Hiên Viên Minh cắn môi, chết tiệt! Nữ nhân kia quả thật, quả thật là kẻ điên!
"Vân Liệt Diễm, ngươi rốt cuộc còn có tính người không? Dám đánh lén ta!"
Hiên Viên Minh tức giận nhíu chặt mi, nhìn về vị trí Vân Liệt Diễm đang đứng, hận không thể xé nát mặt nàng ra.
"Đây chính là có qua có lại mới toại lòng nhau. Thất vương gia, ngươi đến không chào một tiếng đã đánh nát khuê phòng ta, khiến ta không còn chỗ ở, như thế chẳng lẽ là lễ phép của ngươi sao?" Đôi mắt hoa đào nhẹ nhàng nháy một cái, vương vấn một tia nghịch ngợm lẫn mị hoặc tràn đầy phong tình vạn chủng.
Hiên Viên Minh nuốt nước miếng cái ực, bụng dưới đột ngột xông lên một cỗ khô nóng.
Chết tiệt!
Hiên Viên Minh nguyền rủa một tiếng trong lòng, lần đầu tiên hắn phát hiện nữ nhân này thế nhưng lớn lên lại xinh đẹp như vậy. Một thân váy đỏ như lửa tỏa ra ánh sáng, cả người nàng như đứng giữa một ngọn lửa, dưới góc váy lại có vài cánh hoa đào khẽ rơi, vừa kiêu ngạo vừa tuyệt mỹ. Mái tóc dài đen như mực chỉ được vấn lên bởi một cây trâm Kim Phượng Hoàng, một vài viên châu bồng bềnh trên mái tóc va chạm vào nhau vang lên âm thanh đinh đinh đang đang.
Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ có thể dùng hai chữ "tinh xảo" để mô tả, lông mày được kẻ đen một cách đơn giản nhưng lại bắt mắt, đôi mắt xinh đẹp hơn cả hoa đào. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp đó, thật sự giống như chỉ cần khẽ chớp mắt một cái liền sẽ rơi ra những cánh hoa đào mềm mịn khiến cho người ta như lâm vào giấc mộng mị hoặc mà không hề hay biết.
Hiên Viên Minh áp chế kinh diễm đột nhiên nhảy ra trong lòng mình, không che dấu sự xem thường nàng mà nói: "Bỉ ổi! Quả nhiên chỉ có nữ nhân như ngươi mới bỉ ổi như vậy!"
"Sao? Phải không?" Đôi môi màu hồng phấn khẽ nhếch lên, Vân Liệt Diễm vẫy thước bản trong tay để Mộc Miên lùi ra, sau đó nàng chậm rãi bước đến trước mặt Hiên Viên Minh.
Nếu tổ đặc công nhìn thấy Vân Liệt
Diễm lúc này, nhất định từng tế bào trên người đều sẽ căng cứng, chỉ biết trợn tròn mắt chờ bị đánh. Ai mà không biết, Vân Liệt Diễm càng giận thì cây thước bản trong tay sẽ càng vung lên, chậm rãi đánh lên người kẻ chọc giận nàng, khiến cho tên đó từng bước tưởng tượng ra sự thống khổ sắp xảy đến với chính mình.
Tóm lại, ai cũng đều biết, thủ lĩnh của bọn họ là một nữ nhân khủng bố đến cực điểm.
Một roi vung vào da thịt mang theo cái nóng của lửa, mỗi một roi đều có sự đau đớn khác nhau, phảng phất muốn nướng chín da thịt người trước mắt.
Mỗi lần bị phạt, bọn họ đều có thể ngửi thấy mùi thịt chín của chính mình.
Nữ nhân này thật đáng sợ!
"Vân Liệt Diễm! Bổn vương nói cho ngươi biết, bổn vương cho dù có xuất gia làm hòa thượng cũng sẽ không có hứng thú với ngươi!" Hiên Viên Minh nhìn thấy Vân Liệt
Diễm càng ngày càng tiến lại gần mình, không biết tại sao hắn lại có thể cảm thấy một chút căng thẳng.
Được rồi, nhất định là ảo giác!
Nữ nhân này là người hắn khinh thường nhất, ả ta rất hèn hạ. Ả ta cùng với nô tỳ của mình phối hợp đánh lén hắn, mới khiến hắn lâm vào thế hạ phong như lúc này.
"Một tên nam nhân thượng hạng như vậy mà đi làm hòa thượng, rất đáng tiếc!" Vân Liệt Diễm cười đến run rẩy cả người.
"Phập" một tiếng, một roi đánh vào ngực Hiên Viên Minh, một vết hồng rướm máu kéo dài từ cổ hắn xuống tận ngực.
"Xú nữ nhân, ngươi muốn chết!" Hiên Viên Minh cắn chặt răng. Đau, chết tiệt, thật sự rất đau! Máu thịt như bị thiêu đốt, đau đến nổi hắn hít thở cũng không thông. Ngày trước ra trận bị thương, hắn cũng chưa từng đau như vậy.
Nữ nhân này, Hiên Viên Minh dù cho có chết cũng sẽ không bỏ tha cho ả!
"Nói nhảm!" Vân Liệt Diễm không hờn giận, một kẻ không biết nghe lời như vậy thật khiến nàng rất không thích. Trên đảo của đặc công, kẻ nào dám đứng trước mặt nàng mà tỏ ra lỳ lợm chứ? Ai cũng như chú cừu non, một cái gai nhím mọc lên đều bị một ngón tay của nàng bẻ gãy. Một đám nhìn thấy nàng, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Tên nam nhân sắp chết này, còn dám lớn tiếng kêu la với nàng!
"Mộc Tiểu Bạch, bịt mắt hắn lại!" Vân Liệt Diễm liếc nhìn về phía Mộc Miên khiến nàng ta khẽ run một cái, sau đó vội vàng rút ra một mảnh vải.
Cũng may nàng ở bên cạnh tiểu thư vài ngày nay, ánh mắt nguy hiểm kia nàng đã thấu hiểu!
"Vân Liệt Diễm! Ả điên kia, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Không biết như thế nào, trong lòng Hiên Viên Minh đột nhiên xuất hiện một loại dự cảm không tốt. Hắn rất muốn kêu người tới nhưng ám vệ bên người đã bị hắn phái đi làm việc. Mặc dù chỗ này cách vương phủ không xa nhưng cũng vì đường đi gấp khúc nên không ai có thể nhìn thấy hắn. Hắn đường đường là một vương gia mà hiện tại lại chật vật thành cái dạng này, nếu kêu người đến, mặt mũi hắn phải ném đi đâu đây?
Bởi vì bị che mắt cho nên Hiên Viên Minh chỉ thấy một mảnh tối đen.
"Vân Liệt Diễm, ngươi mau thả ta ra. Nếu không ngày khác ngươi rơi vào trong tay của ta, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết!" Hiên Viên Minh bất đắc dĩ, đành phải đưa ra một đàm phán cuối cùng với Vân
Liệt Diễm.
"Ô! Ta thật sợ hãi nha!" Vân Liệt Diễm liếc mắt, ngón tay mơn trớn miệng vết thương trên người Hiên Viên Minh, đầu ngón tay nóng bỏng khiến cho trán của hắn chảy ra từng giọt mồ hôi, miệng vết thương lại đau đớn.
Vân Liệt Diễm dời ngón tay đến cổ áo Hiên
Viên Minh, ngón tay linh hoạt trượt vào y phục của hắn mang theo hơi nóng, dường như là lập tức khiến cho toàn thân Hiên Viên Minh căng thẳng.
Vân Liệt Diễm nhìn thấy một vật dưới thân Hiên Viên Minh bắt đầu cộm lên, cười vô cùng tà ác.
Nàng biết rõ, chỉ cần nàng mỉm cười khiêu khích một chút đều có thể khiến cho nam nhân nổi lên dục vọng, so với mấy loại thuốc kích dục càng tốt hơn nhiều. Trời sinh nàng mang thuộc tính dị năng của lửa, mặc dù nói dị năng nhưng nàng vẫn rất khác những người có dị năng khác. Thông thường dị năng đều dựa vào ý chí để điều khiển các nguyên tố, nhưng nàng vẫn có thể dung hợp lửa với chính bản thân mình. Nếu nàng muốn, toàn thân của mình đều có thể bốc lửa mà cả người vẫn bình yên vô sự. Nói cách khác, thân thể của nàng không biết sợ lửa.
Cũng bởi như thế, nàng đối với nguyên tố lửa thì cường đại hơn so với những người có dị năng khác.
Còn có, nhiệt độ cơ thể của nàng cao hơn so với người bình thường. Sư phụ lúc còn huấn luyện nàng đã dạy nàng bằng cách nào có thể khiêu khích nam nhân, chỉ dựa vào nhiệt độ cơ thể của chính mình lại có thể càng khiến họ nảy sinh xúc cảm.
Ngón tay di dời, khóe môi Vân Liệt Diễm nhếch lên, "xoẹt" một tiếng kéo quần áo Hiên Viên Minh xuống.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
18 chương
933 chương
109 chương
815 chương