Nhị trọng ảnh

Chương 106 : Phong khởi

Tuy rằng có chút xấu hổ nhưng nói đi cũng phải nói lại, thứ mà sư phụ hắn thấy chỉ là một quyển xuân cung đồ bình thường mà thôi, vì vậy Tần Phong vừa xấu hổ cũng vừa cảm thấy may mắn. Ít nhất sư phụ sẽ không biết hắn ôm tâm tư đại nghịch bất đạo với y. Mang theo tâm tình phức tạp Tần Phong nặng nề nhắm mắt lại, muốn ngủ sớm a. Nhưng trong lòng lại có điều phiền muộn làm hắn trằn trọc không thể nào đi vào giấc ngủ. Một khi nhắm mắt thì cảnh tượng hoang đường trong xuân cung đồ lại hiện lên. Hơn nữa bước ảnh vẽ nữ nhân lại bị thay thế bằng hình ảnh của sư phụ hắn, nghĩ đến đóa hoa đỏ tươi yêu diễm trên chiếc cổ trắng ngần tựa như hoa mai rơi trên nền tuyết trắng, tim Tần Phong vừa kích động vừa rùng mình. Đợi Tần Phong phản ứng lại thì hắn đã đứng trước cửa phòng Thư Lộng Ảnh. Trăng vừa lúc đã treo cao, nguyệt hoa đan xen, ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ rọi sáng cả căn phòng. Thư Lộng Ảnh nằm trên giường ngủ say, màu da được ánh trăng chiếu rọi đặc biệt tái nhợt mà mỹ lệ. Hơi thở mỏng manh tới mức khó có thể nghe thấy, trong không khí tựa hồ phiêu tản mùi hoa nguyệt quế thoang thoảng làm người ta nhịn không được đè lại hô hấp. Tâm tình Tần Phong nháy mắt bình tĩnh lại, tà hỏa dưới bụng cũng đã biến mất vô tung vô ảnh. Hắn nhẹ giọng kêu một tiếng: “Sư phụ……” Người trên giường không có phản ứng. Tần Phong đứng trước giường nhìn chăm chú đối phương thật lâu, mặt mũi y, bờ môi y. Tựa như bị mê hoặc, Tần Phong đưa tay lên sờ sờ mặt đối phương, sau đó nhẹ nhàng hôn xuống. Nụ hôn này, nhẹ đến cực điểm, an tĩnh đến cực điểm. Không có tà niệm, không có tội lỗi, giống như rất lâu trước kia, hắn ngửi thấy mùi hoa liền bắt lấy vạt áo đối phương, sau đó tâm liền bình tĩnh lại. Phảng phất như cả thế giới này vô luận dơ bẩn thế nào nhưng chỉ cần ở bên cạnh y thì đó chính là nơi thuần khiết nhất. Người như vậy, sao có thể không muốn tới gần? Sao có thể không khiến hắn động tâm? …… Ngày hôm sau lúc Thư Lộng Ảnh tỉnh lại, bữa sáng đã được làm tốt. Tần Phong bước vào như không có chuyện gì, tựa như ngày thường lấy nước cho y, bưng đồ ăn tới cho y. Thư Lộng Ảnh vẫn còn hơi xấu hổ vì ngày hôm qua nhưng cũng không muốn biểu hiện ra ngoài. Tần Phong cũng không có gì khác lạ so với bình thường, nhưng ăn rất gian nan nha, Thư Lộng Ảnh liên tục nhìn chằm chằm Tần Phong. Y cảm thấy chỉ trong một đêm mà Tần Phong hình như đã thay đổi, nhưng y lại không biết là thay đổi cái gì. Con người mỗi khi nghĩ thấu một vấn đề gì đó đều sẽ có khí chất lắng đọng như vậy...? Sau khi Tần Phong đối mặt với tâm của chính mình, một ít thay đổi vi diệu cũng xuất hiện trong hắn, nhưng Thư Lộng Ảnh dù hiểu hắn thế nào cũng chỉ có thể cảm nhận được hắn thay đổi chứ không biết rõ là đã thay đổi cái gì, không thể giải thích. Y chỉ cảm thấy Tần Phong đã bắt đầu giống một đại nam tử, đúng tuổi xem sách cấm, AV* gì đó khẳng định là có quan hệ a. (*AV: adult video - Video người lớn.) …… Hôm nay, sau khi luyện kiếm xong trở về nhà, Tần Phong phát hiện trong phòng có hai thanh mộc cầm. Thư Lộng Ảnh sẽ dạy hết cầm kỳ thi họa, nguyên nhân là do thân phận của Tần Phong, việc đối cầm cần nghiên cứu sâu hơn một tí, mà cá nhân y cũng thiên vị cầm một chút. Đúng lúc y cũng đang nổi lên nhiệt huyết muốn dạy đàn cho Tần Phong. “Nhân sinh khổ đoản, đừng chỉ lo luyện võ mà tốn hết sinh hoạt của ngươi. Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thì cầm kỳ thi họa chính là tiêu khiển thú vị nhất. Vi sư có hiểu biết chút ít về cầm, vì vậy có thể chỉ điểm ngươi.” Đêm đó, Thư Lộng Ảnh liền dạy Tần Phong vài khúc dùng để tán gái về sau, dưới ánh trăng đàn liên tục mấy bài tình khúc. Nguyệt xuất hạo hề! Giảo nhân liễu hề! Thư yểu kiểu hề! Lao tâm tiệu hề! Nguyệt xuất chiếu hề! Giảo nhân liệu hề! Thư yểu thiệu hề! Lao tâm thiếu (thảm) hề! (Bài thơ: Nguyệt xuất - Khổng Tử) (Bản dịch của Tạ Quang Phát) Trăng lên sáng đẹp bầu trời, Yêu kiều tha thướt dáng người đẹp xinh, Làm sao giải nỗi u tình? Nhọc nhằn tấc dạ riêng mình khổ đau. Trăng lên đã chiếu rạng ngời, Đẹp xinh tươi sáng dáng người thanh tân. Nỗi sầu sao được giải phân? Cho nên tấc dạ nhọc nhằn buồn đau. Tấu một khúc dành tặng cho giai nhân dưới ánh trăng, Thư Lộng Ảnh lại không biết chính y đã trở thành giai nhân trong mắt người khác. Tần Phong ngồi xếp bằng trên tảng đá, nghe khúc này liền nhìn chằm chằm Thư Lộng Ảnh, tâm tư vốn an tĩnh lại lần nữa xôn xao. “Phong nhi, ngươi lại đây thử xem.” Thư Lộng Ảnh đàn xong một khúc liền gọi Tần Phong qua đây. Tần Phong đè lại trái tim đang xao động, hắn dựa theo lời chỉ dạy của Thư Lộng Ảnh mà gãi gãi dây đàn, kết quả lại cô phụ sự chờ mong của Thư Lộng Ảnh, liên tục phá vỡ âm thanh thanh thúy của mộc cầm. Trong một buổi tối, hai thanh mộc cầm bị Tần Phong tra tấn phát ra những âm thanh khó nghe. Ngày thứ hai cũng thế, Thư Lộng Ảnh đành phải tạm thời từ bỏ ý định biến Tần Phong trở nên một người phong nhã hết mức. Trước tiên để hắn học phần cơ bản đã. Sau đó Thư Lộng Ảnh lại phát hiện, có lẽ đối với loại thú vui tao nhã như mộc cần này thì Tần Phong chính là dốt đặc cán mai, vô pháp để hắn kế thừa cầm nghệ uyên thâm của y. Vốn tưởng rằng chuyện này đã không thể giải quyết được nữa thì hôm đó, ngoài dự đoán Tần Phong lại chủ động đàn lên một khúc Nguyệt xuất mà đêm đó y đã đàn cho hắn nghe. …… Từ sau cái đêm mà hắn hôn lén Thư Lộng Ảnh, Tần Phong liền phát hiện mỗi lần y ngủ thì sẽ là ngủ say như chết, vì vậy cũng tiện cho hắn làm việc. Tần Phong luyện khinh công trên thác nước cao, hắn đứng trên đại thụ cạnh thác, một nơi tuyệt vời để nhìn xuống suối nước nóng. Người luyện võ giác quan gì đó thường rất hay nhạy bén tự che giấu đi không cho người khác phát hiện, cho nên lần nọ hắn đứng trên cây vô tình nhìn thấy sự phụ hắn đang đứng phía dưới cởi y phục bước xuống suối nước, hắn thiếu chút nữa đã lỡ chân từ trên cây rớt xuống. Cũng may tài nghệ hắn không tồi, hơi thở cũng che giấu rất tốt nên không bị Thư Lộng Ảnh phát hiện. Từ đó về sau, Tần Phong liền thích nằm vùng trên cây. Hắn xuống núi mua một bình rượu rồi leo lên cây nhấm nháp, từng ngụm từng ngụm thưởng thức, nằm trên nhánh cây sum sê thoải mái hào phóng xem y tắm. Thư Lộng Ảnh lại hồn nhiên không biết gì. Nhưng không phải là không ai biết. Còn có hồ ly a…… Nó là hệ thống bao phủ đất trời, lấy Thư Lộng Ảnh làm trung tâm. Chung quanh phát sinh chuyện gì hết thảy nó đều thấy được. Từ sau khi bắt gặp Tần Phong hôn Thư Lộng Ảnh, hồ ly liền giống như bị hóa đá, rất lâu không phản ứng lại. Σ(°△°|||)︴Đây là tình huống gì?!! Σ(っ°Д°;)っ Vì sao nam chủ lại hôn ký chủ?!! Hơn nữa mỗi tối đều hôn!! Má ơi!! Hiện tại còn bắt đầu động thủ. (*/w\*) Ngươi đang sờ nơi nào vậy?! Đệt, đây là biểu cảm gì? ヾ(`Д). Ngươi đang sờ nơi nào của ký chủ đấy???????!! Nam chủ không phải nên thích nữ nhân sao? Σ(っ°Д°;)っ Hắn còn có ba lão bà đang chờ hắn đó!!! Chẳng lẽ nam chủ trai gái đều yêu? _(:3” ∠)_ Không đúng không đúng a!!! Đây không phải trọng điểm!!! WTF! Hồ ly cuống quít vò đầu. (༎ຶ ෴ ༎ຶ) Như vậy không phải sẽ sai cốt truyện sao?!! Ký chủ sẽ bị mạt sát đó!!! ٩(× ×)۶ Có nên nói với ký chủ hay không?! o(′ 益 )o Lỡ như sau khi ký chủ biết thì xúc động quá rồi giết chết nam chủ thì sao?! Thật khó xử a QAQ. Hồ ly bối rối hỗn loạn, cả ngày đều đần ra. Thư Lộng Ảnh đã sớm cảm giác được có gì đó không đúng. Mấy ngày nay, mỗi lần Tần Phong xuống núi mua vài thứ, hồ ly lại xuất hiện tỏ vẻ mặt muốn nói lại thôi, Thư Lộng Ảnh hỏi: “Ngươi gần đây làm sao vậy?” Cả người hồ ly run lên, sau đó kiên quyết nói: “Không có gì!” Thư Lộng Ảnh lại hỏi: “Có liên quan tới Tần Phong sao?” Hồ ly kinh hách, cái gì cũng không nói nhảy đi mất dạng…… Lạy ông tôi ở bụi này*. (*Chỉ thái độ, hành động vì vô tình hay dại dột mà để lộ tung tích, hành vi cần giữ kín.) Gió xuân khẽ vén mái tóc đen của y lên, Thư Lộng Ảnh nhìn hướng Tần Phong xuống núi, hoang mang nhíu mày. Không chỉ có mình hồ ly cổ quái, gần đây hành động của Tần Phong cũng có chút lạ thường. Mấy ngày trước Tần Phong làm một bàn cá quế, hương vị rất ngon, y ăn cũng nhiều hơn ngày thường một ít. Khi đó, Tần Phong đột nhiên nói một câu: “Sư phụ, đồ ta nấu có ngon không?” Thư Lộng Ảnh đương nhiên không chút che lấp khích lệ. “Ta có thể nấu cho sư phụ ăn cả đời, được không?” Khi đó Thư Lộng Ảnh cũng không nghĩ nhiều, đơn giản chỉ nghĩ đây là câu nói tâm huyết dâng trào của một tiểu hài tử, thật sự không thể từ chối nên liền sảng khoái nói: “Được a.” Lúc ấy Tần Phong tựa hồ rất vui vẻ, tâm tình kia Thư Lộng Ảnh muốn lơ cũng không lơ được. Hơn nữa ngày thường y đều tự mình chỉ điểm Tần Phong luyện kiếm, không biết có phải là trùng hợp hay không mà Tần Phong rất thích dán sát vào y. Mà khoảng thời gian trước, chỉ cần y chạm vào tay Tần Phong thì hắn giống như lâm đại địch hoảng loạn bối rối. Thư Lộng Ảnh lúc ấy chỉ cảm thấy Tần Phong đã trưởng thành, nhưng bây giờ hắn lại giống như lúc nhỏ, dính lấy y như kẹo mạch nha, không chịu rời xa. Đây rốt cuộc là làm sao? Thư Lộng Ảnh khó hiểu suy tư, y chậm rãi treo một cái đèn lồng trên cây đợi Tần Phong quay về. Y sợ Tần Phong về muộn, sắc trời tối sầm khiến hắn không thấy đường đi nên y treo đèn lồng lên để hắn thấy đường trở về. Bình thường, y sẽ đứng dưới đèn lồng đợi hắn. …… Tần Phong nhận ra đây không phải ảo giác. Hắn tuy tính tình ẩn nhẫn, nhưng dù thế nào thì ở cái tuổi này vẫn rất dễ xúc động. Ở tuổi này, mỗi người đều sẽ có lần đầu tiên đối ai đó phanh nhiên tâm động*, không tự giác muốn được đối phương chú ý, được đối phương đáp lại. (*Phanh nhiên tâm động: tâm rung động trước một cái gì đó rất động lòng) Tần Phong biết những chuyện này không thể nói ra, nhưng mỗi lần hắn hôn đối phương, ôm đối phương thì tâm tư muốn được đối phương đáp lại càng thêm mãnh liệt. Tuy hắn cảm thấy áp lực, nhưng hành động đó tựa hồ đã trở thành bản năng của hắn. Vì vậy hắn mới nói ra vài câu để thử đối phương. Hôm nay, lúc Tần Phong xuống núi, hắn cảm thấy trên đường có gì đó không thích hợp. Phảng phất như có rất nhiều gương mặt xa lạ, không ít người dắt già dìu trẻ đi trên đường. Tần Phong tìm tới quầy hàng hắn thường xuyên lui tới, nghe quán chủ nói: “Nghe nói đây là dân chạy nạn, phía bắc đã loạn lên rồi, có không ít người trên giang hồ ở đó ra tay ngộ thương không ít người. Hình như còn có nơi nào đó nổi lên ôn dịch, bất quá là không biết có thật hay không.” Tần Phong nhíu mày, nhìn những người dìu già dắt trẻ đi qua. Loạn lên rồi, người có thể ra tay bức bá tánh rời đi chỉ sợ chỉ có Thần Nguyệt Giáo và tứ đại gia tộc. Nhưng mà, ôn dịch lại là chuyện gì? Cứ việc sống trong núi cùng sư phụ quả thật là những tháng ngày an nhàn tốt đẹp. Nhưng mà Tần Phong biết, cả đời hắn cũng không có khả năng sẽ mãi mãi ẩn cư trên núi. Chỉ cần có Thần Nguyệt kiếm trong tay, hắn liền không cam tâm sống chết trong núi rừng hoang dã. Còn những ân oán trước kia, tuy rằng đã qua đi nhưng hắn vẫn còn ghi nhớ trong lòng. Thế gian hiểm ác, cho dù ngươi cùng họ không oán không thù, nhưng chỉ cần họ muốn thì có thể giết ngươi bất cứ lúc nào, không hối không tiếc. Huống chi trên người hắn còn có một thanh thần kiếm được thế gian mơ ước sở hữu. Hắn muốn trở nên cường đại, muốn có quyền thế. Như vậy hắn mới có thể bảo hộ được thứ hắn muốn bảo hộ và đạt được thứ mà hắn muốn. …… Lúc Tần Phong trở về, Thư Lộng Ảnh đã không đợi ở đó nữa. Đèn lồng treo trên cây bị gió thổi qua đong đưa một trận, ánh nến bên trong mãnh liệt bập bùng. …… Lão nhân dưới chân núi báo cáo tin tức cho Thư Lộng Ảnh nhìn y cau mày. Thanh Đằng và Dung Canh cũng không khỏi tỏ vẻ mặt nghiêm túc. “Hiện tại tình hình ôn dịch khống chế thế nào?” Sau khi Thư Lộng Ảnh đọc xong, y liền đem thư báo cuốn thành cuốn nhỏ đưa tới ánh nến. Thanh Đằng nói: “Ôn dịch ở trấn nhỏ kia đã được tứ đại gia tộc phong bế, bọn chúng đối với chúng ta không thuận theo cũng không buông tha, tựa như chó điên một hai ấn định việc này là do Thần Nguyệt Giáo làm. Còn có không ít thế lực trong tứ đại gia tộc bao vây chúng ta ở Long Môn Thành, người của chúng ta cũng bị bọn họ đối phó, thương vong không ít.” Thư Lộng Ảnh xoa xoa mi tâm, hết thảy đã bắt đầu rồi. Trong nguyên tác, trận ôn dịch này chính là ngòi nổ châm lên một trận lửa lớn. Bá tánh là củi, anh hùng là cốt, nấu phí một nồi giang hồ hỗn loạn.