Nếu không thể công khai thì chỉ có thể trốn đi, Trần Thanh Huyền thừa lúc Liêu Thanh Yến nhốt mình trong phòng tu luyện, phong bế hơi thở của mình yên lặng không một tiếng động chuồn ra cửa, y biết khi Liêu Thanh Yến tu luyện có thói quen bày bố một trận pháp phong bế năm cảm quan, chỉ cần không đụng đến trận pháp hắn sẽ không phát giác. Chính là như thế Trần Thanh Huyền vẫn nơm nớp lo sợ, cho đến khi rón ra rón rén chui ra hàng hiên y mới thở phào một cái, giống như bay chạy mất. Đúng là lúc đèn mới rực rỡ, Trần Thanh Huyền như một con chim thoát khỏi lồng sắt sung sướng du lai đãng khứ (ngao du đi lại) ở bên ngoài, còn gọi điện cho một đám hồ bằng cẩu hữu đi quán bar chúc mừng y ‘ra tù’. Cuộc vui này dây dưa cho đến nửa đêm mới xong, Trần Thanh Huyền uống quá nhiều, say khướt ngồi xe taxi về nhà. Về đến trước cửa nhà, y lấy chìa khóa sống chết cắm chìa vào ổ, thử cả buổi làm cho cửa chính vang ầm ầm, nhưng không cắm vào được. Cửa chính cạch một tiếng mở ra, thân ảnh Liêu Thanh Yến xuất hiện ở bên trong cánh cửa, mày nhíu lại, tự dưng có bộ dáng hờn giận vài phần. “Sư huynh, hắc hắc…” Trần Thanh Huyền nghĩ bản thân mình đang nằm mơ, sư huynh hắn rõ ràng lúc này đang ở bên trong cánh cửa sư môn cách xa hàng ngàn dặm thanh tu, sao lại ở chỗ này được, cho nên y không hề áp lực chồm lên nhéo nhéo khuôn mặt của hắn, dám đem khuôn mặt thanh tú trầm ổn của Liêu Thanh Yến biến thành hình bánh bao, “Ta đã sớm muốn làm như vậy một lần…” … … … Sáng sớm hôm sau: “Sư huynh chẳng chẳng chẳng chẳng lẽ ngươi có đoạn tụ chi phích?!” Trần Thanh Huyền hoảng sợ vạn phần quấn chặt chăn lắp bắp hỏi. “Ngươi biết quá nhiều.” Liêu Thanh Yến ôn nhu nói. “A –––!!!” Hoàn