Nhiên Khuynh Quân Tâm
Chương 4 : Mới vào kinh đô
Mở mắt ra là nhìn thấy gương mặt tinh sảo đang ngủ tĩnh lặng của Mộ Dung Hi Nhiên. Ta ngây ngẩn vài giây, đột nhiên nhớ đến chuyện mình đã xuyên qua được hai ngày.
Thật cẩn thận xuống giường, rất sợ đánh thức tiên tử ôn nhu lạc vào thế gian trên giường.
Nhìn quần áo rơi rụng trên mặt đất, ta không khỏi cảm thấy buồn cười, ngày hôm qua Mộ Dung Hi Nhiên làm mặt lạnh một ngày thì ra là sợ ta có mưu đồ bất chính. Ngẫm lại thì phản ứng ngày hôm qua của nàng...dây thần kinh cũng thật đủ nhỏ, cho tới bây giờ ta đều là trước trêu chọc mà không loạn, bắt lấy thích hợp cơ hội phản kích.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt thế khuynh thành của Mộ Dung Hi Nhiên, trong lòng ta xúc động, lấy di động ra, *tách tách*, đem bảo tồn bộ dạng yên lặng tốt đẹp này bằng hình ảnh.
Mộ Dung Hi Nhiên như bị tiếng vang rất nhỏ kia đánh thức, lông mi rung rung, dần dần tỉnh lại.
Chẳng hiểu tại sao ta lại thấy chột dạ, vội vàng cất kỹ di động, nhìn Mộ Dung Hi Nhiên lộ ra một khuôn mặt cười ngây ngô.
Mờ mịt trong mắt Mộ Dung Hi Nhiên chuyển sang sáng rõ, mở mắt liền nhìn thấy một người đứng nghiêm nhìn nàng cười ngây ngô.
- Tá Quân... - Mộ Dung Hi Nhiên đứng dậy, quần áo mỏng manh trên người thuận thế trợt xuống, tối hôm qua vạt áo không biết bị vần thế nào mà tuột ra, áo sơ mi cũng trượt xuống theo động tác của Mộ Dung Hi Nhiên.
Da như mỡ đặc, bộ ngực sữa lộ một nửa...
Ta liếm môi. Có cần sáng sớm đã cho ta kích thích lớn như vậy không!
Mộ Dung Hi Nhiên mê man nhìn lên người trước mặt vốn đang nhìn về phía trước, mắt chỉ có lòng trắng không có lòng đen, người nọ cúi đầu, nhìn chằm chằm đầu ngón chân, hai tay bất an nắm quần áo, tựa như...ồ, tiểu tức phụ thẹn thùng.
Mộ Dung Hi Nhiên nghi ngờ nửa ngày rốt cuộc tìm ra đáp án, chân tay luống cuống cầm quần áo mặc lại, mặt đỏ tai hồng trừng mắt nhìn người nào đó cũng mặt đỏ tai hồng tay vặn vẹo quần áo sắp rách đến nơi.
Một giây sau, Mộ Dung Hi Nhiên cười khẽ một tiếng:
- Tá Quân, thế nào lại thấy huynh còn thẹn thùng hơn so với ta? - Rõ ràng người bị lợi dụng là nàng mà.
Rên lên một tiếng, ta đứng thẳng thắn, mắt nhìn nóc nhà nói:
- Ai...ai...ai nói...nói...ta thẹn thùng...
- Hi Nhiên cô nương, hai người dậy chưa? Điểm tâm đã làm xong, đi ra ăn điểm tâm đi - Tiếng Lý đại nương vang lên ở ngoài cửa.
- Ta ra ngoài trước ăn điểm tâm - Không đợi Mộ Dung Hi Nhiên đáp lại, ta vèo một cái lủi ra cửa phòng.
Ra khỏi phòng, ta hít sâu mấy cái muốn bình phục trái tim đập như sắp phát nổ, trong óc lại toàn là bộ dạng vừa nãy của Mộ Dung Hi Nhiên, tóc buông hờ hững, vẻ mặt mờ mịt không biết bản thân có bao nhiêu hấp dẫn.
Biểu cảm thật đáng yêu! Làn da thật trắng! Bất quá có vẻ như bộ ngực hơi nhỏ...Bất quá nàng gầy như vậy, nhỏ cũng là không thể khác, sau này nên nuôi béo chút...
Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại! Ta đang suy nghĩ gì vậy!
Vỗ vỗ mặt nóng rực, ta mỉm cười đi đến chỗ Lý đại thúc và Lý đại nương.
Mới ngồi vào liền thấy Lý đại thúc bối rối dị thường nhìn ta. Ta nháy mắt mấy cái nhìn biểu cảm của Lý đại thúc: nhíu mày, đột nhiên hít sâu một hơi, muốn mở miệng, lại nhíu mày, hít sâu, muốn mở miệng, tuần hoàn như vậy...
- Tối hôm qua hai người...cậu không làm mệt Hi Nhiên cô nương chứ? Người trẻ tuổi huyết khí thịnh vượng, nhưng Hi Nhiên cô nương là một nữ tử yếu ớt... - Ta mới bưng lên chén nước nhấp một hớp, nghe thấy tiếng của Lý đại thúc truyền đến thì liền phun ra một ngụm nước.
- Lý đại thúc - Mộ Dung Hi Nhiên rửa mặt chải đầu xong đi ra liền chứng kiến người nào đó văng ra một ngụm nước rất không nhã nhặn.
Cảm giác được Mộ Dung Hi Nhiên ngồi xuống bên cạnh ta, ta lại nghĩ tới một màn buổi sáng...
- Tá Quân, không ai tranh với huynh - Mộ Dung Hi Nhiên buồn cười nhìn người nào đó mải miết và cơm, tuy rằng không nhìn thấy mặt nhưng cái lỗ tai đỏ bừng kia không giấu diếm được chuyện người nào đó đang xấu hổ. Người này thật là, tối hôm qua còn ra vẻ một tay ăn chơi, ngày hôm nay sao lại trở nên thẹn thùng như vậy?
Lý đại thúc và Lý đại nương bưng bát lên, nhìn nhìn người này lại ngó ngó người kia, vẻ mặt cổ quái. Thế này không phải chứ? Nếu phải xấu hổ thif nên là Hi Nhiên cô nương thẹn thùng chứ, nhìn người ta xem, vẻ mặt gió nhẹ mây bồng, nhìn lại tiểu tử đối diện, thẹn thùng giống như một tiểu tức phụ.
Ta quệt mồm, không tình nguyện theo sát bên cạnh Mộ Dung Hi Nhiên.
Ai nói chỉ có phái nữ thích bát quái là chưa từng gặp Lý đại thúc! Con bà nó, tối hôm qua nằm úp sấp trên tường nghe lén một buổi tối còn muốn nói toạc ra, già mà không kính!
Còn có cái gì mà chấn phu cương? Ta bĩu môi, chúng ta đây chính là nữ tử cãi lại cả trời, chỗ nào có phu!
- Bây giờ chúng ta đi đâu? - Mộ Dung Hi Nhiên lay lay tay áo ta, lôi ta khỏi oán niệm với Lý đại thúc.
Đứng ở giữa ngã tư đường, có không ít người đi đường lạnh lùng lướt qua, nhưng cũng có không ít người dùng các loại ánh mắt phức tạp đánh giá chúng ta.
- Ta cảm thấy chúng ta nên đi mua mấy bộ y phục đã - Ta cau mày nhìn y phục trên người. Ngày hôm qua tắm rửa xong quần áo thay ra bị cầm đi giặt, ngày hôm nay còn chưa khô ta đã rời đi, ta mặc hiện giờ chính là quần áo của Lý đại thúc, có vẻ quá lớn. Thoạt nhìn...thật khiến ta hỏng mất.
Mộ Dung Hi Nhiên cau mày nói:
- Tá Quân, bạc trên người chúng ta không nhiều.
- Ta biết - Người nào đó nhìn chằm chằm Mộ Dung Hi Nhiên, cười đến sáng lạn dị thường.
- ...
- Nhìn bên này xem - Ta rất tự nhiên kéo tay Mộ Dung Hi Nhiên, mang theo nàng làm ngơ một đống người đi đường, đi vào một ngõ tắt nhỏ.
Sau khi quanh quẩn không ít chỗ, rốt cục tìm được một nhà may ở một nơi hẻo lánh.
- Đi, vào đi - Ta kéo Mộ Dung Hi Nhiên vào nhà có tên Cẩm hoa y trang.
Vừa vào cửa thì lão bản trong điếm liền đón chào, thấy Mộ Dung Hi Nhiên thì ánh mắt bỗng dưng sáng ngời:
- Cô nương tới mua quần áo sao? Mời vào mời vào!
Lão bản, ông không phát hiện ra ta đi phía trước sao? Ta bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn.
- Cô nương, cô xem thử bộ y phục này! - Lão bản nhiệt tình không biết lấy từ đâu ra một kiện váy dài màu trắng, cổ tay áo và các bộ phận đều dùng tơ vàng thêu lên hoa văn đơn giản mà không kém phần tinh xảo. Tuy rằng ta không biết là làm bằng chất liệu gì, nhưng cũng có thể thấy được chất liệu may mặc này không tầm thường.
- Công tử, cậu xem thử bộ y phục này - Lão bản cực lực khuyên bảo Mộ Dung Hi Nhiên mới cầm quần áo đi mặc thử, Mộ Dung Hi Nhiên vừa vào thì lão bản lại cầm một kiện áo dài nam màu trắng đưa cho ta.
Cổ tay và cổ áo cũng dùng sợi tơ màu vàng thêu lên hoa văn đồng dạng.
Chẳng lẽ là áo cho tình lữ?
Dưới ánh nhìn soi mói nóng bỏng của lão bản, ta lí nhí từ chối, cuối cùng vẫn thay ra kiện áo tang vải thô khiến ta thập phần khó chịu mà mặc vào kiện áo dài màu trắng thoạt nhìn cũng rất có khí chất quý tộc kia.
Quả nhiên so với bộ vừa nãy tốt hơn nhiều! Áo dài màu trắng như không hề có sức nặng, mặc lên người thập phần thoải mái, hơn nữa chất liệu may mềm nhẵn này... A! Bộ quần áo này ta muốn chắc rồi!
Ngẩng đầu vốn định thương lượng một chút với lão bản thì lại thấy vẻ mặt lão bản ngây dại. Nhìn theo ánh mắt lão bản thì thấy Mộ Dung Hi Nhiên khóe miệng hơi hơi cong lên, đẹp tuyệt động lòng người nói không nên lời đang thướt tha đi về phía này.
Vốn những cái áo tang vải thô đã không ngăn được sự tuyệt đại tao nhã của Mộ Dung Hi Nhiên, bây giờ thay áo trắng đẹp đẽ quý phái này càng có vẻ tươi mát thoát tục, giống như tiên tử thoát ly khỏi nhân gian, làm cho người ta không dời nổi tầm mắt.
- Tá Quân? - Mộ Dung Hi Nhiên khẽ gọi một tiếng.
Ta phục hồi lại tinh thần, một tát vỗ vào đầu lão bản, cả giận nói:
- Nhìn cái gì! Chưa thấy qua tiên nữ đẹp như vậy sao! - Trong giọng nói có chứa tức giận, nhưng nhiều hơn là ngượng ngùng.
- Quả thật chưa thấy qua - Lão bản ôm đầu nhỏ giọng nói thầm.
- Tá Quân... - Mộ Dung Hi Nhiên nhìn người trước mặt thì không khỏi cảm thấy buồn cười, rõ ràng là nhìn mình đến ngây người nhưng lại có thể vì che giấu xấu hổ mà đi trách móc người khác. Bất quá nhìn thấy vẻ si mê vừa nãy của người ấy khiến tâm tình của Mộ Dung Hi Nhiên thật tốt.
- Vị công tử và vị cô nương này, hai người đứng chung một chỗ như vậy thật sự là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi! - Lão bản nịnh nọt đúng lúc.
- Lão bản, cửa hàng này của ông ở chỗ hẻo lánh, việc làm ăn tựa hồ không tốt lắm? - Ta nhìn lão bản cười đến nheo mắt, trong mắt tràn đầy toan tính.
Lão bản nghe vậy sắc mặt cứng đờ.
- Lão bản, nếu ta nói ta có thể khiến cửa hàng này của oong làm ăn hưng thịnh thì tiền quần áo này có miễn phí hay không?
Ta chặn! Ta tiếp tục chặn! Còn chưa chặn được? Được, bức ta ra tuyệt chiêu!
Cánh tay dài duỗi ra, ta kéo vai Mộ Dung Hi Nhiên, ôm nàng vào trong ngực. Cảm giác được ánh mắt giết người bắn tới từ bốn phương tám hướng, ta vạn phần đắc ý.
- Tá Quân... - Giọng Mộ Dung Hi Nhiên hơi buồn buồn, ta mới phát hiện ra ta ôm quá chặt. Không tình nguyện buông lỏng tay, lại cảm thấy ánh mắt tham lam đều tụ tới Mộ Dung Hi Nhiên.
Bây giờ chúng ta đang quảng cáo cho Cẩm hoa y trang kia, mà bảng hiệu quảng cáo lớn Mộ Dung Hi Nhiên vừa xuất hiện liền hấp dẫn một đại đội ruồi bọ. Kết quả ta đã cho nàng đội ba tầng khăn che mặt mà ruồi bọ vẫn chỉ tăng không giảm.
Cái này chứng mình cho hai chuyện.
Thứ nhất, tay nghề của lão bản kia quả thật không tệ, có thể làm ra quần áo hoa lệ như vậy.
Thứ hai, đã nghiệm chứng một câu: tự gây nghiệt, không thể sống! Cho nên bây giờ ta thống khổ đến chết đi sống lại, có thể nói là bi phẫn muốn chết.
Tóm lại sau khi loạn thất bát ở cửa tiệm nhà đó, lúc thoát ra thì không ít người cũng theo vào.
- Mấy vị công tử này đừng chen lấn! Tiểu điếm mở cửa kinh doanh, nếu không có việc gì thì về trước đi, chờ tiểu điếm ngày nào vắng thì lại đến thăm - Ý tứ của lão bản chính là "Không mua đồ mau cút, đừng hòng xem mỹ nữ".
- Bổn công tử nhìn trúng bộ y phục kia của ông! - Một vị công tử áo gấm bị chen không thể chịu nổi liền trực tiếp ném ra một túi tiền.
Túi tiền va chạm với mặt bàn phát ra một tiếng "Ầm" hấp dẫn sự chú ý của đám người, mỹ nhân cũng tò mò thoáng nhìn.
- Được! - Lão bản cửa hàng vui tươi hớn hở thu tiền, lấy cho công tử kia quần áo hắn muốn.
Công tử kia vênh váo đắc ý để lão bản hầu hạ mặc quần áo vào.
Người dựa vào ăn mặt, ngựa dựa vào yên. Vị công tử này mặc vào xong thật sự có chút khí chất phong lưu. Vẫn phải nói là tay nghề của lão bản tốt.
Nơi này hẻo lánh là nguyên nhân quan trọng không có khách, người tới ít càng thêm ít, một cái quảng cáo tiếp thị như vậy hấp dẫn không ít người. Chất lượng quần áo ở cửa hàng này lại quả thật không tệ, thông qua những người này rỉ tai truyền tin thì sau này hẳn là sẽ có rất nhiều khách.
Cuối cùng là thuốc mạnh.
- Tay nghề của lão bản thật sự tốt, sau này ta và Mộ Dung cô nương chắc chắn lại đến đây mua quần áo - Ta cười nói với lão bản, âm thanh không lớn lại cũng có thể khiến người ở đây nghe thấy.
Nghe thấy không, sau này mỹ nữ còn có thể tới đây, có phải các người nên thường xuyên đến mua quần áo để tình cờ gặp mỹ nữ hay không?
Lão bản... - Ta híp mắt cười với lão bản.
- Công tử mời vào trong! - Giao chuyện trước mắt cho đầy tớ xử lý, lão bản nghiênh chúng ta vào hậu thất.
- Hôm nay đa tạ công tử! - Lão bản ôm quyền với ta nói - Những thứ trên người ngài không cần trả tiền...Lần trước Trương công tử cố ý làm khó dễ ta, cho ta số đo nhỏ, kết quả mặc chật, cho công tử đang vừa người - Lão bản vòng quanh ta xem vài vòng rồi nói.
- ... - Giữa lúc này ngài lại đem bỏ thứ người khác không cần?
- Lão bản, ta còn có chút thứ chưa tính... - Ta tươi cười nhưng khó nén được gân xanh nổi lên trên trán.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
43 chương
317 chương
129 chương
154 chương