Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 737 : Dương dương cũng biết nói lời sến súa

Lạc Kiều nghe anh trai nói thế thì hơi không phục: “Em cũng đâu có nói sang chuyện khác. Anh là cháu đích tôn của nhà họ Lạc, đáng lẽ phải kết hôn sinh con trước em mới phải. Nhưng anh xem anh đi, bây giờ vẫn còn độc thân. Ba mẹ muốn ôm cháu trai lâu lắm rồi. Vả lại trong các em, đương nhiên là em nhỏ nhất rồi, nhỏ nhất đáng lẽ phải được các anh bảo vệ chứ.” “Dì Kiều Kiều, không phải dì luôn nói mình lớn ạ, sao hôm nay lại đổi giọng nói mình nhỏ rồi?”, Dương Dương đột nhiên chen vào một câu. Nhưng câu nói này lập tức khiến Lạc Kiều nghẹn đỏ mặt, cô tức giận trừng Dương Dương: “Dì nói với con nói là hai chuyện khác nhau ok, ăn cơm cũng không chặn nổi miệng cháu, coi chừng đến muộn bị giáo viên phạt đứng đó!” Dương Dương tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Hầy… Phụ nữ đúng là dễ thay đổi.” … Cố Hạnh Nguyên và mọi người cùng nhau ăn bữa sáng xong, Hình Uy được nghỉ, cho nên hôm nay chuyện đưa ba đứa nhỏ đi học phải rơi vào tay cô. “Kiều Kiều, sau khi về cậu phải nhận lỗi với ba mẹ có biệt không, tuyệt đối đừng cãi lời bọn họ. Bây giờ tớ có thể hiểu được có ba mẹ là một chuyện vô cùng hạnh phúc, nhất định phải trân trọng.” Lạc Kiều gật đầu thật mạnh: “Hạnh Nguyên, tớ biết rồi, cậu yên tâm đi.” Sau đó cô lại đưa mắt nhìn về phía Lạc Hàn, bây giờ giữa bọn họ không cần phải nhiều lời nhưng vẫn hiểu hết mọi chuyện. Lạc Hàn mỉm cười gật đầu với cô, sau đó nhìn Dương Dương: “Dương Dương, con phải học tập thật giỏi nhé, nếu không thầy sẽ không dạy con nữa đâu.” … Cố Hạnh Nguyên lái xe về trường, Dương Dương ngồi bên cạnh cô, còn Trình Trình thì ngồi ở ghế sau. “Mẹ, hôm nay trông mẹ có tinh thần thế.” Dương Dương quay đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên. “Chẳng lẽ lúc trước tinh thần của mẹ không tốt à?” Cố Hạnh Nguyên mỉm cười nhìn đứa con trai khác qua gương chiếu hậu. Trình Trình rất nghiêm túc gật đầu: “Đúng thật là thế. Dù chúng con không biết mẹ đang buồn phiền vì chuyện gì, nhưng chúng con đều có thể cảm nhận được, mãi đến tối hôm qua vẫn là như thế. Chỉ là sáng nay sau khi gặp mẹ, chợt có cảm giác khác với lúc trước.” Không ngờ bọn nhỏ lại quan sát mình tỉ mỉ như vậy, xem ra sau này mình phải chú ý hơn. “Mẹ, chắc chắn tối qua đã xảy ra chuyện gì đó mới có thể khiến mẹ thay đổi lớn như vậy. Có phải ba lén gọi điện thoại cho mẹ rồi không?” Dương Dương trông như một thám tử nhỏ vậy. Không thể phủ nhận, chuyện hôm qua thật sự có liên quan đến Bắc Minh Thiện, nhưng chỉ là một phần trong đó thôi. Cố Hạnh Nguyên vờ như không để tâm: “Anh ta làm gì có chuyện gọi điện thoại cho mẹ. Thật ra cũng không có gì, mấy hôm trước mặt hơi mất ngủ, hôm qua ngủ một giấc ngon lành đương nhiên là tinh thần tốt hơn một chút rồi. Mấy đứa đừng đoán mò nữa. Mục đích của hai đứa bây giờ là phải học tập thật giỏi. Đặc biệt là Dương Dương, con đừng vì có chút thành tích đã đắc chí trước mặt mẹ rồi nhé.” “Biết rồi mẹ, mẹ yên tâm đi.” Nói đến đây, Dương Dương im lặng một lát, sau đó đột nhiên thốt một câu: “Mẹ, chúng con có mẹ cũng rất hạnh phúc.” Thật không ngờ Dương Dương trước giờ không khiến mình bớt lo lại có thể nói ra một câu sến súa như vậy. Khiến Cố Hạnh Nguyên cũng hơi cảm động. Nhưng ngoài miệng lại nói: “Cái trò nói ngọt này của con có phải học từ chú ba không hả?” Vừa nhắc tới Bắc Minh Đông, không chỉ mỗi Dương Dương, ngay cả Trình Trình cũng hơi nhớ anh, đã lâu rồi không gặp anh, thậm chí còn không gọi điện thoại cho anh, trên tivi cũng không có bài báo có liên quan đến anh. Anh như bốc hơi khỏi thế gian vậy, chẳng có chút tin tức nào hết. Sau khi đến trường, bọn nhỏ xuống xe, nhìn mẹ lái xe rời đi rồi, Dương Dương chọc tay vào Trình Trình: “Này, sau khi tan học chúng ta đi tìm chú ba đi.” “Đi đâu tìm đây? Bây giờ chúng ta cũng đâu biết chú ấy ở đâu.” Dù Trình Trình cũng muốn thế, nhưng lại ngại vì mình là anh trai, không nên dạy hư Dương Dương. “Cái này dễ mà, chúng ta có thể đến nhà ông nội xem thử. Sau đó gọi điện thoại hỏi chú ấy đang ở đâu, anh thấy vậy được không.” Nói đến chuyện này, Dương Dương trở nên rất hưng phấn. Trình Trình liếc cậu một cái: “Vậy sao em không gọi cho chú ấy hỏi xem ở đâu rồi đi tìm chú ấy luôn, như vậy chẳng phải sẽ tiện hơn à.” Dương Dương lắc đầu: “Chúng ta phải cho chú ba một bất ngờ chứ, nếu thông báo rồi đi qua thì còn gì hay nữa.” “Tạm thời đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, đi học trước đã. Sau đó dù muốn đi cũng phải gọi điện thoại cho mẹ, tránh khiến mẹ lo lắng cho chúng ta. Không phải em không thấy mấy ngày trước tinh thần của mẹ không được tốt lắm, hôm nay khó khăn lắm mới tốt hơn một chút, chẳng lẽ em lại muốn mẹ lo lắng cho chúng ta à. Nếu thế lời em nói có mẹ, chúng ta cũng rất hạnh phúc khí nãy chính là nói dối. Vì nếu em cứ khiến mẹ lo lắng như thế, chỉ khiến mẹ cảm thấy có chúng ta, mẹ không hạnh phúc chút nào.” … Sau khi đưa hai đứa nhỏ đến trường, Cố Hạnh Nguyên lập tức chạy xe đến tập đoàn Bắc Minh Thị. Hôm nay cô đã cho Hình Uy nghỉ rồi, có nghĩa là bất cứ chuyện gì xảy ra hôm nay mình đều phải đối mặt một mình. Đây cũng coi như một thử thách khá lớn với cô. Vẫn may lúc cô đến vẫn chưa tới giờ làm việc, cô ung dung vào tháng máy đi tới phòng làm việc chủ tịch. Đầu tiên cô nhìn lên sắp xếp lịch trình một ngày đã chuẩn bị trước: May là ngoài công việc hằng ngày thì không cần đi ra ngoài, tiếp khách hay mở họp gì đó. Xem ra ngày hôm nay có thể trôi qua vô cùng bình yên rồi. Đương nhiên cũng giống như dự đoán của Cố Hạnh Nguyên, trong mấy tiếng làm việc sau đó, cô thật sự cảm thấy khá nhẹ nhàng. Nhưng nếu quá thuận lợi thì thật sự hơi nhàm chán. Cho nên xem như sắp xếp cho cô một “niềm vui bất ngờ” ngoài dự đoán. Cô vùi đầu yên tâm làm việc nửa ngày trời thì đột nhiên cửa phòng làm việc bị đẩy ra. “Ồ? Hiếm khi Hình Uy không ở đây nhỉ.” Cố Hạnh Nguyên không cần ngẩng đầu lên nhìn, nghe giọng nói thôi cũng có thể biết là Bắc Minh Diệp Long đến rồi. Đương nhiên ngoài anh ta ra, không phải ai cũng có thể tùy ý đến đây. Cố Hạnh Nguyên khẽ nhíu mày, sau đó dừng công việc trong tay lại. “Chủ quản Bắc Minh, nếu anh có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho em là được, sao còn đích thân đến đây chứ? Có lẽ chuyện đấu thầu chính phủ bên kia đã đủ khiến anh bận rộn rồi mà nhỉ.” Bắc Minh Diệp Long chậm rãi đi tới trước bàn làm việc của cô, chống hai tay lên bàn: “Hạnh Nguyên, anh vẫn thích cảm giác em gọi anh là Diệp Long hơn. Dù sao bây giờ Hình Uy cũng không có ở đây, nơi này chỉ có hai người chúng ta, không cần phải nghiêm túc thế đâu.” “Dù hai chúng ta có thân thiết đến mấy thì nơi này cũng đang trong giờ làm việc, chỗ làm việc. Nói đi, anh đến đây vì chuyện gì?” Bây giờ Cố Hạnh Nguyên không muốn tốn quá nhiều thời gian đấu võ mồm với anh ta. Dù lúc này anh ta bày ra vẻ mặt tươi cười, nhưng ai mà biết phía sau khuôn mặt tươi cười này che giấu bộ mặt gì. Bắc Minh Diệp Long giơ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó chỉ vào kim trên đồng hồ: “Bây giờ đã không phải giờ làm việc nữa rồi, cho nên anh đến đây không phải vì công việc, chỉ muốn mời em ăn bữa cơm thôi.” Cố Hạnh Nguyên hơi nghiêng đầu, khó tin nhìn anh ta: “Không nói chuyện công việc, chỉ đơn giản là ăn cơm thôi sao?” Bắc Minh Diệp Long vẫn giữ nụ cười gật đầu: “Đúng thế, chỉ ăn cơm thôi. Sao hả, dù giữa chúng ta tồn tại rất nhiều tình huống hiểu lầm và mâu thuẫn, nhưng chẳng lẽ em không thể đồng ý lời mời vô cùng đơn thuần của anh ư?” Một câu nói thật sự khiến cô nghẹn họng, nếu không đi có nghĩa là mình đang sợ anh ta, yếu thế trước anh ta. Là chủ tịch một tập đoàn, sao có thể yếu thế trước anh ta được, như vậy chẳng những khiến mình mất mặt, thậm chí còn khiến Bắc Minh Thiện mất mặt nữa. Ngoài ra, tối hôm qua, sau khi Lạc Hàn cho cô một viên thuốc an thần, hôm nay cô có thể không cần băn khoăn về chuyện kia quá nhiều nữa, có thể tập trung quản lý Bắc Minh Thị được rồi. “Chủ quản Bắc Minh, nếu hôm nay anh đã mời khách, vậy em nhất định sẽ nể mặt anh. Nhưng cũng giống như anh nói vậy, chúng ta chỉ là ăn cơm thôi, không được nhắc gì đến chuyện công việc hết. Nếu không em sẽ lập tức đi ngay.” … Sau khi đồng ý với lời mời của Bắc Minh Diệp Long thì để công việc trong tay sang một bên, cùng anh ta đi đến một nhà hàng kiểu Tây cách tập đoàn Bắc Minh Thị không xa. Bọn họ ngồi đối diện ở hai đầu bàn ăn, nghe tiếng âm nhạc nhẹ nhàng bên tai. Trên bàn bày khăn trải tinh xảo và dụng cụ dùng bữa trắng tinh. Bên trên đã bày món ngon được nhân viên phục vụ đưa lên. Làm việc cả buổi sáng, dù không có hoạt động gì, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi đói bụng. Cho nên sau khi đồ ăn được bưng lên, cô cũng không khách sáo, cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn. Bắc Minh Diệp Long thì không vội dùng bữa, chỉ cầm ly cao cổ trong tay, chậm rãi thưởng thức rượu vang đỏ thơm ngọt bên trong. “Sao anh không ăn?” Cố Hạnh Nguyên dùng bữa được một lúc mới chú ý thấy phần ăn trước mặt Bắc Minh Diệp Long vẫn còn y nguyên. “Thật ra anh không đói bụng chút nào, nhưng anh lại rất muốn mời em dùng bữa cùng. Anh không muốn nhắc đến quan hệ rước kia của chúng ta, trong thực tê,s thời gian trôi qua, chúng ta cũng trở nên khác trước. Cái duy nhất không thay đổi chính là vẻ ngoài của em và anh.” Bắc Minh Diệp Long vô cùng tao nhã uống một hớp rượu vang đỏ, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo lúc ở Bắc Minh Thị nữa. “Anh gặp phải chuyện gì rồi?” Đây là phản ứng đầu tiên của Cố Hạnh Nguyên. Bắc Minh Diệp Long lắc đầu: “Thật ra anh không hề giống trong tưởng tượng của em. Anh làm như vậy đều là vì Bắc Minh Thì, vì cướp lại Bắc Minh Thị.” “Diệp Long, không phải trước đó chúng ta đã nói trên bàn ăn không được nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan đến công việc rồi sao.” Cố Hạnh Nguyên buông dao nĩa xuống, tốt bụng nhắc nhở anh ta. Từ khi bọn họ đi vào nhà hàng này đến bây giờ, Bắc Minh Diệp Long vẫn luôn giữ im lặng. Điều này cũng khiến cô cảm thấy có lẽ trong lòng anh ta che giấu một vài chuyện. Bắc Minh Diệp Long lắc đầu: “Cái anh nói với em không phải là việc công, mà là việc nhà. Thân là người của nhà Bắc Minh, bất kỳ chuyện gì liên quan đến Bắc Minh Thị đều là việc nhà.” “Nếu đã là việc nhà, vậy vì sao anh muốn nói với em?” “Vì anh đã xem em như người nhà của mình rồi.”