Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 42 : Uy hiếp

Cô bây giờ dường như không còn cách nào để trở lại như trước kia... Thở dài một cái yếu ớt, cô đưa mắt nhìn đồng hồ, bây giờ đang là 11 giờ 25 phút, trong lòng cô cảm thấy bất an, tim đập lỡ nhịp. Ở đầu bên kia ba cô liên tục gửi hàng chục tin nhắn đến như muốn nổ tung chiếc điện thoại, các khớp ngón tay của cô càng ngày càng trắng nhợt đi, cô phải làm sao bây giờ? Bản thiết kế, trộm hay là không trộm đây? Đột nhiên, điện thoại lại rung lên một hồi, lại có tin nhắn mới. 【Đứa con gái bất hiếu! Tao ở bên đây sốt ruột đến độ như muốn nổ tung lên được, nhưng mày lại nhắm mắt làm ngơ. Mày được lắm, nếu mày đã bất nhân, đừng trách tao bất nghĩa!】 Một lúc sau, một tin nhắn hình ảnh được gửi tới máy cô. Sắc mặt của cô tái mét, đó chính là hình ảnh con trai cô miệng bị nhét vải, tay bị trói. *** Dương Dương đeo ba lô trên lưng, thất tha thất thểu đi về khu chung cư cũ. Đứng ở dưới lầu, cậu ngẩng mặt lên đưa mắt nhìn về phía căn phòng nhỏ nơi mà cậu cùng mẹ và bà ngoại đã cùng sống với nhau. Tâm trạng kích động, nụ cười của mẹ hiện lên trong đầu cậu, nỗi nhớ nhiều ngày qua dâng tràn trong tim, mau chóng quét sạch đi cảm giác mất mát khó hiểu. Cậu cong môi nở nụ cười rạng rỡ, thời gian lâu đến mức giống như xa cách cả một thế kỷ rồi, cậu nhanh chóng sải bước chân nhỏ chạy bình bịch lên cầu thang... Đến cửa nhà rồi. Cánh cửa chỉ khép hờ lại. “Ô…” Còn chưa nói hết, Dương Dương đang trong trạng thái rất hưng phấn ngay lập tức bị giọng nói giận dữ của một người đàn ông làm cho kinh động. “Khốn nạn! Bà nhìn thứ con gái mà bà sinh ra đi, thì ra mấy năm nay nó ở bên ngoài qua lại với tên đàn ông kia, còn sinh ra cả một thằng nghiệt chủng nữa! Nếu nó đã bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa!” “Kiệt Đại, ông đừng quá kích động, Hạnh Nguyên nhất định là đang nghĩ cách giải quyết, ông cho nó thêm thời gian có được không? Ngàn vạn lần xin ông đừng làm hại đến Dương Dương, trẻ con nó không có tội tình gì cả...” Là giọng nói của bà ngoại, Dương Dương khẽ nhíu đôi lông mày nhỏ nhắn của mình lại. Sao bà ngoại lại nói là tổn hại đến cậu? Chẳng phải cậu đang bình an đứng ở đây sao? Dương Dương nhẹ nhàng đi đến bên cửa, nghi hoặc nhìn qua khe hở nhỏ vào phía bên trong phòng, vừa nhìn thì thấy ông già đang mắng bà ngoại nó. Ông ta là ai? Tại sao lại hung dữ như vậy? “Vũ Xuân, bà vẫn luôn miệng nói yêu tôi! Mấy năm nay tôi đã tự hỏi tôi đối đãi với bà không tệ, năm đó nếu như tôi không cứu bà thì bà sớm đã bị người ta đem vào nơi rừng sâu hẻo lánh để bán làm vợ người ta rồi! Bây giờ tốt rồi, bà đã có con gái nên không quan tâm đến sự sống chết của tôi nữa phải không?” Cố Kiệt Đại hai mắt đỏ ngầu giận dữ. Vũ Xuân khóc lóc thảm thiết, chỉ thiếu nước quỳ xuống trước mặt Kiệt Đại: “Không phải đâu... Kiệt Đại, tôi biết năm đó ông có ân đối với tôi, cả đời này tôi có làm trâu làm ngựa cũng không dám phản bội lại ông... nhưng mà trẻ con thật sự vô tội, hay là ông đem tôi ra làm con tin để uy hiếp đi...” “Bà đừng có ở đây dăm lần bảy lượt cản trở tôi, bà cút đi cho tôi!” Cố Kiệt Đại nói dứt lời liền hung dữ đạp bà ta một cái, ném sang một bên đụng vào bức tường. Dương Dương đứng nép ở cạnh cửa, tim như thắt lại! Lúc này cậu mới nhìn rõ cậu bé bị trói trên chiếc ghế, miệng bị nhét một miếng vải trắng bên trong phòng kia... Là cậu ấy? Mắt Dương Dương sáng lên, xẹt lên một chút kinh ngạc! Cậu từng ở trong nhà họ Bắc Minh, xem rất nhiều ảnh của cậu ấy, cho dù khuôn mặt kia và khuôn mặt của bản thân giống y hệt nhau, Dương Dương chỉ nhìn qua một cái cũng có thể nhận ra ngay, cậu bé trai kia chính là thiếu gia Trình Trình của nhà họ Bắc Minh! Trình Trình tại sao lại ở trong nhà của cậu? “Kiệt Đại...tôi cầu xin ông...” Vũ Xuân bất lực úp mặt xuống nền đất mà khóc lên nức nở.Dương Dương thấy thế, siết chặt lấy hai nắm đấm nhỏ của mình, nóng ruột đến nỗi sắc mặt trắng nhợt nhạt ra, trong đầu nảy ra một kế hoạch... *** Trong phòng họp. Đầu ngón tay trắng bệch của Cố Hạnh Nguyên siết chặt lấy chiệc điện thoại, run lên, hành động của ba cô thật khiến cho người khác phải căm phẫn! Mắt vẫn nhìn trừng trừng vào màn hình điện thoại, đứa con trai của cô cho dù có bị trói khuôn mặt vẫn không thay đổi, vẫn cứ lạnh lùng như thế, đôi mắt màu đen như phát ra một ánh sáng kiên định, dường như muốn nói với cô rằng, mẹ, mẹ đừng lo lắng cho con... Dương Dương. Cố Hạnh Nguyên suýt nữa thì đỏ hoe hai mắt. Không thể để con trai xảy ra chuyện được! “...Tổng giám đốc, liên quan kết cấu hoàn chỉnh của công trình ‘Ánh’, chúng ta càng có khuynh hướng hướng đến phong cách Bắc Mỹ...” Giám đốc bộ phận vẫn còn đang báo cáo tỉ mỉ. Cố Hạnh Nguyên kìm nén không được, cô đang ngồi góc khuất, đột nhiên rời khỏi ghế, khom lung, men theo tường lén chạy ra ngoài... Vừa chạy ra khỏi phòng họp, cô ngay lập tức gọi đến số của Cố Kiệt Đại. Đầu bên kia nghe máy, lớn tiếng nói: “Đồ bất hiếu, cuối cùng mày cũng chịu gọi điện lại cho tao rồi à? “Ông đã làm gì con tôi rồi?” Cô vẻ mặt lạnh lùng, tim cũng càng lúc càng lạnh đi. “Mày yên tâm, tao vẫn chưa đến mức mất hết tính người như vậy. Con của mày tạm thời vẫn đang an toàn, nhưng mà sau này thì tao không dám đảm bảo...” Cố Kiệt Đại giọng điệu mập mờ, nước đôi làm Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hoảng sợ. Người cha đáng nực cười biết bao nhiêu, cô cười khẩy một tiếng: “Tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị bản thiết kế, ông không được phép đụng đến một sợi tóc của con tôi!” “Được, tao chờ mày!” Cúp máy, cô thầm hít sâu vài hơi, đứng thẳng lưng giả làm bộ như đang rất bình tĩnh, bước theo tiếng giày cao gót từng bước từng bước tiến tới phòng làm việc của Tổng giám đốc... *** Dương Dương đeo balo trên lưng, chạy bình bịch xuống tầng, vì sợ hãi mà mặt trắng bệch. Bộ dạng khóc lóc của bà ngoại, vẻ mặt bất lực của Trình Trình không ngừng hiện đi hiện lại trong đầu cậu. Mẹ không có ở nhà, cậu nhất định phải tìm cách để cứu bọn họ mới được. Dương Dương chạy như điên tới một sạp báo, cậu thở hồng hộc nói với ông chủ sạp báo: “Bác ơi, có người xấu đến nhà cháu, bác có thể cho cháu mượn điện thoại để gọi cho cảnh sát được không?” “Hả, cháu nhỏ, có thật như vậy không? Bác sẽ giúp cháu gọi 113...” *** Phòng làm việc của tổng giám đốc. Sự tĩnh mịch làm người ta run sợ. Cố Hạnh Nguyên ngồi vào trước màn hính máy tính của Bắc Minh Thiện, tay cầm lấy con chuột, toát mồ hôi lạnh. Đầu ngón tay xanh nhạt đang lướt trên bàn phím nhập 9 lần mật mã. Mật mã sai! “Khốn kiếp! Thử một mật mã đơn giản xem thế nào!” Cô nghiến răng quát nhẹ, liếc mắt nhìn đồng hồ đang chỉ 11 giờ 55 phút, chỉ còn 5 phút nữa là đến giờ ăn trưa. Tim đập thình thịch thình thịch càng ngày càng nhanh, cô sắp hết thời gian rồi! Nhắm mắt lại, cô hít sâu một hơi, trong đầu cố gắng tưởng tượng ra mật khẩu theo phong cách của Bắc Minh Thiện.... Bỗng nhiên, cái tên Sunny xuất hiện lên trong đầu cô. Ngón tay theo bản năng gõ bàn phím máy tính. Một âm thanh vui tai vang lên, máy tính đã vào được! "Yes!" Cô suýt chút nữa thì reo lên, nhưng mà trong lòng bỗng nhiên thấy nặng trịch. Hóa ra Sunny kia, thật sự là một người rất quan trọng đối với anh ta... *** Bên dưới tiểu khu nhà họ Cố. Một hồi âm thanh ráo riết chói tai của xe cảnh sát đến vang lên làm kinh động đến hàng xóm làng giềng xung quanh. Trong phòng, Cố Kiệt Đại đang ngồi uống trà chờ đợi tin tốt của Cố Hạnh Nguyên, nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, chắc là vì chột dạ nên cũng căng thẳng theo: “Xảy ra chuyện gì rồi?” Vũ Xuân cũng không hiểu chuyện gì, lấy tay xoa xoa lên phía trước phần eo bị Cố Kiệt Đại làm bị thương: “Có thể là xe cảnh sát đi ngang qua thôi...” Cố Kiệt Đại vừa mới ra tù, nghe đến tiếng còi xe cảnh sát có thể nói là đặc biệt mẫn cảm, có thể nói là nhìn gà hóa quốc: “Bà mau xuống lầu xem xét tình hình đi!” “Được.” Vũ Xuân cũng khẽ gật đầu, xoay người xuống lầu... *** Cố Hạnh Nguyên bàn tay càng ngày càng run rẩy, hơi thở cũng ngày càng gấp gáp.Tài liệu bản vẽ đang trong máy tính của Bắc Minh Thiện, cô ra căn bản là nhìn không hiểu gì cả. Chỉ là đang xem đến và nhìn thấy bản vẽ liên quan đến công trình ‘Ánh’ ngay lập tức copy bản chính vào trong điện thoại... Trên trán mồ hôi không ngừng tuôn ra lành lạnh. Bỗng nhiên, ngoài cửa hình như có tiếng bước chân đang đi lại. Cô sợ mất mật. Trong lúc tay chân luống cuống đã làm ngắt dây nguồn của máy tính... Cót két! Âm thanh của cánh cửa đang mở ra. Gương mặt Bắc Minh Thiện đẹp hoàn mỹ kiểu lạnh lùng, thu hết vẻ hoảng hốt của cô vào trong mắt. “Đang làm gì vậy?” Anh lạnh lùng mím môi. Con ngươi đen láy của Bắc Minh Thiện liếc qua những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên trán cô, rõ ràng là dáng vẻ có tật giật mình. Vừa nãy ở phòng họp, anh đã phát hiện ra cô có gì đó bất thường, mắt nhìn không rời vào màn hình điện thoại với vẻ mặt trắng bệch. “Không...không làm gì cả...” Con ngươi Cố Hạnh Nguyên chợt lóe lên, cơ thể không kìm được run bần bật. Chiếc thẻ nhớ của điện thoại đang trong máy tính chưa kịp rút ra... Dáng người cao ráo bước từng bước về phía cô. Người đàn ông này bất luận là ở mọi lúc mọi nơi đều trông thật khôi ngô tuấn tú, không chê vào đâu được, giống như thần tiên vậy, gần ngay trước mắt nhưng lại khiến người ta cảm thấy như xa tận chân trời. Tim Cố Hạnh Nguyên như đập lỗi mấy nhịp, cô không thể không thừa nhận người đàn ông này giống như một viên nam châm khiến cô không kìm lòng nổi mà cứ bị hút vào. “Không có gì?” Bắc Minh Thiện chớp mắt bước đến bàn làm việc, với phong thái từ trên cao nhìn xuống: “Thật sự là không có gì? Hay là nên nói, máy tính của tôi có thứ mà cô muốn phải không?” Giọng nói của anh trầm thấp giống như những đám mây nhè nhẹ trôi, nhưng lại để lộ ra sự sắc bén và hung ác nham hiểm không thể nào chối cãi được. Cố Hạnh Nguyên trong lòng rất căng thẳng. Một phần vì cô cả đời này chưa từng làm kẻ trộm, mới lần đầu tiên đã bị phát hiện rồi. “Làm sao vây, câm rồi à?” Bắc Minh Thiện cong khóe môi lạnh lùng. Con ngươi đen thẳm của Bắc Minh Thiện như lướt qua tia u ám đáng sợ. Thân hình cao lớn rắn rỏi kia càng lúc càng tiến sát cô ta. Cố Hạnh Nguyên cảm thấy tim như sắp vọt ra ngoài rồi. Nghênh đón ánh mắt sâu thẳm của anh, cô căn bản không kịp suy nghĩ, nhân lúc anh chưa phát hiện, cô nhanh tay rút thẻ điện thoại ra, sau đó đứng vụt dậy. Cô chu môi ra, nhắm chuẩn hôn lên môi anh! Ưm ~. Khoảnh khắc chạm vào đôi môi mềm mại mà lạnh lẽo của anh, trái tim cô đập rộn ràng... Cô nhắm mắt lại, không dám nhìn biểu cảm của anh. Ngang tàng nhào vào lòng anh, cuống quít chặn lấy môi anh, ngón tay len len nhét thẻ điện thoại vào túi áo. Bắc Minh Thiện bất giác nhíu chặt mày lại, tuy biết rõ người phụ nữ này có vấn đề, nhưng cảm giác ấm nóng từ môi truyền đến, vẫn là dễ dàng khơi gợi lên khát khao tận sâu trong con người anh. Lạch cạch. Tiếng những chiếc cúc áo bị đứt ra rơi xuống đất. Cố Hạnh Nguyên cảm thấy kinh ngạc! “Đừng...” cô kích động mở tròn mắt, hai tay theo phản xạ chặn ngực anh, loạng choạng lùi vào góc bàn. Chỉ là một nụ hôn mà đã khiến cô mặt đỏ tía tai, hít thở khó khăn. Sau khi bị cô đẩy ra, Bắc Minh Thiện ung dung đứng thẳng người lên, chỉnh lại cà vạt, liếc nhìn cô, mím môi nói: “Nếu như chơi không được thì đừng có đến đong đưa tôi!” Chơi... Chữ này nhức mắt làm con ngươi cô co lại. Hóa ra trong mắt của anh, nụ hôn vừa rồi đơn giản chỉ là một trò chơi mà thôi. Cô bỗng cười, sự lạnh lùng lóe lên trong mắt: “Tôi không ngờ rằng tổng giám đốc lại dễ dàng bị quyến rũ như vậy, vậy chẳng phải chứng minh, tôi cũng có sức hấp dẫn đó sao?” Anh cười lạnh lùng, chỉnh lại trang phục của mình, đưa mắt nhìn xa xăm nhìn: “Đợi một ngày nào đó leo được lên giường của tôi, thì hãy hỏi lại tôi về vấn đề này!” Anh vừa dứt lời, giống như không muốn đứng cùng với cô thêm một giây nào nữa, anh cau mày lại, quay người sải bước rời đi... Cảm giác lạnh lẽo xâm chiếm lồng ngực cô.