Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ
Chương 4 : Cây Bồ Công Anh
Sắc mặt của Bạch Phàm vô cùng phức tạp, hắn nhìn miếng vải trong tay một lúc lâu thì mới nhặt lên một cục than, sau đó lật miếng vải bố sang mặt trái rồi viết một câu.
Bầu trời thấp thoáng xuất hiện vài tia nắng, vầng thái dương giãy dụa lộ ra một phần diện mạo, thân ảnh nhỏ bé nằm trên giường cũng giật giật, Ân Duệ tỉnh lại thì chuyện đầu tiên mà hắn làm chính là cúi đầu nhìn xuống bàn tay của mình, nhưng hắn nhanh chóng thất vọng, miếng vải vẫn nằm y nguyên ở trong tay, người nọ tối hôm qua không ghé đến hay sao….Ân Duệ có một chút buồn bã mà buông tay ra, tùy ý để miếng vải nằm trên giường, hắn đứng dậy rồi đi đến chiếc bàn, tính rót nước uống, nhưng vừa cầm lấy ấm trà thì trên tay của Ân Duệ lập tức dừng lại một chút, trống rỗng.
Trong mắt của Ân Duệ lập tức sáng bừng, hắn vội vàng xoay người chạy về bên giường, hắn nhặt lên miếng vải, quả nhiên phát hiện vài chữ viết xa lạ ở mặt trái.
Giống như Bạch Phàm cố sức đọc chữ phồn thể, Ân Duệ xem chữ giản thể cũng phải cau mày, thầm nghĩ người này viết sai lỗi chính tả thật nhiều a. Cũng may tuy rằng khó có thể nhận ra nhưng Ân Duệ nhìn kỹ nửa ngày thì cũng xem như hiểu được Bạch Phàm viết cái gì. Ân Duệ suy nghĩ một lúc, lại kéo xuống một miếng vải bố ở trên màn che, bắt đầu viết chữ trả lời câu hỏi của Bạch Phàm.
Hai người cứ như vậy một hỏi một đáp qua nhiều ngày, Bạch Phàm dần dần hiểu biết sơ sơ về cha của đứa bé này, hắn đã biết đứa bé này tên gọi Ân Duệ, năm nay tám tuổi, vẫn ở trong khu vườn này, người đánh hắn là một người phụ nữ, người phụ nữ kia (http://fynnz.wordpress.com/2011/12/21/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-4/” o “Powered by Text-Enhance) rất ác độc, đã hại chết mẹ của hắn….Đồng thời Bạch Phàm mỗi đêm cũng nấp ở khe cửa mà nghe trộm rất nhiều tin tức, dù sao vẫn luôn có một ít người lắm mồm đi ngang qua nơi này mà không khỏi cảm thán vài ba câu.
Bất cứ một tỳ nữ nào dựa vào dung mạo mỹ miều của mình mà muốn biến thành phượng hoàng thì kết quả là đứa con được sinh ra nhưng kết cục đều rất thê thảm, mình mất mạng thì không nói, làm hại cả đứa con bị đối xử còn thua cả mấy người nô bộc, phu nhân của bọn họ lợi hại như thế nào, làm sao mà có thể cho phép một tỳ nữ đi trên đầu của nàng…..Thiếu chủ lại tài trí hơn người, đứa bé này e rằng cả đời chẳng có cơ hội để ngóc đầu lên.
Bạch Phàm nghe xong, cũng đại khái biết người phụ nữ độc ác mà Ân Duệ nhắc đến chính là nữ chủ nhân của nơi này, cũng biết Ân Duệ là con của vợ kế, nhưng địa vị của mẹ ruột lại thấp kém, hơn nữa đã qua đời, cha ruột lại không coi trọng, Chủ mẫu vô cùng khắt khe đối với Ân Duệ, ngay cả cơm cũng không cho ăn, phía trên Ân Duệ còn có một người anh trai rất xuất sắc, như vậy Ân Duệ lại càng thêm thê thảm.
Đặc biệt Bạch Phàm bắt đầu phát hiện ngày nào trong cái bọc bằng vải bố cũng đều có thức ăn, hơn nữa còn nhiều hơn so với trước kia một chút, nhưng thân thể này mỗi lần tỉnh dậy thì lại càng đói khủng khiếp hơn. Bạch Phàm thật sự không biết diễn tả cảm giác của mình như thế nào, thật là một đứa bé ngoan a. Nhưng Bạch Phàm lại ôm bụng một cách đau khổ, ngươi thật sự không cần nhường cho ta, ngươi ăn chính là ta ăn, ngươi nhịn đói như vậy thì ta lại càng đói bụng hơn.
Mọi người hay nói có đi có lại, Bạch Phàm cũng rất muốn làm cho đứa bé này một chút gì đó, quan trọng nhất là không để nó tiếp tục bị đói, nhưng cho dù mỗi ngày trước khi ngủ hắn có ôm bao nhiêu thức ăn thì cũng không thể mang đến nơi này, về phần trốn ra ngoài ăn vụng thì dù sao cũng là đất khách quê người, hắn cũng không muốn bị phát hiện để rồi thân thể chưa lành lặn lại tiếp tục bị thương.
Bạch Phàm phiền muộn thở dài một hơi, đến khi tỉnh dậy trên giường thì đập vào mắt đầu tiên chính là thứ mà mình đang ôm trong tay, trên giường rải đầy túi thức ăn, Bạch Phàm nhất thời càng thêm bực bội.
“Bạch Phàm, mau dậy đi, chúng ta còn phải đi nữa.” La Suất gõ song sắt trên giường, vừa cười vừa nói.
“Hả? Đi đâu?” Bạch Phàm ngồi dậy.
“Đi vườn bách thảo a, cậu quên rồi sao? Nhanh lên, chúng ta còn phải đi siêu thị mua một ít đồ nữa.” La Suất thúc giục.
Lúc này Bạch Phàm mới nhớ Hà Yến Yến đã ân cần dặn mình nhất định phải đi, vì vậy chỉ có thể bắt đầu mặc quần áo, hắn đột nhiên phát hiện La Suất cứ chăm chăm nhìn hắn, không khỏi kỳ quái mà cất tiếng hỏi, “Làm sao vậy?”
“A, không có gì, cậu mau mặc đồ đi, chúng ta còn phải đi nữa.” La Suất gian nan dời mắt khỏi thân thể của Bạch Phàm, người nọ chỉ mặc mỗi một cái quần đùi đồng thời đang xỏ chân vào mặc quần dài.
Sau khi hai người sửa soạn xong xuôi thì liền ra khỏi cửa để đến siêu thị mua vài nguyên liệu nấu nướng cùng vài món ăn vặt mà đám nữ sinh rất thích ăn. Đến khu bánh kẹo thì Bạch Phàm bỗng nhiên dừng lại theo bản năng.
La Suất phát hiện Bạch Phàm cầm lấy một thanh kẹo rồi bất thình lình đứng nhìn một cách ngây ngốc, hắn cảm thấy kỳ quái, “Làm sao vậy, muốn mua kẹo à?”
“A, không phải, chúng ta đi thôi.” Cậu nhóc kia nhất định chưa từng ăn kẹo, nếu có thể mang cho nó thì nhất định nó sẽ rất cao hứng, đáng tiếc, Bạch Phàm nghĩ đến đây thì cảm thấy càng thêm mất mát, hắn không thể mang theo bất cứ cái gì.
Mua xong những vật phẩm cần thiết, Bạch Phàm cùng La Suất mang lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ đến địa điểm tập hợp, khi đến nơi đó thì bọn họ phát hiện Hà Yến Yến đã đến từ sớm, còn cái tên vô sỉ Tiễn Cường cũng đã xen lẫn trong đám nữ sinh mà cười nói hết sức vui vẻ. Bạch Phàm nheo mắt, thảo nào sáng sớm nay hắn chẳng thấy bóng dáng của Tiễn Cường đâu.
Đối với việc Bạch Phàm mua đồ ăn vặt thì Hà Yến Yến hiển nhiên rất hưởng thụ, nhất là nghe thấy vài cô bạn thân thấp giọng khen hắn biết chăm sóc này nọ thì cô nàng lại càng cảm thấy có mặt mũi.
Sau khi lên xe, đáng lý lúc đầu Bạch Phàm ngồi cùng Hà Yến Yến nhưng chỉ chốc lát thì Hà Yến Yến đã bị đám nữ sinh gọi đến tụ tập cùng nhau, nhìn đám nữ sinh vừa chia sẻ quà vặt vừa nhìn về phía bên này, khi thì gật đầu khi thì lắc đầu, Bạch Phàm thở dài cảm khái, quả nhiên là nữ sinh đông hơn, nam sinh thật sự may mắn.
“Lộ trình còn xa, tối hôm qua hình như cậu ngủ không ngon, có muốn ngủ thêm một chút hay không” La Suất ngồi ở phía sau Bạch Phàm, hắn cúi người hỏi, bởi vì vị trí mà hắn có thể dễ dàng tiến đến bên tai của Bạch Phàm, nếu cố ý một chút thì thậm chí có thể mặt dán mặt.
“Ừm, vậy tôi ngủ một chút đây.”
Hai người ngắn ngủi nói một câu, đám nữ sinh ở chỗ của Hà Yến Yến lập tức thảo luận sôi nổi hơn, thấp thoáng nghe thấy mấy nữ sinh thay nhau hỏi Hà Yến Yến nam sinh dễ nhìn kia là ai, hiển nhiên La Suất đang bị theo dõi, chỉ chốc lát sau nơi đó lại truyền ra vài tiếng la ó hưng phấn, Bạch Phàm hiểu rất rõ đám nữ sinh này đã biết La Suất vẫn còn độc thân, hắn không khỏi cho La Suất một ánh mắt cầu phúc.
Khi La Suất nhìn thấy ý tứ nhắn gửi từ trong mắt của Bạch Phàm thì không biết vì sao mà lại lộ ra một nụ cười khổ.
Bạch Phàm ngủ thẳng một mạch đến vườn Bách Thảo, khi xuống xe thì không khí trong lành lập tức ập vào mặt, nhưng Bạch Phàm không muốn nói láo, không khí này hình như có vẻ….kém với nơi ở buổi tối của hắn.
Lần này người đến cắm trại ở vườn bách thảo cũng không ít, dù sao cũng là vài khoa cùng nhau tổ chức, số lượng khoảng chừng hai xe, sau khi xuống xe thì mọi người nhất trí thời gian tập hợp buổi tối, chớ quên giờ quay về, sau đó bọn họ liền tản ra.
Cùng nhóm của Bạch Phàm đi cắm trại có không ít người, ngoại trừ Yến Yến thì còn có vài nữ sinh ríu ra ríu rít với cô nàng ở trên xe, về phần nam sinh thì ngoại trừ ba người phòng 509 của Bạch Phàm thì còn có hai nam sinh lạ mặt khác. fynnz.wordpress.com
Một đám người đi dạo ở vườn bách thảo một hồi thì phải đi thuê hai cái lò nướng, bởi vì bọn họ đến đây sớm cho nên có thể tìm được một địa điểm lý tưởng để cắm trại, nơi này cũng không phải là một vườn bách thảo nổi danh, quản lý rất thoải mái, nếu không thuê bếp lò thì cũng có thể dùng mấy tảng đá dưới đất để làm mấy cái bếp đơn giản.
Đám nữ sinh bận rộn chuẩn bị nấu nướng, tinh thần phấn chấn làm cho đám nam sinh cũng không dám xen vào, đám người Bạch Phàm đành phải đi tìm đá để làm bếp, cũng may xung quanh có rất nhiều tảng đá mà người khác đã dùng qua cho nên bếp lò nhanh chóng được dựng lên.
Sau khi làm xong bếp thì phải đi tìm củi lửa, bọn họ tự mình đi nhặt nhánh cây khô, đám người Bạch Phàm đi vào trong rừng, sau khi Bạch Phàm nhặt được không ít nhánh cây, đang định quay về thì đột nhiên nhìn thấy một nam sinh ngồi xổm xuống đất để hái cái gì đó, mà nam sinh kia chính là một trong hai người nam sinh lạ mặt cùng đi với bọn họ.
“Cậu đang hái cái gì vậy?” Bạch Phàm tò mò hỏi, sau khi đến gần thì hắn mới thấy rõ, hóa ra là cây bồ công anh.
Nam sinh ngẩng đầu thì nhận ra đó là Bạch Phàm, nhất thời cũng mỉm cười, “Một lát nữa chúng ta sẽ ăn nó.”
“Ăn ư?” Bạch Phàm vô cùng tò mò, “Cây bồ công anh cũng có thể ăn hay sao?”
“Đương nhiên có thể ăn, cây bồ công anh là một loại rau dại tự nhiên mà.” Nam sinh kia đẩy cặp mắt kính trên sóng mũi.
“Thật vậy sao?” Bạch Phàm bán tín bán nghi nhưng vẫn ngồi xổm xuống hái cây bồ công anh giúp nam sinh kia.
“Cây bồ công anh vừa là thuốc vừa là thực vật, hơn nữa có mùi vị rất độc đáo, có thể ăn sống, chiên xào, nấu canh, làm rau trộn, là một loại thức ăn vô cùng tốt…” Có lẽ nam sinh kia cảm thấy năng lực của mình bị nghi ngờ vì vậy hắn liền giải thích cho Bạch Phàm một cách tỉ mỉ.
Bạch Phàm càng nghe càng trở nên chăm chú, bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến khu vườn nhỏ ban đêm của mình, hình như cũng mọc đầy cây bồ công anh.
“Ăn nhiều cây bồ công anh có bị trúng độc hay không?”
“Sẽ không, ngoại trừ vài người bị mẫn cảm thì không nên ăn chứ đa số thì không sao, cậu có thể xem nó như thức ăn bình thường.” Nam sinh kia đẩy gọng kính mà nói một cách chuyên nghiệp.
“Cậu hiểu biết thật rộng.” Chiếm được thứ mà mình muốn, Bạch Phàm xu nịnh một chút.
Được Bạch Phàm khích lệ, nam sinh có khuôn mặt xấu xí ửng đỏ hai gò má, nhưng trong lòng lại trở nên kiêu ngạo. Được người khác phái tán dương thì sẽ làm cho đàn ông có được cảm giác thỏa mãn, nhưng nếu được người cùng phái tán dương thì lại càng làm cho bọn họ có một loại cảm giác đạt được thành tựu.
Kể từ đó người nam sinh đeo mắt kính này liền có thêm một cái đuôi tên là Bạch Phàm. Bạch Phàm kề cận trước sau để xem nam sinh làm sao để rửa sạch và chọn lá bồ công anh để làm thức ăn, thậm chí hắn còn tham gia tự mình phụ giúp. Bởi vì điều kiện ở nơi này cho nên bọn họ chỉ nấu thành một nồi nước.
Sự khác thường của Bạch Phàm làm cho La Suất phải cảnh giác cao độ, hắn chằm chằm nhìn người nam sinh đeo mắt kính kia, không rõ người nam sinh có vẻ ngoài rất bình thường này làm sao lại khiến Bạch Phàm nhìn bằng cặp mắt khác xưa như thế.
Cũng may sau khi nấu xong một nồi canh bồ công anh thì Bạch Phàm liền bưng cho hắn một chén trước, vì vậy sắc mặt của hắn mới chịu dịu xuống.
Sau khi uống xong chén canh thì La Suất cũng không thấy Bạch Phàm tiếp tục bám đuôi nam sinh kia nữa, mà nam sinh đeo mắt kính cũng đã tìm một cô nữ sinh để trò chuyện, nguy cơ của La Suất hoàn toàn được loại bỏ.
Vui chơi một ngày đến sáu giờ chiều thì bọn họ mới vội vàng chạy đến nơi tập hợp, buổi sáng mọi người đều nhất trí sáu giờ mười sẽ hồi trình.
Lúc này đại đa số mọi người đều đã trở lại, đám người Bạch Phàm ở trên xe chờ đến chờ lui, lại phát hiện đã quá giờ mà xe vẫn chưa khởi động, sau khi nghe ngóng một chút thì mới biết hóa ra có người vẫn chưa đến.
Trong xe nhất thời vang lên những tiếng phàn nàn, đã quá sáu giờ mười, là ai không chịu tuân thủ thời gian a, nhưng phàn nàn thì phàn nàn, dù sao cũng không thể bỏ lại người kia mà về trước, vì vậy chỉ có thể tiếp tục chờ.
Người quản lý thương lượng để cho xe của nữ sinh đi trước, còn đám nam sinh thì cùng nhau ở lại chờ người kia, lúc này đương nhiên phải phát huy bản tính ga lăng cho nên không ai kháng nghị, xe của đám nữ sinh lập tức lên đường, còn lại đám nam sinh ngóng trông chờ đợi.
Bọn họ không ngờ lại chờ đến nửa tiếng đồng hồ thì mới thấy người đi muộn kia chạy đến với cái trán đầy mồ hôi, lúc này đã gần bảy giờ.
“Xin lỗi xin lỗi, tôi bị lạc đường.” Khi người kia liên tục giải thích thì chiếc xe bắt đầu lăn bánh, lúc này sắc trời đã bắt đầu ngầm tối.
Bạch Phàm nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, trong lòng âm thầm kêu hỏng bét, khi hắn đến đây phải ngồi xe mất hai tiếng đồng hồ.
Bạch Phàm vừa nhìn tình hình giao thông vừa thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, nhưng cho dù hắn hy vọng xe chạy nhanh như thế nào đi chăng nữa thì cũng không còn kịp, sắp đến tám giờ rồi, Bạch Phàm nhìn thấy chiếc xe vẫn đang chạy trên con đường hoàn toàn xa lạ, hắn chỉ có thể cam chịu mà vỗ vai của La Suất, “La Suất, nhờ cậu chuyện này.”
“Chuyện gì?” La Suất hiếm khi thấy Bạch Phàm nghiêm túc như vậy.
“Phiền cậu mang tôi đưa về phòng, tôi muốn….ngủ.” Bạch Phàm vừa dứt lời thì lập tức nhắm mắt lại, chìm sâu vào giấc ngủ. La Suất trở tay không kịp, vài người bạn học ngồi bên cạnh cũng trợn mắt há hốc mồm. Tin tưởng đến mức này hay sao!
Bạch Phàm ngồi dậy từ chiếc giường cổ kính, nhìn ra phương xa, người anh em, cậu có thể làm được đúng không, tôi chỉ có thể dựa vào cậu, tuyệt đối đừng bỏ tôi lại ở trên xe nha. Suy nghĩ một hồi, Bạch Phàm liền dẹp chuyện này sang một bên, kỳ thật hắn rất yên tâm đối với La Suất, dù sao La Suất bình thường cũng đáng tin cậy.
Sau khi biểu đạt tình cảm xong thì Bạch Phàm liền nghĩ đến cách nấu cây bồ công anh mới vừa học được, nhất thời liền tỉnh táo, hắn chạy ngay ra ngoài cửa, nhìn cây bồ công anh mọc đầy trong viện, đôi mắt của hắn lập tức lóe lên hào quang màu xanh lục như của loài sói hoang.
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
79 chương
115 chương
15 chương