Nhiệm vụ bất khả thi
Chương 9 : Nhiệm vụ bất khả thi
Nghe cô nhận xét về mình như vậy, Biên Lãng chỉ cảm thấy như bị người đánh một cây gậy vào đầu, không khỏi đứng thẳng tại chỗ bất động, mãi đến khi thấy cô đi vào trong xe, hắn mới ngồi vào ghế lái.
Hắn đóng cửa xe, nổ máy, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, không nhìn ánh mắt thù địch trong gương chiếu hậu, buồn bã nói: “Tôi là muốn tốt cho cô.” Trong giọng nói có một sự kiên quyết bướng bỉnh, như thể hắn đang bào chữa cho một điều vô căn cứ, cũng không biết là hắn đang thuyết phục chính mình hay cô nữa.
Nguyệt Linh không nói lời nào, thấy bực mình, cô không muốn nói chuyện với hắn, cũng không cam lòng để những lời tự cho mình là đúng của hắn trở thành sự kết thúc cho cuộc nói chuyện giữa hai người. Cô nghẹn nửa ngày, cuối cùng không nhanh không chậm nói: “ Căn cứ sông Hồng tôi không đi được, căn cứ cự thạch thì anh cũng thế. Tôi vốn chỉ cần đối đầu với một kẻ địch, đi theo anh lại biến thành hai, anh thật sự muốn tốt cho tôi sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Biên Lãng không nói, có người lại không hề im lặng.
“Đương nhiên anh ta không hề suy nghĩ cho cô. Anh ta là một con người, sao có thể tốt với cô chứ?” Một giọng nam từ tính như có như không vang lên, trực tiếp tác động vào đáy lòng của cô. Nguyệt Linh hoảng sợ, nhưng vẫn chưa cử động gì quá mức. Cô bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn sang bên trái rồi bên phải, không thấy có gì bất thường.
Giọng nói lại một lần nữa vang lên: “Xuống xe từ phía bên phải cô, đi về phía đống xe bỏ hoang, tôi sẽ đón cô ở đó.”
Sắc mặt Nguyệt Linh trầm như nước, không chút do dự, lập tức mở miệng nói: “Biên Lãng, tăng tốc! Tránh bên phải, rời khỏi bãi đậu xe, có tang thi hệ tinh thần cấp ba ở gần đây!”
Nếu như nói hệ tự nhiên là sức mạnh chiến đấu tối cao ở thế giới này, vậy hệ tinh thần chính là thần lực đỉnh cao vượt qua cả trần gian. May mắn, tang thi, dị năng giả hệ tinh thần đều là độc nhất vô nhị, thăng cấp chậm. Trên thế giới này có hàng trăm căn cứ, nhưng lại chỉ có những căn cứ thế lực sâu xa mới có thể có được dị năng giả hệ tinh thần, đoán trước được tang thi triều tấn công. Ai cũng biết tang thi triều là do tang thi hệ tinh thần làm, nhưng không ai có thể thực hiện chiến lược bắt giặc thì phải bắt vua trước, chúng ẩn nấp trốn sâu bên trong đàn tang thi, có thể nói là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Biên Lãng sửng sốt, ngay sau đó liền đạp ga, bẻ lái lao ra khỏi bãi đậu xe, chỉ một chút cũng không dám chậm trễ. Hắn biết Nguyệt Linh là tang thi, có cách cảm ứng đặc biệt với tang thi cấp cao, với cô việc công ra công, nên không bao giờ có thể lấy chuyện này ra đùa cợt.
Giọng nam lại xuất hiện trong đầu Nguyệt Linh, vẫn nhẹ nhàng như thế, nhưng thêm một tia khó hiểu: “Sao cô lại muốn chạy trốn? Tôi không hề muốn làm hại cô, tôi là muốn tốt cho cô.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tốt cho cô? Hôm nay đúng là ngày kỳ lạ, một người lại một người thề son sắt rằng đều là vì cô!
Cô cười lạnh rồi nuốt xuống mười viên tinh hạch trong tay, nhắm mắt lại bắt đầu tiêu hóa sức mạnh này —— tạm thời ôm chân Phật còn hơn không có, lúc này, thà lãng phí tinh hạch, còn hơn rơi vào tay kẻ địch, khiến đối phương mạnh lên.
Cô cũng là tang thi, sao cô có thể không biết? Tang thi muốn tăng cấp, ngoài việc ăn thịt dị năng giả, còn có thể ăn tinh hạch của đồng loại, sức lực càng mạnh càng tốt. Việc cô có thể thăng cấp đến tận bây giờ, đều nhờ giết không ít tang thi, có lúc không tìm thấy tinh hạch, còn phải đi tranh với tang thi khác hoặc dị năng giả biến thành tang thi... Nghĩ lại chuyện xưa mà hãi, khoảng thời gian để tăng lên cấp 3, mỗi bước đi đều khó khăn cực khổ, chưa bao giờ thuận buồm xuôi gió.
Hai người lái xe ra khỏi bãi đậu xe, rất nhanh liền bỏ xa khu cũ, đi trên đường cao tốc. Nhưng Nguyệt Linh vẫn không yên tâm, cô luôn quay đầu nhìn về phía sau —
Cô cùng với tên kẹo mạch nha này đều là cấp ba, hai thứ mỹ vị như vậy ở cạnh nhau, sao tang thi hệ tinh thần có thể bỏ qua?
“Hóa ra đây là thứ khiến cô lo lắng.” Giọng người đàn ông chợt nhận ra, ngay sau đó liền hứa chắc nịch: “Yên tâm đi, tôi không ăn cô đâu. Cô bảo anh ta dừng xe lại, rồi tôi sẽ giết anh ta, chúng ta cùng nhau chia sẻ thịt anh ta, cô đi theo tôi nhé?”
Nhận thấy bản thân vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, tuy rằng đã đoán được, trong lòng vẫn không khỏi trở nên nặng nề. Nguyệt Linh quay đầu lại nhìn về phía Biên Lãng qua kính chiếu hậu, lo lắng sốt ruột nói: “Hắn vẫn còn đi theo chúng ta.”
“Thắt chặt dây an toàn, ngồi vững!” Biên Lãng lời ít mà ý nhiều dặn dò, sau khi thấy Nguyệt Linh thắt dây an toàn, lập tức đạp mạnh chân ga, toàn bộ xe vèo một tiếng tăng tốc, Nguyệt Linh không tự chủ mà ngã về phía trước, nhưng bị dây an toàn kéo lại, bật về ghế, kết quả là chiếc chăn bông quấn quanh người cô bị nới lỏng một chút, để lộ ra ngực bên phải. Cô không hề phát hiện ra, mải lo lắng thứ đằng sau đuổi đến. Nhưng mà người trong xe không có như cô không phát hiện thấy. Qua kính chiếu hậu, Biên Lãng nhìn không sót cái gì, bộ ngựa trắng nõn, tròn trịa, như một quả dưa nhỏ, nhũ hoa hồng hồng tựa hoa mai, bên cạnh nhũ hoa kiều diễm ấy, còn có thể thấy vết bàn tay nhào, nắn, cùng với dấu hôn dày đặc. Hơi thở Biên Lãng trở nên có chút nặng nề, thấy miệng khô lưỡi khô, đầu óc cũng bắt đầu không nghe theo, nghĩ đến địa phương khác.
Hắn không khỏi suy nghĩ bậy bạ ——
Sở Hồng Hà có thể, sao mình lại không thể?
Sở Hồng Hà không phải là người tốt, nhưng Biên Lãng mình ai cũng biết là goldenboy. Mình nhất định sẽ phụ trách với cô, hiện tại lại xem nhiều chút, có vấn đề gì đâu?
Biên Lãng không kìm nén được dục vọng, trong lòng thấy chột dạ áy náy, sợ bị đối phương phát hiện, vì thế giả vờ nghiêm túc nói để che giấu đi: “Tên kia còn ở đó à?”
“ Tôi không biết, nhưng chúng ta không thể sơ suất.” Nguyệt Linh quay đầu nhìn chằm chằm về phía sau, luôn chú ý động tĩnh ở phía sau. Cô hoàn toàn không phát hiện ra tài xế phía trước đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực của cô. Đánh chết cô cũng không bao giờ nghĩ đến, có người đang trong tình trạng bị tang thi hệ tinh thần cấp 3 đuổi giết, mà vẫn có thể muốn dâm cơ thể cô.
“Được, tôi liền đi đường tắt. Chúng ta sẽ đi đến nhờ căn cứ Vịnh Thiển Thủy, nơi đó có Cung Huyền Lạc, nên không xảy ra vấn đề gì đâu.”
Cung Huyền Lạc bậc thầy con rối, một trong ba thiên tài phương đông, còn chưa 18 tuổi, đã được cả thế giới biết đến, ngoài sức mạnh hệ tinh thần hiếm có, hắn còn có tốc độ khó lường... Ba năm trước, dị năng của hắn tăng lên cấp 3, trở thành một trong ba người trên thế giới là dị năng giả hệ tinh thần cấp 3. Vì vậy, dù cho thể lực không nhiều, cơ thể có chút nhỏ gầy ốm yếu, lại vẫn có thể đứng thế hai thế giới trong bảng sức mạnh toàn diện, là người trẻ nhất trong mười vị top đầu!
Nghe đến tên Cung Huyền Lạc, vẻ mặt Nguyệt Linh hơi thay đổi, có chút hồn bay phách lạc. Ba năm trước, bọn họ từng có mối quan hệ tốt, cùng nhau lấy vật đổi vật, trao đổi tình báo, ở chung cực kỳ hòa hợp, tuy chưa được gọi là tri kỉ, cũng được coi là bạn bè, mãi cho đến khi người kia tranh thủ lúc cô không chú ý tháo mặt nạ cô xuống —— rồi té xỉu, cô liền không từ mà biệt. Không bao lâu sau liền nghe được tin tức cậu lên cấp 3, cũng không biết có phải vì chịu kích thích từ cô không.
Cô nhìn chằm chằm phía sau, không muốn cho Biên Lãng phát hiện ra cảm xúc của bản thân, mở miệng nói: “Được, đi nơi đó đi.”
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
175 chương
112 chương
19 chương
26 chương
54 chương
55 chương