Nhị trọng ảnh

Chương 74 : Trả thù

Cuộc thi cưỡi ngựa đúng hạn tổ chức. Sáng sớm, những tuyển thủ dự thi đã được mời đến trại ngựa ở Ô Hàn Thành. Nơi đó được treo một dãy lụa hồng đài, không khí hoan hỉ rực rỡ dưới ánh mặt trời. Trương đại lão gia bụng to ngồi trên đài cao, lưng dựa vào ghế thái sư, mặt đầy rạng rỡ nhìn những đứa con rể tương lai của mình ai ai cũng thấy tú tiêu soái. Bên cạnh ông là một mỹ phụ trung niên, đây hẳn là mẹ ruột của Trương Miễn Nhi, nhìn dáng vẻ này thật sự là có vài phần tư sắc. Ngồi hai bên đài, đại khái là những người có địa vị trong Trương gia. Nhưng chung quy vẫn không có vị Trương tiểu thư như hoa như ngọc trong lời đồn kia, không ít người đều cảm thấy thất vọng, những gì mà Trương lão gia đang nói trên đài mọi người cũng không có tâm tư lắng nghe, bắt đầu nhàn rỗi nhàm chán đánh giá những đối thủ của mình. Trong đám người, Nạp Lan Diệp vận một thân y phục cưỡi ngựa bó sát, khuôn mặt khác biệt với người Trung Nguyên, nàng ở trong đám người nhìn rất bắt mắt, đối mặt với một người bắt mắt như vậy, không ai là không bất thiện cả, nàng cũng không để ý, chỉ lười biếng ngáp một cái, duỗi duỗi eo, sau đó ngồi yên trong đám người tìm vị bằng hữu mà Tần Phong đã nói. Tìm hồi lâu, vẫn không tìm được người có thể khiến cho nàng chú ý, Nạp Lan Diệp nhíu mày, chẳng lẽ là Tần Phong nói điêu để giấu người kia sao? Hơn nữa nàng cũng không nhìn thấy Tần Phong, nếu y như lời Tần Phong nói thì bằng hữu hắn đến dự thi, hắn cũng phải đi theo xem mới đúng chứ! Đang lúc cảm thấy buồn bực thì đột nhiên bên cạnh truyền tới giọng nói của người Trung Nguyên, họ dường như đang bàn luận chuyện gì đó, tai Nạp Lan Diệp rất thính nên nàng có thể nghe bọn họ thì thầm to nhỏ. “Hắc, Trương công tử, ngươi nói người kia sẽ không tới sao?” Nạp Lan Diệp lập tức dựng thẳng lỗ tai, chỉ nghe thấy một người trong đó đắc ý hề hề nói: “Đương nhiên, ta đã cho người cắt nát y phục của bọn họ, trừ phi bọn họ mặt dày đến đây, bằng không trận thi đấu này coi như họ đã bỏ cuộc!” “Vẫn là Trương công tử có biện pháp, cứ như vậy, chúng ta sẽ ít đi hai đại địch.” Nạp Lan Diệp vừa nghe liền nhận ra có gì đó không thích hợp, nàng xoay người đánh giá đám người Trương công tử, không xem thì không biết, vừa nhìn thấy đã bị dọa cho nhảy dựng. Chỉ thấy một nam nhân hai mắt đen như gấu trúc, mặt đầy đắc ý vì trả thù thành công, đĩnh đạc ôm ngực khoe khoang. Người này chính là cóc ghẻ đã bị Khổng Nhiễm và Thư Lộng Ảnh đích thân giáo huấn vào hôm qua, Trương Thân! Vì Khổng Nhiễm và Thư Lộng Ảnh đã dám đắc tội gã nên Trương Thân tự nhiên muốn trả thù, nhưng mắng thì mắng không bằng, đánh cũng đánh không lại, nên gã chỉ có thể dùng biện pháp tiểu nhân mà trả thù hai người họ. Mà thủ đoạn tiểu nhân đó chính là... Cắt nát y phục của Khổng Nhiễm và Thư Lộng Ảnh. Cho nên hiện tại ở đây, không có hai người Khổng Nhiễm và Thư Lộng Ảnh. Trương lão gia rốt cuộc kết thúc câu chuyện của mình, người hầu lập tức dắt ra từng con từng con ngựa, không gian cũng lập tức an tĩnh. Là nam nhân nên đều sẽ yêu ngựa, đặc biệt là ngựa tốt! Nơi Nạp Lan Diệp sinh sống ngựa tốt có rất nhiều, nàng rất nhanh đã bị mấy con ngựa tốt hút mất ý nghĩ, tạm thời quên đi Tần Phong. Trương gia này cũng thật có tiền, thân ngựa cân xứng, cơ bắp tinh xảo, so với ngựa của tộc nàng thì thật sự là không phân cao thấp! Nhưng Trương gia cũng chỉ là một tiểu gia tộc nên dắt ra được ba mươi con ngựa, bất quá đây đều là ngựa tốt, nhưng trong số đó có hai con ngựa vừa nhìn thấy đã biết ngay đây là ngựa hoang chưa được thuần phục, bị ba bốn hán tử thô to mạnh mẽ kiềm chế. Nạp Lan Diệp liếc mắt một cái đã ưng ý một trong hai con ngựa hoang kia, nàng không màng tới ánh mắt của mọi người, thân nhảy lên bay vọt tới, trực tiếp dẫm lên lưng nó! Nhất thời trường thi đấu vang lên tiếng hí dài của ngựa, toàn bộ ánh mắt đều chăm chú nhìn Nạp Lan Diệp. Gia đinh kiềm ngựa sợ tới mức chạy nhanh đi, trói buộc biến mất, ngựa hoang tự nhiên muốn hất văng Nạp Lan Diệp xuống, nhưng Nạp Lan Diệp cố tình bám dính trên lưng ngựa không chịu buông tay, không chút sứt mẻ quất lên không trung mấy roi, ngựa hoang đột nhiên không điên cuồng nữa, nó chỉ có thể ngoan ngoãn an tĩnh lại. Trương lão gia thấy một màn này, không khỏi kinh ngạc đứng lên, vuốt vuốt chòm râu được chăm sóc kỹ càng, không ngừng lẩm bẩm hảo tiểu tử. Mỹ phụ bên cạnh cũng cười tủm tỉm: “Thiếu niên này thực không tồi!” Thấy Nạp Lan Diệp chọn được ngựa tốt, người khác cũng sôi nổi tiến lên chọn ngựa của mình. Nhưng người thì nhiều hơn ngựa nên cuộc thi này phân thành nhiều đợt so tài, ngựa cũng luân phiên dùng. Chỉ chốc lát sau, ba mươi con ngựa đều đã được người ta chọn hết, những người còn lại chỉ có thể đứng một bên chờ lượt tiếp theo. Trương Thân thấy Nạp Lan Diệp đã chọn được một con, ánh mắt cũng tự nhiên chuyển đến con ngựa hoang còn lại, bất quá chủ nhân của ngựa hoang đó chỉ là một công tử ăn chơi trác táng, gã còn chưa sờ tới lông con ngựa đã bị móng vuốt nó giơ cao, bị tiếng hí vang làm cho sợ hãi nằm liệt trên mặt đất. Mắt thấy mọi người đều đã chọn được ngựa tốt, cũng đã xuất phát tới vị trí bắt đầu, nhưng Trương Thân lại không có năng lực khống chế ngựa a. Không ít người không chọn được ngựa đều nóng lòng muốn thử, nhưng như cũ không ai tiến lên vì họ không xác định được rằng họ có năng lực thuần phục ngựa như Nạp Lan Diệp hay không. Nếu không có thì chả khác nào sẽ mất mặt như Trương Thân, còn nữa con ngựa này có thể tấn công người a, lỡ bị thương thì xong rồi. Kéo dài trong chốc lát, người phụ trách thi đấu ra hiệu cho hạ nhân dắt con ngựa hoang xuống, lúc sắp bắt đầu thi đấu thì có một người cao giọng hô: “Đợi đã!” Nạp Lan Diệp trên ngựa quay đầu nhìn lại, tức khắc đại hỉ: “Tần đệ, ngươi rốt cuộc tới rồi!” ============================== Tác giả có lời muốn nói: ta viết có chút cảm thấy nó bị lạc đề = = tiếp theo ta nên bẻ lại làm sao đây.