Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 74 : Trừng trị ác nô (3)

Tuệ An đã đạt được mục đích, thấy ông hầm hầm bỏ đi, cố nén không bật cười thành tiếng, một mặt phân phó Phương mama giải tán nô tài trong viện, mặt khác chắp tay sau lưng đi vài vòng quanh năm rương châu báu, khua tay nói: “Thu lại tất cả, để vào khố phòng của ta.” Đợi trở về phòng, Tuệ An hí hửng lăn lộn trên giường không ngừng khúc khích, Phương mama và đám người Hạ Nhi vào phòng nhìn thấy cũng tươi cười theo: “Cô nương cũng đừng quá vui mừng, nay chẳng khác nào đã vạch rõ ranh giới cùng lão gia, sau này…” Phương mama nói, khẽ thở dài một hơi, rốt cuộc vẫn bị mấy rương châu báu kia khiến cho không thể nói bên lời, Thu Nhi nghe vậy khẽ hừ một tiếng, nói: “Chúng ta còn phải sợ ông ấy sao, dù gì trong lòng nô tỳ cũng chỉ có một người chủ tử, cô nương nói nô tỳ làm gì nô tỳ sẽ làm đó, muốn nô tỳ đối đầu với ai, kể cả có là Ngọc Hoàng thượng đế nô tỳ cũng không sợ!” Đông Nhi nghe vậy gấp rút đánh một cái vào tay Thu Nhi, quát: “Còn nói Ngọc Hoàng thượng đế, không sợ thiên lôi đánh chết hay sao, đúng là không biết tự lượng sức mình.” Xuân Nhi nhìn hai người lắc đầu cười một tiếng, nghĩ đến điều gì lại cảm thán nói: “Mẹ nói xem, vị Kiều quản sự kia có thật là sẽ đứng về phía cô nương chúng ta không?” Mọi người nghe thế liền tức khắc thu lại nụ cười, nhìn về phía Phương mama, nhưng thấy bà khẽ lắc đầu, rồi nhìn sang Tuệ An nói: “Lão nô thấy Kiều quản sự kia cũng có thể coi là người biết điều, đáng để cô nương thử một lần. Huống chi ông ta vẫn luôn không ủng hộ việc nữ nhi quyến rũ lão gia, lần này được thăng làm tổng quản, chỉ sợ nữ nhi của ông cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền. Đến lúc đó có thêm người cạnh tranh với Kha di nương, chắc hẳn có nhiều chuyện hay để xem lắm đây. Còn chưa nói đến chuyện, nếu như lão gia nạp Phù Hồng làm thiếp, lại không đối đãi cẩn thận, e rằng Kiều Vạn Toàn cũng sẽ sinh lòng oán hận. Mặc dù ông ta phải phụ thuộc vào lão gia mới có cái ăn cái mặc, nhưng cũng không có nghĩa sẽ lên cùng một thuyền với Thu Lan viện, một ngày nữ nhi ông còn là tiểu thiếp của lão gia, thì Kiều tổng quản há lại có thể cúc cung tận tụy với Kha di nương.” Tuệ An nghe vậy gật gật đầu, cười nói: “Hôm nay coi như đã thắng được một trận lớn, không ngờ bên Thu Lan viện đến một động tĩnh cũng không có, hình như Đỗ Mỹ Kha khôn hơn rồi thì phải, chuyện càng ngày càng thú vị…” Cùng lúc đó ở Thu Lan viện, Đỗ Mỹ Kha đang ngồi trước bàn trang điểm vuốt ve mái tóc dài, Sính Cúc đứng bên cạnh nhìn, lại có chút không yên lòng, chỉ liên tục ngó ra ngoài viện. Đỗ Mỹ Kha thấy nàng như vậy liền cười khẩy một cái, thả cây lược trong tay, ngắm nghĩa những loại Yên Chi trên bàn một hồi, sau đó chọn một loại thoa lên vùng cổ và xương quai xanh, nói: “Muốn đi xem náo nhiệt ư? Lão gia đã hồi phủ, chắc lúc này bên kia cũng tan cuộc rồi.” Sính Cúc nghe vậy há miệng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không chịu nổi tò mò mà hỏi: “Nô tỳ thật sự không hiểu, tại sao phu nhân không qua đó? Nếu như phu nhân giúp lão gia xử lý được chuyện này, không phải lão gia sẽ càng yêu thương để ý tới phu nhân hơn sao?” Đỗ Mỹ Kha nghe vậy trên mặt thoáng hiện vẻ mỉa mai, lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ đơn giản quá, lần này ta giúp lão gia, đương nhiên lão gia sẽ sủng ái ta vài ngày. Nhưng bây giờ ta đã không còn phủ Thượng Thư để dựa vào nữa, lão gia đã có lòng ghét bỏ, cho dù được sủng ái mấy ngày, cũng chẳng thay đổi được gì. Mặt khác, nếu hôm nay lão gia bị con nhóc kia tát thẳng một cái vào mặt, phải chịu nhục nhã trước mắt bao người, thì trong lòng mới có thể thật sự nhớ đến ta. Người ta nói kẻ địch của kẻ địch là bằng hữu, có chuyện lần này, lão gia mới biết ai là thù ai là bạn, mới cùng ta đứng trên một thuyền. Con người ấy à, có đôi khi rất buồn cười, cùng thích một thứ chưa chắc đã thân thiết bằng cùng ghét một thứ. Ngươi cứ mở to mắt ra mà nhìn, không tới một khắc, lão gia nhất định sẽ tới Thu Lan viện…” Bà còn chưa nói xong, đã nghe bên ngoài truyền đến thanh âm nha hoàn thỉnh an, không phải Tôn Hi Tường đến thì là ai. Đỗ Mỹ Kha vội vã đưa mắt ra hiệu cho Sính Cúc, Sính Cúc biết ý liền ra ngoài đón Tôn Hi Tường, còn Đỗ Mỹ Kha đã nằm vật trên giường đắp chăn giả ốm tự lúc nào. Một lát sau, Tôn Hi Tường liền tự mình phất rèm vào phòng, vòng qua bình phong, thấy Đỗ Mỹ Kha nằm ở trên giường không nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn sau chiếc áo ngủ bằng gấm đỏ tươi, vừa yếu ớt lại mảnh mai, khóe mắt vẫn còn đọng một vệt nước mắt mờ nhạt, dáng vẻ kia thật sự là nhu nhược làm người thương. Tôn Hi Tường vừa rồi vẫn rất tức giận, nghĩ sao Đỗ Mỹ Kha không giúp ông kéo dài thời gian, ai ngờ vào Thu Lan viện thì nghe tin Đỗ Mỹ Kha sinh bệnh, bọn nha hoàn cũng lười nhác chẳng ai thèm ra đón ông. Trong phòng không có đến một lò sưởi để sưởi ấm, ngay một nha hoàn hầu hạ bên người cũng không nốt, mà Đỗ Mỹ Kha lại như vậy, nhất thời cơn giận kia liền tan đi một nửa. Ông chậm rãi đến bên giường, Đỗ Mỹ Kha lại giống như nghe được động tĩnh đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt sáng rỡ tràn ngập bất lực lẫn mỏi mệt. Trong khoảnh khắc nhận ra là ông lại đều hóa thành ngạc nhiên mừng rỡ cùng chất chứa thâm tình, chỉ nồng nàn nhìn Tôn Hi Tường, vội vàng chống tay vào thành giường: “Lão gia? Sao người lại tới đây? Khụ khụ…” Đỗ Mỹ Kha cố gắng nâng mình dậy, nói được hai câu đã nhịn không được ho lên liên tục. Bà vừa ho một tiếng, bộ đồ ngủ mỏng manh trên người liền trượt khỏi đầu vai, lộ ra mái tóc đen tuyền với bờ vai trắng nõn, cái yếm đỏ tươi không thể che hết phong cảnh hút hồn bên trong, như có như không hở ra một rãnh ngực sâu hun hút. Chỉ thấy thân thể Tôn Hi Tường căng cứng cả lên, yết hầu không ngừng chuyển động. Ông gấp rút ngồi lên giường, đưa tay vuốt ve bờ vai thon gọn của Đỗ Mỹ Kha, nhìn không chớp mắt vào hai điểm nhỏ nổi lên trước ngực, nói: “Nhìn nàng xem, vội vội vàng vàng cái gì, có phải ta đi luôn đâu.” Đỗ Mỹ Kha bị ông kéo một cái, cả người run lên, tiếp đó là vui mừng không thể kiềm chế, ngước mắt nhìn Tôn Hi Tường, vừa cười vừa khóc cảm động nói: “Lão gia không đi thật ư? Để thiếp sai người dâng trà cho lão gia.” Nói xong liền muốn vén chăn đứng dậy, Tôn Hi Tường lại bắt lấy cổ tay bà, nói: “Không vội, để ta nhìn nàng thật kỹ trước đã, sao lại gầy đi nhiều như vậy?” “Không phải tại lão gia à, bao nhiêu hôm nay lão gia chẳng thèm nhớ đến người ta, làm sao không gầy cho được. Thiếp… thiếp một khắc cũng không muốn rời lão gia. Hi Tường, hiện giờ thiếp chỉ có một mình chàng, sao chàng có thể nhẫn tâm bỏ mặc thiếp như vậy!” Bà vừa nói vừa đưa tay đánh nhẹ vào ngực Tôn Hi Tường, áo ngủ trên người càng thêm mất xộc xệch, cũng lộ ra càng nhiều cảnh tượng mỹ miều. Tôn Hi Tường thích nhất kiểu, thỉnh thoảng hờn giận một tí, ghen tuông một tí, mang lại nét quyến rũ khác hẳn nữ tử dịu ngoan hiền thục. Lập tức trong người nóng bừng, ôm Đỗ Mỹ Kha điên cuồng thân mật. Trong miệng không quên nỉ non nào là tâm can bảo bối, nào là tiểu yêu tinh… Đỗ Mỹ Kha tất nhiên ỡm ờ hùa theo, hai người một kẻ đang bị dục tình thiêu đốt, một người thì có lòng nịnh nọt tranh thủ thời gian trên giường muốn có được tình cảm của nam tử, cho nên triền miên một phen đến là hào hứng. Đợi đến khi hai người mồ hôi đầm đìa ôm nhau ngã xuống giường, Tôn Hi Tường ôm Đỗ Mỹ Kha nói: “Tiểu yêu tinh, chỉ có nàng thông minh nhất, biết làm cách nào mới có thể hầu hạ bổn lão gia sảng khoái.” Đỗ Mỹ Kha đương nhiên tận lực liếc mắt đưa tình, chống người nhổm dậy, một tay mân mê khuôn ngực trần của Tôn Hi Tường, một mặt hỏi: “Ngọn gió nào thổi lão gia tới đây vậy?” Khuôn mặt Tôn Hi Tường tức thời tối sầm, cả giận nói: “Nàng bị bệnh nên không biết là phải, vừa rồi ở Dung Lê viện, ta đúng là mất hết sạch mặt mũi, lại bị chính đứa con gái do mình sinh ra làm tức suýt hộc máu.” Đỗ Mỹ Kha âm thầm cười lạnh, trên mặt lại làm ra vẻ lo lắng, gấp rút rướn người áp sát, tay vẫn không quên đốt lửa trên ngực Tôn Hi Tường, nói: “Lão gia bớt giận, tâm tư của Đại cô nương không đơn giản đâu. Chỉ có điều dù sao Đại cô nương cũng là con gái ruột của lão gia, mà tuổi vẫn còn nhỏ, lão gia nhường nàng một hai thì có sao.” Tôn Hi Tường nghe vậy lạnh lùng nói: “Nhường? Trên đời này làm gì có chuyện trưởng bối phải nhường hậu bối?” Đỗ Mỹ Kha giả vờ thở dài, dựa vào vai Tôn Hi Tường nằm xuống, khẽ nhắm mắt nói: “Không nhường thì có thể làm gì, chẳng lẽ lão gia không thương không yêu khuê nữ của mình sao? Đại cô nương tâm cơ sâu rộng, thiếp cũng rất sợ nàng, thiếp đã nói không phải thiếp cố tình đối đầu với Đại cô nương, lão gia còn khăng khăng không tin thiếp. Nay lão gia đã thấy chưa? Lão gia lúc nào cũng trách móc thiếp suốt ngày chọc giận Đại cô nương, quả thật là thiếp bất đắc dĩ, chắc lão gia còn không biết, việc phụ thân thiếp bị Vương Ngự sử dâng tấu, chính là Đại cô nương động tay động chân… Thiếp lại không thể làm gì, Đại cô nương biết rõ phụ thân thiếp là Lại bộ Thượng Thư, nói gì thì nói cũng có thể giúp đỡ lão gia thăng quan tiến chức phần nào, thế mà vẫn còn như vậy… Sao nàng không quan tâm chút nào đến lão gia gì cả.” Tôn Hi Tường nghe vậy thoắt cái sắc mặt đã trở nên tái mét, ngồi phắt dậy, trừng mắt nhìn Đỗ Mỹ Kha, nói: “Nàng nói thật chứ?” “Thiếp làm sao dám lừa dối lão gia, lúc ấy thiếp vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, chuyện xảy ra trong phủ Thượng Thư rõ ràng đã bị thiếp ra lệnh nghiêm cấm bọn hạ nhân ăn nói lung tung, mà nhanh như vậy đã bị truyền tới tai Vương Ngự sử, cho nên mới đặc biệt phái người đi thăm dò việc này. Tra được vào hôm sự việc xảy ra có người thấy một tiểu nha hoàn trông giống Đông Nhi phủ ta đi lại quanh Vương phủ, còn lén lút đưa một túi bạc cho gã sai vặt canh cửa nữa. Nếu như lão gia không tin, thiếp có thể nhưng đem gã sai vặt gác cổng phủ Ngự sử đến đây, để lão gia trực tiếp đối chất.” Tôn Hi Tường nhất thời giận dữ, đập tay vào thành giường, giọng căm hận nói: “Không ngờ nha đầu kia lại lươn lẹo đến thế!” Trong mắt Đỗ Mỹ Kha tràn đầy vui vẻ, một hồi lâu mới ngẩng đầu nhè nhẹ vỗ về Tôn Hi Tường, nói: “Cũng trách thiếp không thể sớm ngày đem chuyện này bẩm báo cho lão gia, mới khiến lão gia xem thường Đại cô nương. Người ta vừa bước chân vào phủ, lão gia chỉ cần rủ lòng thương xót thiếp một chút thôi, cũng bỏ thêm đôi ba khắc đến viện của thiếp nghỉ chân, thì bọn nô tài trong phủ mới biết trong lòng lão gia vẫn yêu quý thiếp, Đại cô nương cũng sẽ không dám to gan trút giận lên người thiếp như vậy. Nhưng giờ đã thế này, người ta dù có muốn ra sức vì lão gia đi chăng nữa, đều là có lòng không sức…” Tôn Hi Tường nghe vậy, khẽ nheo mắt nhìn người bên gối, trên mặt thoáng hiện lên vẻ lúng túng, sau đó cúi người cắn lên quả anh đào nhỏ phơi bày trước ngực Đỗ Mỹ Kha, đầu lưỡi vừa cắn vừa liếm, cười nói: “Vậy để ta cho người trong phủ biết rõ ý tứ của lão gia ta.” Nói xong, hai người lại một lần nữa quấn quýt lấy nhau. Hôm đó Tuệ An bận rộn một ngày dĩ nhiên vô cùng mệt mỏi, ngủ một mạch đến sáng, đợi dùng đồ ăn sáng xong liền để Đông Nhi hầu hạ thay đồ, đổi thành một bộ y phục cưỡi ngựa, chuẩn bị lát nữa sẽ đến thôn trang ở Tây Giao của Quan Nguyên Hạc. Nàng vừa chuẩn bị xong xuôi định ra khỏi nội thất, đã thấy Thu Nhi hí hửng tiến đến, vui tươi hớn hở mà nói: “Cô nương đoán xem, nô tỳ có tin gì tốt muốn báo cho cô nương đây?” Tuệ An nhìn nàng như vậy không khỏi cũng cười theo, thản nhiên ngồi xuống ghế, nhướng mày nói: “Chẳng lẽ muội nhìn trúng thiếu niên nào, muốn nói cô nương ta thành toàn?” “Cô nương! Người ta không nói chuyện với cô nương nữa!” Thu Nhi nghe vậy sắc mặt nhoáng cái đỏ bừng, hừ một câu giậm chân ra vẻ sẽ xoay người bỏ đi, nhưng Hạ Nhi lại bước lên chặn ngang đường nàng, cười đẩy nàng một cái, nói: “Nhanh nói đi, ngươi không nói thì ta cũng chẳng ngại cướp công đâu.” Thu Nhi nghe vậy hậm hực hai tiếng, chu môi nói: “Ngươi thích nói thì nói, ta mới không cần, cô nương chỉ biết chọc ghẹo người ta thôi.” Nói xong cũng ngồi xuống ghế, bĩu môi ra điều giận dỗi. Mấy người Xuân Nhi thấy nàng như thế rối rít bật cười, Tuệ An phải dỗ dành mấy câu, nàng mới xoay người lại, bắt đầu thao thao bất tuyệt nói: “Cô nương đoán xem, sáng sớm hôm nay ta và Hạ Nhi nghe được một tin tức cực kỳ hay ho đây. Tên Mã Minh Viễn kia, chính là Mã Minh Viễn suốt ngày gây khó dễ cho cô nương ấy. Ha ha, hôm qua không biết là ra ngoài không xem lịch hay phạm phải thái tuế nào, lại phụ thân hắn đánh cho ba mươi gậy, sợ là sẽ nằm bẹp dí trên giường đến lễ mừng năm mới mất!” Tuệ An sững sờ, liền nhếch lên khóe môi, thật không ngờ, nàng còn chưa nghĩ ra biện pháp trừng trị tên này hắn đã tự lĩnh hậu quả. Hạ Nhi cũng vội vàng tiến lên phía trước kéo tay Thu Nhi, nói: “Ngươi đừng cười mãi thế, nói rõ một chút xem nào, bọn ta vẫn đang chờ nghe đấy.” Thu Nhi lúc này mới đứng lên, hỉ hả mà nói: “Là như thế này, mùa xuân năm nay Mã đại nhân được tặng một mỹ thiếp, nghe nói rất là sủng ái, dường như ngày ngày đều nghỉ ở trong viện của mỹ thiếp. Mà mỹ thiếp kia cũng không phải là người an phận, trước mặt Mã phu nhân thì khiêm tốn hết mực, sau lưng lại chỉ chăm chăm ngáng chân Mã phu nhân khắp nơi, không đến hai tháng hai người đã như nước với lửa. Chuyện là vào tháng trước, Mã đại nhân có việc phải ra ngoài công tác, Mã phu nhân nào phải người dễ dàng bắt nạt, bà tóm được sai lầm của mỹ thiếp kia, thừa dịp Mã đại nhân không có ở đây liền đem kia mỹ thiếp bán cho lái buôn vùng khác, còn đích thân chỉ thị lái buôn phải mang mỹ thiếp vận chuyển đến Giang Nam bán vào thanh lâu. Vậy mà nào ngờ… Ha ha, nào ngờ Mã Minh Viễn kia lại dám lén lút mua mỹ thiếp về, còn học đòi người ta kim ốc tàng kiều*. Hôm qua Mã Minh Viễn lại đến chỗ mỹ thiếp nọ, không may đúng lúc Mã đại nhân có hẹn với bằng hữu ở con đường bên cạnh, ông thấy con trai lén lén lút lút đi vào một con hẻm, làm gì có chuyện không đi theo Mã Minh Viễn? *Kim ốc tàng kiều: dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình. Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở. Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm Ha ha, chuyện này nghe thì có vẻ không quan trọng, nhưng cũng không biết là ai phát tán ra ngoài. Nhất thời khiến cho Mã đại nhân tức đến suýt tắt thở, sai người bắt trói Mã Minh Viễn mang về Mã phủ. Nếu là chuyện khác, dĩ nhiên Mã phu nhân cũng sẽ che chở cho con trai một chút, nhưng lại là chuyện này… Ha ha, Mã phu nhân chắc phải đau lòng lắm, nghe nói hôm qua bà còn sai người ngăn cản lão phu nhân không cho vào viện. Không có ai xin xỏ giúp Mã Minh Viễn, nghe nói hôm qua Mã Minh Viễn bị đánh đến nỗi hôn mê bất tỉnh. Chuyện này đã lan truyền khắp trong ngoài kinh thành, chỉ sợ tấu chương buộc tội của Ngự sử với Mã đại nhân sẽ như tuyết giữa trời đông mà bay đến tay Thánh thượng mất thôi. Ha ha, Mã đại nhân bị khiển trách là không tránh khỏi, chỉ có điều, e là Mã Minh Viễn kia bị đánh một trận vẫn chưa xong đâu.” Tuệ An nghe vậy khẽ nheo mắt, có chút khó hiểu. Chuyện này thật sự chỉ là trùng hợp sao? Nếu đúng là trùng hợp, thì không thể không nói Mã Minh Viễn quá xui xẻo rồi. Mã phủ xảy ra vụ bê bối lớn như vậy, không lý nào lại không tìm cách che giấu. Mã đại nhân cũng không phải người ngu, coi như có nổi điên đến đâu, đánh con trai cũng không lý nào lại đi ra rả công bố khắp nơi, đây không phải là càng cho Ngự sử có cơ hội dâng tấu à? Không hiểu sao nàng cứ cảm thấy việc này kỳ quái sao sao ấy?