Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ
Chương 21 : Bạn Học Cũ
Đương nhiên cảm giác chỉ có thể là cảm giác, rốt cục Bạch Phàm vẫn đi đến phòng tiệc, nơi này hiển nhiên đã được đặt trước, bên trong đã có mấy bàn đầy người, lần này đến tham gia đều là cựu sinh viên cùng trường cho nên bên trong có rất nhiều gương mặt quen thuộc, tuy rằng đa phần Bạch Phàm đều không nhớ tên.
Tốt nghiệp mười năm, mọi người đều đã ba mươi tuổi, lúc này phần lớn đã sớm kết hôn cho nên lần này có rất nhiều người dẫn theo vợ hoặc chồng, thậm chí còn có một ít cựu sinh viên nữ dẫn theo con cái đi cùng.
Tiễn Cường tiến vào thì liền bỏ rơi Bạch Phàm, trực tiếp đi đến một cái bàn nhỏ, cái bàn nhỏ kia (http://fynnz.wordpress.com/2011/12/29/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-21/” o “Powered by Text-Enhance) tựa như một hình thức xã giao, chỉ ngồi vài người nhưng đều ăn mặc chỉnh tề, một thân hàng hiệu, trên mặt mang theo một vẻ kiêu căng khó nói nên lời, nghiễm nhiên trở thành một phe cánh đặc thù.
Mười năm kinh nghiêm của Bạch Phàm cũng không phải uổng công, mặc kệ là ban ngày làm một đại thương nhân ở Miến Điện hay là ban đêm làm Giáo chủ, khi ứng phó với đám người cáo già này thì chỉ cần liếc mắt nhìn một cái thì hắn sẽ phát hiện nơi này có một không khí rất tế nhị, tuy rằng trong sảnh có vẻ hòa hợp và êm thấm nhưng cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện vẫn là phân biệt giai cấp, cái bàn nhỏ kia chính là điển hình, bọn họ chỉ cần ngồi ở đó, không cần hàn huyên với quá nhiều người thì vẫn có kẻ không ngừng bưng ly đến kính rượu khiến cho nơi đó không hề quạnh quẽ, trong khi mấy bàn lớn tuy rằng mọi người cố gắng giả vờ nhưng rốt cục vẫn kém náo nhiệt, dù sao mấy người ngồi ở bên đó đều ăn mặc cao sang, những người khác thì tương đối giản dị một chút, chẳng qua muốn xen vào cũng không được, thậm chí ngay cả thức ăn ngon trên bàn ở nơi đó cũng không được mang đến các bàn khác. fynnz.wordpress.com
Mười năm cực kỳ dài lâu, các bạn học ngày xưa đã sớm trời Nam đất Bắc, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, cũng bởi vì vậy mà có chênh lệch, có người thì công thành danh toại, có người mười năm vẫn chỉ là một viên chức nhỏ nhoi.
Lý tưởng và hoài bão của đại đa số mọi người đều hoàn toàn bị mai một, chậm rãi quay trở về hiện thực, nhận rõ chính mình là người bình thường, thậm chí đã có thói quen ngưỡng mặt nhìn những kẻ thành công như thế.
Tuy rằng bạn học cũ năm xưa lại một lần nữa ngồi cùng nhau nhưng trong đây có bao nhiêu người thật sự vì muốn họp mặt bạn bè mười năm trước ở cùng trường mà đến đây? Khoe khoang, kín đáo nhờ vả, hầu hết đều muốn mượn cuộc họp mặt này nhằm thỏa mãn danh tiếng của mình hoặc để đạt được mục đích nào đó mà thôi.
Bạch Phàm chờ Tiễn Cường một hồi vẫn không thấy Tiễn Cường quay lại, hắn đành nhìn thoáng qua nơi đó, vừa liếc mắt một cái thì lập tức làm cho hắn hoàn toàn cứng đờ, chỉ thấy một người đang ngồi quay lưng về phía hắn ở chiếc bàn nhỏ kia đã xoay người lại, đang bình tĩnh nhìn hắn, mà Tiễn Cường ngay lúc này đang thì thầm điều gì đó bên tai của người nọ.
La Suất….
Bạch Phàm vội vàng tìm một bàn đầy người để ngồi xuống, chỉ hy vọng có thể đem chính mình giấu trong đám người, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn những bạn học ngồi đối diện trên chiếc bàn này thì hắn cũng ngây ngẩn cả người, Yến Yến….
Hà Yến Yến trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc váy hoa, trên người tràn ngập phong cách chính chắn mặn mà của một người phụ nữ, bên cạnh còn có một người đàn ông, thái độ của hai người rất thân mật, Bạch Phàm cũng biết người đàn ông kia, Vi Minh Ngạn, cũng học cùng trường đại học S, năm đó từng cùng hắn theo đuổi Hà Yến Yến nhưng cuối cùng Hà Yến Yến lại chọn Bạch Phàm.
Khiến cho Bạch Phàm nhớ rõ nhất chính là tình địch của hắn sau khi thất bại thì lại dẫn người bắt nạt hắn, bất quá khi đó vừa vặn có La Suất đi ngang qua, hắn cùng với La Suất lao ra khỏi vòng vây. Nhớ lại chuyện cũ, tầm mắt của Bạch Phàm dạo qua một vòng trên thân của hai người rồi mới thu hồi, không ngờ sau mười năm thì bọn họ lại trở thành một cặp.
Bạch Phàm cúi đầu thành thật nhìn tách trà, nhưng cho dù hắn muốn trốn trách thì vẫn có người không nguyện ý buông tha cho hắn, Bạch Phàm có thể liếc mắt một cái liền nhận ra Vi Minh Ngạn sau mười năm, đương nhiên Vi Minh Ngạn cũng nhớ rõ mặt tình địch xưa kia của mình.
“Nhìn xem ai này, chẳng phải là anh Bạch điển trai hay sao.” Vi Minh Ngạn cố tình cất cao giọng nói, nhất thời mọi người vốn không chú ý đến Bạch Phàm liền quay đầu lại, Hà Yến Yến nhìn Bạch Phàm, trong mắt hiện lên một chút phức tạp.
“Anh Bạch điển trai thật là, đến khách sạn mà còn mang theo thức ăn là sao, từng nghe qua có người tự mang trà rượu, cũng chưa từng nghe qua có người tự mang theo rau xà lách nha, tuy rằng đây là khách sạn năm sao nhưng hình như cũng không có loại phục vụ này.” Vi Minh Ngạn tỏ vẻ khó hiểu.
Trên bàn nhất thời vang lên những tiếng khúc khích rì rầm, mặc kệ là cố tình hay vô tình, nhưng theo hoàn cảnh này thì đều làm cho người ta vô cùng khó chịu.
Bạch Phàm bình tĩnh uống một ngụm trà, “Đi ra ngoài một chuyến, thuận tiện mua thức ăn mang về.”
“Mua thức ăn mang về để nấu cơm sao, như vậy thì phiền lắm, không bằng sau khi ăn xong thì cứ bỏ hộp mấy món trên bàn, với lại chúng tôi ăn không hết, cả bàn đầy đồ ăn thế này, đủ cho anh ăn được mấy bữa.” Vi Minh Ngạn nói xong, trên bàn lại là một trận cười vang dội. Có thể động tĩnh bên bàn này quá lớn cho nên mấy bàn bên cạnh cũng đều nhìn sang, nhưng trong đó chỉ có duy nhất một ánh mắt làm cho Bạch Phàm cảm thấy bất an, chính là của La Suất.
Bạch Phàm không để ý đến Vi Minh Ngạn đang cố tình gây sự, hắn chỉ gật đầu với Hà Yến Yến, “Đã lâu không gặp.”
Nét mặt của Hà Yến Yến cũng không có quá nhiều nhiệt tình mà chỉ đơn thuần là lễ phép gật đầu, mặc dù là như vậy thì Vi Minh Ngạn vẫn trầm mặt, hắn nhìn Bạch Phàm, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, “Anh Bạch đẹp trai chắc là đã có vợ rồi, vì sao hôm nay không dẫn theo chị dâu.” Nói xong, Vi Minh Ngạn còn cố ý quét mắt liếc nhìn Hà Yến Yến một cái.
Phía bên kia La Suất bất giác giật giật ngón tay, Vi Minh Ngạn không biết câu hỏi vốn cố ý khiêu khích của hắn lại chính là chuyện mà hiện tại La Suất muốn biết nhất.
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
79 chương
115 chương
15 chương