Nhị trọng ảnh

Chương 109 : Hương thơm ấy

Bạch Húc ôm Thần Nguyệt kiếm không buông, một mình vuốt kiếm một mình cảm thán a. Thật lâu lão mới lưu luyến không rời trả thanh kiếm lại cho Tần Phong. “Ai nha nha, ta đã sớm cảm thấy ngươi chính là bảo vật trong ao. Không uổng công Tiểu Lê nhiều năm nay nhớ thương ngươi mãi không quên a.” Tần Phong nhìn hàng người vội vội vàng vàng đi qua đi lại trước cửa hàng mà phát ngốc, hắn không nghe thấy Bạch Húc nói gì, đến khi giật mình phản ứng lại thì mới quay đầu hỏi: “Tiền bối, ngươi nói cái gì?” Bạch Húc nghẹn họng, trong lòng nói thầm: đừng nói là hắn luyện võ tới ngu luôn đi? Lão ho khan vài tiếng thu hút sự chú ý của Tần Phong. “Tần Phong a, ngươi còn nhớ Tiểu Lê chứ?” Năm đó sau chuyện ở miếu hoang kia, Bạch Húc liền mang Tiểu Lê rời đi. Lão còn thu nàng làm đồ đệ, đem một thân tài nghệ bất phàm truyền cho Tiểu Lê, một tay nuôi nhóc con đó lớn lên, vi sư vi phụ, lão làm sao không biết trong tâm trí nha đầu Tiểu Lê kia đang nghĩ cái gì! Ngày thường cứ lẩm bẩm tên một người, phải Tần Phong ca ca, trái cũng Tần Phong ca ca. Dù trưởng thành hàm súc* hơn rất nhiều nhưng cũng sẽ ngẫu nhiên mà nhắc đi nhắc lại. (*Hàm súc: cô đọng và chứa đựng bên trong nhiều ý sâu sắc) Trong đầu Tần Phong hiện lên hình ảnh một nha đầu bẩn hề hề năm đó, hắn rốt cuộc cũng lộ ra vẻ tươi cười nhưng lời nói lại có chút cô đơn: “Đương nhiên nhớ rõ, mỗi một người năm đó, ta đều nhớ rõ.” Dừng một chút, Tần Phong mới hỏi: “Năm đó tiền bối mang Tiểu Lê đi, hiện tại sao lại không thấy nàng đâu?” Nhìn dáng vẻ này của Tần Phong, Bạch Húc biết, mấy năm nay, đơn phương tương tư chỉ sợ là có mình đồ nhi ngốc của lão. Lão tươi cười xấu hổ nói: “Nó có việc đi đến phương bắc rồi. Ta và nó có hẹn gặp nhau ở Long Môn Thành, qua mấy ngày nữa ta liền xuất phát. Ngươi có muốn đi tới đó không? Nếu tiện đường ta có thể tiễn ngươi một đoạn, ta không quản người bị bao nhiêu người vây giết, ta bảo đảm ngay cả bóng của chúng ta họ cũng sẽ không tìm ra đâu.” Muốn đi đâu? Trong đầu Tần Phong nhất thời trống rỗng, hồi lâu, hắn mới nhẹ giọng nói: “Ta phải về, Cổ gia?” …… Hoàng hôn như họa, một mạt ánh sáng cam tím hoang vắng ánh lên thân mình hai con ngựa lông tơ ướt sũng. Bạch Húc vỗ lưng ngựa, hô to: “Đi thôi!!” Sau đó Tần Phong cũng chạy đến, trái tim bỗng dưng trống rỗng đột ngột quay đầu. Đập vào mắt hắn chính là tà dương ánh lên những người vội vội vàng vàng đi trên đường phố. Nơi này, không ở lại lâu lắm. Hắn cũng phải rời đi, mang theo Thần Nguyệt kiếm đoạt lại danh dự của mình, giết chết tặc tử, báo lại cừu hận. Nơi này, bất quá chỉ là một nơi dừng chân rất nhanh hắn sẽ phải rời đi nhưng vì cái gì vào lúc này, hắn lại tựa như đã bỏ quên một cái gì đó...rất quan trọng. Nhưng hắn lại không thể tìm ra…… ……… Giang hồ vì sự xuất hiện của Cốt Ngọc mà khơi gợi tinh phong huyết vũ!! Cốt Ngọc vốn dĩ đã bặt vô âm tín thế nhưng lại bị một hậu bối mới mười bảy tuổi của Cổ gia đoạt được! Hơn nữa Cốt Ngọc sớm đã được Thiên Sơn lão nhân Thiên Cơ Tử luyện thành Thần Nguyệt kiếm, hơn nữa đã dẫn máu nhận chủ!! Phải biết rằng, kiếm đã nhận chủ thì chứng tỏ rằng thanh kiếm này, ngoài chủ nhân nó ra thì không ai có thể sử dụng được nó!!! Một người vốn dĩ không có tiếng tăm gì trên giang hồ sau một nhoáng lại được mọi người nhớ rõ họ tên, vô luận là người có địa vị cao sang quyền quý hay những người nhỏ bé bôn ba giang hồ, trong miệng đều nhắc mãi hai chữ Tần Phong!! Cổ gia. “Choảng!!!” Nước trà bắn tung tóe khắp nơi. “Nhất định phải điều tra cho ta rốt cuộc là ai đã để lộ tin tức về Thần Nguyệt kiếm!!” Cổ Hằng tức giận quăng ly trà trong tay. Trà nóng bắn ra hai bên, những người bị nước trà bắn trúng khẽ run lên nhưng lại không dám hé răng. Hai năm trước, nghĩa tử của Cổ Khánh đột nhiên mất tích, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện. Kiếm được vải bố bọc kín vất trên lưng, một thân y phục sớm đã không thể phân biệt đâu là bùn đất đâu là vết máu đã khô, chật vật bất kham. Nhưng đôi mắt kia lại như sói dữ khiến người ta sợ hãi, dọa những người muốn chặn đường hắn chạy mất dạng. Sau đó luân phiên có những người mang thân phận địa vị cao đi đến, nhưng hỏi hắn, hắn lại không để ý tới bất kì ai. Dù mở miệng cũng chỉ một câu: “Ta muốn gặp gia chủ của các ngươi.” Những người đó bị mùi máu và sát khí trên người hắn dọa sợ, cuối cùng vẫn là nghĩa phụ của hắn, Cổ Khánh, tự tiện đi bẩm báo gia chủ. Sau đó những người lúc nãy sống chết bò ra mời thiếu niên đơn độc kia đến gặp gia chủ của họ, Cổ Hằng. Ai cũng không biết Cổ Hằng đã nói gì với thiếu niên. Sau khi bước ra ngoài thì cái người vốn là nghĩa tử của quản gia nháy mắt đã phóng lên địa vị cực cao! Gia chủ Cổ Hằng đặt hắn dưới tầm mắt mà che chở. Cho hắn năm mươi thân hộ vệ. Hơn nữa còn tự mình tuyên bố, phải dùng thái độ tất cung tất kính, xem Tần Phong như gia chủ tương lai mà đối đãi, bất kính một chút liền thảm! Sau đó, Tần Phong liền có đãi ngộ giống như Cổ Túc, thậm chí còn cao hơn một chút! Ngay cả gia chủ Cổ Hằng cũng phải khinh thanh tế ngữ* với hắn, không dám có nửa điểm không kiên nhẫn. (*Khinh thanh tế ngữ: Lời nói nhẹ nhàng cẩn thận) Sau đó, họ được nghe rằng người năm đó đánh chết Thủy Thượng Phiêu kỳ thật chính là vị Tần Phong này, chỉ là sau đó hắn bất cẩn ngã xuống vách núi, công lao vì thế bị con vợ lẽ của Cổ gia cướp lấy. Sau khi Cổ Hằng biết chuyện này, không chờ nói xong chuyện với Tần Phong thì đã ngay lập tức đem con vợ lẽ kia phế đi võ công rồi đuổi khỏi Cổ gia, xóa tên khỏi gia phả nhà họ Cổ! Người bị tứ đại gia tộc đá đi về sau sẽ có bao nhiêu thảm? Mọi người trong lòng đều biết rõ. Sau này toàn bộ người của Cổ gia, vô luận là thật tình hay giả ý đều đối đãi với tiểu tổ tông này như vạn tuế gia, không dám than vãn một tiếng. Cẩn thận cười làm lành, sợ chọc hắn không vui rồi bị phế võ công quăng ra ngoài. Chính là tiểu tổ tông này vô luận nhìn thấy ai đều dùng cặp mắt như sói kia nhìn người, nhìn chằm chằm đến mức làm người ta nổi da gà, da đầu đều tê dại. Những người đến làm quen lôi kéo lấy lòng đều chân run lẩy bẩy bất lực trở về, dần dà, cũng không ai dám tới gần hắn nữa. So với tên nam quan Thư Mặc được gia chủ độc sủng năm đó chỉ có hơn chứ không kém! Điều đặc biệt là thời gian Tần Phong ở tại Cổ gia cũng không nhiều, hắn thường xuyên đi ra ngoài một chuyến, không biết là đi làm gì. Chỉ biết mỗi khi hắn trở về, trên mặt lại càng thêm lạnh nhạt, mùi máu và sát khí trên người càng thêm mãnh liệt. Sau đó, bên ngoài đột nhiên xuất hiện lời đồn đại về Tần Phong và Thần Nguyệt kiếm! Tất cả mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai thanh kiếm mà năm đó Tần Phong cõng trên lưng chính là Thần Nguyệt kiếm a! Khó trách gia chủ lại xem trọng Tần Phong như vậy! Nguyên lai Cốt Ngọc đã ở trên người thiếu niên a!!! Đúng là hoài bích kỳ tội*! (*Hoài bích kỳ tội: người vốn dĩ vô tội vì mang ngọc quý mà thành có tội) Nếu Thần Nguyệt kiếm không nhận chủ thì phỏng chừng Tần Phong một khi đã bước vào Cổ gia thì sẽ không có cơ hội bước ra. Thần Nguyệt kiếm kia cũng sẽ bị Cổ gia gia chủ cất giấu. Chờ một ngày nào đó, lúc hắn đã có thể hoàn toàn nắm giữ kiếm trong tay mới bắt đầu thông báo cho thiên hạ. Nhưng cố tình Thần Nguyệt kiếm đã nhận chủ! Thần Nguyệt kiếm đã cùng thiếu niên này cột chặt vào nhau. Cổ gia chỉ có thể nắm thiếu niên trong tay, trong ngoài bảo vệ thật tốt, không cho một chút tin tức lộ ra đi! Chính là cố tình!!! Tin tức này vẫn bị lộ ra ngoài! Một chén trà nhỏ không thể diệt được lửa giận của Cổ Hằng, hắn chưởng một chưởng lên bàn trà, bàn trà rắn chắc tức khắc vỡ thành một đống gỗ vụn. Hắn thề, lúc hắn biết ai đã để lộ tin tức này ra thì hắn sẽ đem gã đó phanh thây vạn đoạn!! Lúc này không ai dám mở miệng nói chuyện, trừ nhân vật chính của câu chuyện này ra, Tần Phong. Chuyện Thần Nguyệt kiếm để lộ ra ngoài cũng không thể đả động vào tâm tư của hắn, biểu tình hắn hờ hững như người ngoài cuộc. Sau khi bàn trà bị đánh nát, Tần Phong liền đứng lên. “Giận cũng vô dụng, ngẫm lại nên làm như thế nào. Dù hiện tại Cổ gia có phái nhiều người, phòng thủ kiên cố ra sao thì cũng không thể tránh khỏi một ít ruồi muỗi sẽ bay đi.” Một năm nay, Tần Phong đã không còn là tiểu hài tử ngây ngô năm đó ai cũng có thể hả hê ức hiếp. Thân hình hắn thẳng tắp lại cao ráo, so Cổ gia gia chủ còn cao hơn một cái đầu. Mắt phượng, mũi cao, môi mỏng, làn da màu đồng cổ, y phục màu đen cũng không thể che giấu nổi cơ bắp của hắn, trên cánh tay rắn rỏi lộ ra vết thương mờ nhạt, hắn nắm chặt thành quyền, tựa hồ là chỉ một nắm đó cũng có thể đánh nát một khối tảng đá cao lớn. (Hắc hóa thành công mọi người ơi (つ≧▽≦)つ) Bất luận kẻ nào đứng trước mặt hắn đều không tránh khỏi bị khí thế của hắn áp bách! Nhịn không được khiếp đảm, lui ra phía sau một bước. Nói xong lời đó, Tần Phong liền như chốn không người mà rời đi. Cổ Hằng không kịp lên tiếng giữ lại. …… Tần Phong trở lại phòng mình thì một đạo thân ảnh hồng nhạt bay đến bên cạnh hắn, tựa như một con bướm xinh đẹp tỉ mỉ. Cánh tay phấn nộn như ngó sen vòng ra ôm lấy eo Tần Phong: “Tần Phong ca ca!” Tần Phong đã sớm hình thành thói quen, hắn sờ sờ tóc người đang dựa vào ngực hắn, biểu tình vốn dĩ hờ hững nháy mắt thay đổi, nhẹ nhàng mang theo ý cười sủng nịch như gió xuân: “Không phải ta đã sớm nói với ngươi, đừng nên tùy tiện ôm ôm ấp ấp như vậy, bị người ta thấy được thì còn ra thể thống gì?” Mạc Lê nâng khuôn mặt tinh xảo lên, miệng chu chu: “Ta không muốn, lần này ngươi đi lâu như vậy, ta đã một tháng không được thấy ngươi, chỉ cần nghĩ đến ngươi! Ta liền muốn ôm!” Sau khi hắn về Cổ gia, hắn đã không còn là phế vật năm xưa bị người phỉ nhổ, mà ngược lại, được người người cung phụng. Mấy năm nay, hắn thường xuyên đi ra ngoài giúp Cổ Hằng làm việc, một lần như vậy chính là gần một tháng, Mạc Lê cũng tìm không thấy hắn. Còn làm chuyện gì? Trừ người chết ra thì chỉ có mình Tần Phong biết. Tần Phong bất đắc dĩ nói vài câu, Mạc Lê nghe vậy mới cam tâm buông ra. Hai năm trước, hắn cùng Bạch Húc kết bạn, từ phương nam xa xôi bôn ba trở về phương bắc, Long Môn Thành. Dọc đường đi hắn gặp vô số thổ phỉ đánh cướp, hắn cũng không ít không nhiều mấy lần thay trời hành đạo, cũng từng gặp qua những địch nhân cường hãn... Cuối đến tới Long Môn Thành. Bạch Húc đi tìm Mạc Lê. Hắn trở về Cổ gia. Thảm kịch khi bé làm hắn cẩn trọng, hơn nữa mang danh kiếm trên người hắn cũng phải cẩn trọng hơn. Hắn đã được chú định là người bất phàm nên càng không thể đem Thần Nguyệt kiếm vùi xuống đất. Hắn cùng gia chủ Cổ gia giao dịch, hắn sẽ trở thành kiếm của Cổ gia, Cổ gia cho hắn những gì hắn muốn, tiền tài, nhân lực! Hơn nữa trong tâm hắn tựa như có một thế lực vô hình, không ngừng thúc giục hắn, buộc hắn phải trở nên cường đại! Trở nên cường đại!! Sau khi Bạch Húc tìm được Mạc Lê, lão liền mang Mạc Lê tới tìm hắn. Tần Phong hiện tại lạnh như băng sương nhưng trong nội tâm còn có một góc nhỏ mềm mại, góc nhỏ đó chính là những bằng hữu khi xưa đã cùng hắn vào sinh ra tử... Cho nên thời khắc duy nhất ở Cổ gia có thể khiến hắn cười chính là lúc hắn nhìn thấy Mạc Lê. Bộ dáng khi nhỏ vốn dơ bẩn hề hề nhưng bọn buôn người lại có thể nhìn trúng Mạc Lê qua một ánh mắt, quả nhiên sau khi nàng lớn, khuôn mặt cực kỳ mỹ lệ, vô luận dáng người hay khuôn mặt, nhất tần nhất tiếu, đều rất bắt mắt. Tần Phong lấy từ trong tay áo ra một cây trâm, đưa cho Mạc Lê: “Đây, lễ vật cho ngươi.” Mạc Lê cười hì hì nhận lấy, sau đó yêu thích không buông cầm trên tay thưởng thức. Đây là cây trâm hình con bướm, cánh bướm màu bạc rộng rãi vươn cao, mặt trên được khảm thủy tinh hồng nhạt, nhìn qua giống như một con bướm đang nhanh nhẹn bay đi. “Tần Phong ca ca, ngươi cài lên cho ta đi.” Mạc Lê nhét cây trâm vào tay Tần Phong, sau đó nghịch ngợm nghiêng đầu tới. Tần Phong quen thuộc đi qua, nhẹ nhàng cài trâm bạc lên tóc Mạc Lê. Đột nhiên, hắn ngửi được mùi hương trên người Mạc Lê truyền đến, nhàn nhạt, mùi hương cực kì quen thuộc. Tâm, đột nhiên co rụt lại. “Ngươi hôm nay đổi hương sao?” Tần Phong làm như bình tĩnh hỏi. Mạc Lê sờ sờ trâm bướm trên đầu, con mắt linh động chớp chớp: “Tần Phong ca ca, mũi ngươi nhạy thật!!” “Hôm nay ta gặp phải tên nam quan kia, hắn vừa thấy ta đến liền gây khó xử, hắn còn mắng ta là hồ ly tinh. Ta tức giận nên âm thầm lấy trộm đồ trên người hắn, ai ngờ lấy được một hộp hương, hương vị cũng khá dễ chịu.” Mạc Lê mò hộp hương kia ra. Tần Phong tiếp nhận hộp hương, mở ra. Mùi hương lan tỏa khắp nơi, nồng mà không nặc, hương thơm dễ chịu tới mức làm người ta ngửi mãi không muốn rời đi. Tần Phong mày nhăn lại, đem hương hộp trả cho Mạc Lê, tiện đà xoa huyệt thái dương của mình. Mạc Lê thấy bộ dáng này của Tần Phong, lo lắng nói: “Tần Phong ca ca, ngươi lại đau đầu sao?!”