xúc với làn da trắng ngần của cô, vì chất liệu vải như vậy làm lộ ra nội y mầu đỏ thẫm bên trong thật sự làm tăng lên sự mị hoặc.
Cô bước đến bên giường cùng với anh, dưới chân trần trắng nõn bước từng bước yểu điệu đến chỗ anh. Hồi nãy bị anh đánh cho lên ruộng xuống bờ đã không thể khép lại được mà đi vật vã đến chỗ người con trai đang ngồi, vừa đến nơi sẵn tiện vì không đứng vững ngã vào lòng anh.
"Vợ ăn chút đồ cho khoẻ"
Anh ôn nhu gắp thức ăn trên bàn đút cho cô, nhìn cô lúc này không khác nào một đứa trẻ con được ba mình vỗ về cho ăn từng thìa một.
Cô ôm lấy thân hình anh lại ngước đầu lên cười ngây ngốc, anh nhẹ nhàng hôn xuống mái tóc của cô thật nhẹ nhàng.
"Chồng ơi, đút cho em"
"Ừ, anh biết rồi"
Cô cứ cọ sát ngực mình vào cơ thể anh làm cho anh không để cầm đũa được.
"Vợ ngoan đi để anh đút cho"
Cô rúc đầu cụi đầu vào lồng ngực săn chắc của anh, cô cũng không ngờ được bây giờ đây mình lại có thể dễ dàng nũng nịu như vậy được nhưng mà dù sao họ cũng đã là vợ chồng nên có làm sao đi nữa cũng không hề ngại.
Thẩm Mặc liền đưa hết đồ ăn bỏ vào miệng mình rồi cúi xuống hôn cô, đẩy hết thức ăn vào khoang miệng cô. Cô còn chưa kịp định hình thì đã nhanh chóng nuốt hết xuống dạ dày, đôi má dần dần đỏ ửng nhìn anh với đôi mắt long lanh.
"Anh biết cách đút cho em ăn rồi nha"
Thẩm Mặc nhìn cười gian sảo, không hiểu sao giờ đây cô chỉ cảm thấy mùi nguy hiểm bay khắp nơi. Thế là anh vật cô nằm xuống lòng mình rồi dùng phương pháp đó đút đồ ăn cho cô.
"Vợ phải ăn nhiều vào mới khoẻ được, nhìn vợ yếu ớt anh thương"
"Là do anh làm em thành ra như vậy chứ sao?"
Thẩm Mặc thấy hai bên má của cô lại dở thói, anh cúi xuống cắn cắn má cô.
"Á, hu hu. Chồng bắt nạt em" cô thảm thương kêu la nhưng cũng không nói rõ.
Thẩm Mặc nhẹ thả cô ra thì nhanh chóng bàn tay cô lại với lên má anh kéo thật mạnh khiến anh đau đớn ôm mặt khóc thảm hơn.
"Vợ sao có thể bắt nạt chồng như vậy"
"Yêu em cho cẩn thận, biết chưa"
"Au au, chồng biết rồi"
Lúc này cô mới nhẹ nhàng buông tha cho anh. Hai người nằm xuống giường, anh lấy điều khiển chỉ lên trần nhà mà nhấn nút, một thế giới ảo được suất hiện, hai người như đang nằm giữa vũ trụ rộng lớn hoặc là đang bay lơ lững giữa thế giới hoa mị.
Vì do thiết kế nội thất theo kiểu mạng lưới điện nội thất khắp nơi, phong cách sang trọng nên vì thế mà phí thuê phòng không hề rẻ. Căn phòng tuy xa hoa như thế nhưng vẫn đẩy đủ tiện nghi, có bếp và có tủ lạnh đựng đầy đồ ăn thức uống, nói là khách sạn vậy thôi chứ nó không khác căn nhà bình thường là mấy chỉ là những chỗ như này lại phù hợp với những đôi vợ chồng mới cưới đi hưởng thụ tuần trăng mật như cô và anh vậy.
Sau khi thức một lúc lâu ngắm cảnh không gian, thế giới ảo 3D của hai người làn gió bay nhẹ nhàng vào nơi cô ngủ cũng làm cô buồn ngủ thiếp đi. Chiếc rèm trắng toát được treo ở cửa sổ thoát ẩn cứ thế bay phất phới ở khung cửa sổ.
Ánh điện LED trong phòng bây giờ chỉ mờ ảo của đèn ngủ lại càng thêm phần nghị hoặc.
Anh nằm lại kéo người cô đến bên cơ thể to lớn của mình ôm cô vào lòng, cô nghe thấy động tĩnh nhưng vẫn mặc kệ anh. Trên cơ thể cô thoang thoảng mùi sữa tắm khiến anh phải ngây ngất mà hít lấy hít để cổ gáy nhỏ của cô.
"Vợ"
"Hửm" Cô nhẹ giọng nói.
"Hay là..." Thanh cắn nhẹ vào vành tôi cô.
Thẩm Mặc như một con lợn con cứ đùn đùn, ụt ịt đường sau lưng cô bên cạnh giường.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
47 chương
68 chương
50 chương
5 chương
42 chương