Nhiệm vụ bất khả thi

Chương 21 : Nhiệm vụ bất khả thi

Loại người gì mới có thể thốt ra câu như thế chứ?   Nguyệt Linh sững sờ một lúc lâu mới khôi phục lại bình tĩnh, nhìn anh với sự chán ghét, rồi chế nhạo: “Anh còn nhớ mình là tinh linh à?” Cô không đợi anh trả lời, lại thản nhiên nói: “Tôi là tang thi cấp 4, trừ khi nổ đầu tử vong, nếu không vết thương nhỏ như này sẽ khôi phục thôi.”   Cảm xúc của Andre không hề dao động, cũng không bị đả kích chút nào. Anh lại gần liếm vết máu chảy trên má cô, trong con ngươi xanh thẳm đầy thâm trầm, anh nói nhẹ nhàng: “Vậy thì ngày nào tôi cũng chém một dao.”   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Đúng là tên điên mà!   Nguyệt Linh tức giận quay đầu sang một bên, tránh đi nụ hôn của anh, trong cô tràn ngập lửa giận. Cô âm thầm buồn bực: Đàn ông trong thế giới này bị gì vậy? Một tên lại một tên, càng ngày càng biến thái điên cuồng hơn!   Thấy nụ hôn của mình rơi vào không khí, Andre dừng một chút, nhìn về phía Nguyệt Linh. Thấy cô cau mày, cùng với vẻ chán ghét và tức giận trên mặt, hô hấp của anh như ngưng trệ, tim như ngừng đập, anh thật sự không chịu được khi thấy cô ghét mình. Anh nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, cả người dán lên người cô, ngửi hương thơm từ người cô tỏa ra. Anh cố gắng tập trung cảm giác ở bên trong cô, khiến sự chú ý dời đi đến chỗ hai người đang kết hợp, để không phải suy nghĩ sự chán ghét của cô đối với anh.   Quan trọng là kết quả, chỉ cần cô trở thành người của anh thì có ghét hay hận anh cũng đâu có sao?   Nghĩ vậy, hơi thở anh trở nên nặng hơn, côn thịt cắm trong tiểu huyệt cô cũng sưng to lên. Nguyệt Linh nhận ra có gì đó không ổn, lập tức quay đầu nhìn về phía Andre, “Anh ——” anh đưa tay ra che miệng cô lại, anh không muốn nghe cô thốt ra thêm bất cứ lời nào khiến anh đau đớn. Anh nắm lấy một bên ngực của cô, véo với một lực vừa phải, phần hông chậm rãi đẩy về phía trước, đâm thọc vào người cô. Anh vùi mặt sâu vào một bên đầu cô, hơi thở nóng rực phun vào cổ, trao nụ hôn ướt át nồng nhiệt lên tai cô, nơi này là nơi mẫn cảm của cô lại bị anh dịu dàng khiêu khích, cô bất giác rên rỉ ra tiếng: “Ưm...” Bên trong tiểu huyệt liền tiết ra nhiều dâm thủy khiến cho tiếng giao hợp cũng bởi vậy trở nên vang dội hơn.   Nhận thấy được cô đã động tình, Andre buông ra tay che lại miệng cô, dùng hai bàn tay to nắm lấy bộ ngực cô mà không ngừng xoa ấn trêu chọc, phối hợp với tốc độ đâm vào rút ra ở bên dưới. Cô nhìn bộ ngực sớm đã bị anh chà đạp đến sưng đỏ, xanh tím, giờ lại bị anh xoa nắn biến thành các hình dáng khác, anh chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, tình dục dâng cao, không khỏi cúi đầu xuống mút lấy một bên ngực.   Cơ thể Nguyệt Linh run lên, như thể bị điện giật.   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Andre cảm nhận được sự hưng phấn của cô, động tác phía dưới không khỏi càng nhanh, âm thanh bạch bạch vang không ngừng bên tai, anh ngẩng đầu hôn lên môi cô một cách bừa bãi, mạnh mẽ đưa lưỡi vào khoang miệng cô thăm dò, hai tay thì ra sức mà xoa nắn nhũ hoa cô, còn côn thịt đâm mạnh vào sâu bên trong tiểu huyệt!   Vào lúc này, anh như bị điên mà không ngừng đâm cô, tốc độ nhanh đến kinh người!   Dưới chuyển động tốc pít-tông ngày càng mãnh liệt, ngày càng tạo tiếng vang to, Nguyệt Linh rốt cuộc không chịu đựng được, rên rỉ thành tiếng a a ưm ư a, xen lẫn với tiếng thở dốc hưng phấn của Andre. Mãi cho đến khi, côn thịt anh hung hăng đâm thẳng sâu vào trong tiểu huyệt, phun ra tinh dịch cực nóng rót đầy tử cung cô, cảm giác sung sướng truyền đến cả hai người, bọn họ cứ thế tự nhiên ôm lấy nhau.   Không biết từ khi nào những cành liễu đã buông lỏng hơn phân nửa, sau đó lại quấn lên nhưng là quấn hai người dính sát vào nhau, một tầng lại một tầng, hết lớp này đến lớp khác, bọn họ vẫn duy trì tư thế giao hợp, bị vô số cành liễu quấn thành cái kén, chỉ để lại phần đầu hai người.   Nhận thấy cơ thể bản thân lại bị trói buộc, Nguyệt Linh lười biếng mở mắt ra, sau khi cúi đầu xuống nhìn rõ mọi chuyện, thở dài một hơi, đặt cái trán yếu ớt của mình vào cằm Andre, bất đắc dĩ nói: “Chịu anh rồi.”   Cô cạn lời với tên tinh linh điên cuồng này.   Andre thấy cô thuận theo như vậy, thật sự thụ sủng nhược kinh*, mất một khoảng thời gian mới phản ứng lại, anh cúi đầu xuống mừng rỡ như điên nhìn về phía cô, hỏi: “Em không giận tôi nữa?”   *Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ   Đôi mắt xanh thẳm không hề chớp nhìn chằm chằm vào cô, vẫn chuyên chú như vậy, chỉ là sự cố chấp điên cuồng đã tan đi một nửa.   Anh chính là người điên, sao tôi phải giận anh?   Đến bây giờ, ngoại trừ giả vờ, tôi còn có biện pháp khác à?   Nếu cứ để anh nổi điên như vậy, chắc chắn sẽ bị anh chém đứt tứ chi rồi nhốt vào lồng nhỉ!   Nguyệt Linh thở dài, ép bản thân đè nén lại cảm xúc hỗn loạn trong lòng xuống, mặt bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: “Sau khi làm vậy với tôi, anh cũng chỉ hỏi tôi có tức giận không thôi à?”   Andre nhíu mày, vẻ mặt hoang mang nhìn cô, nhất thời không hiểu ý tứ của cô.   Cô hừ một tiếng, nói: “Lời nói đối tốt với tôi cả đời đâu? Ăn sạch sẽ xong, anh không định chịu trách nhiệm à?”   Cuối cùng cũng hiểu ra ý cô, Andre có chút không dám tin. Anh chờ mong mà cũng đề phòng cẩn thận nhìn nàng, xác nhận nói: “Ý em chính là...” Thấy cô gật đầu, anh lập tức cười, vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt, cao hứng nói: “Trời ạ, bảo bối, anh hạnh phúc quá!” Anh cúi đầu xuống điên cuồng hôn lên má cô, như con gà bị bỏ đói mấy ngày nên không ngừng mổ thóc. Nguyệt Linh nhắm mắt lại, mặc kệ anh nổi điên, mãi đến khi anh vô thức hôn lên má phải bị thương cô, cô nghĩ ra một kế, cố tình rên lên một tiếng.   Nghe thấy cô rên, Andre lập tức dừng lại động tác. Anh lùi lại hơi kéo ra khoảng cách giữa hai người, nhìn về phía má phải của cô, nơi đó vậy mà vẫn còn chảy máu. Anh cau mày đau lòng, nói: “Anh xin lỗi, bảo bối.” Thấy cô rũ đầu im lặng không nói, cảm xúc vui sướng không khỏi tan đi chút, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Anh cúi đầu, tựa vào trán cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, dịu dàng trịnh trọng nói: “Em đừng lo, tôi sẽ không cố ý cắt mặt em nữa. Tôi mang em về Phượng Hoàng Thành, chúng ta tổ chức một hôn lễ long trọng, để những người có máu mặt đến chúc phúc cho chúng ta. Khi đó, em để lộ nửa khuôn mặt này đi.”   Lời Andre nói đầy chân thành, nhưng nội dung trong đó chỉ khiến Nguyệt Linh cảm thấy buồn nôn ghê tởm. Bởi vì lời hứa này vốn không cần.   Xin hỏi trong thiên hạ còn ai nghĩ muốn hủy đi mặt của người yêu?   Nguyệt Linh nhịn xuống cảm giác buồn nôn, rũ mi mắt, bình tĩnh hỏi: “Khi nào chúng ta xuất phát?”   Ý là: Lúc nào mi mới lăn khỏi cơ thể ta?   Đáng tiếc Andre hoàn toàn không hiểu ý cô, sắc mặt còn rất phấn khởi nhìn cô, hứng thú bừng bừng nói: “Ngày mai nhé, bảo bối, anh vẫn muốn ở với em như vậy một lúc nữa!” Nói xong, anh nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô, cho dù xấu xí không chịu nổi, anh vẫn cực kỳ yêu thích cô, nhịn không được lại hôn lên môi cô lần nữa.   Nguyệt Linh bị hôn chỉ có thể âm thầm trợn mắt.