Sau khi Đồng Ánh Diêu và Lí Tắc Hàn đi ra văn phòng của tổng giám đốc, hai người trực tiếp đi lên tầng cao nhất của tòa nhà. Quyết định đánh nhanh cho khỏi loạn cho nên Đồng Ánh Diêu không lãng phí thời gian, lập tức đem sự tình nói ra."Tối thứ sáu tuần trước, tôi uống say." "Tôi biết, tôi cũng uống say." Chính vì uống say cho nên bọn họ mới có thể xảy ra quan hệ. "Hai ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Xảy ra chuyện như vậy, không phải lỗi của ai cả, bởi vì hai người chúng ta đều uống say." Tuy rằng rất muốn biết rốt cuộc là ai khởi đầu nhưng việc này đã không quan trọng. "Tôi nghĩ anh cũng giống như tôi, đều rất thích công việc này. Nếu đã như thế, vậy thì chúng ta coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra, duy trì tình trạng như hiện nay, ok?" Lí Tắc Hàn nhìn nàng, không nói gì. Thật ra những lời này của Đồng Ánh Diêu cũng là lời mà hắn muốn nói. Coi như đêm đó chưa từng xảy ra chuyện gì đối hai người bọn họ mà nói là tốt nhất. Dù sao hai người bọn họ đều uống say. Nhưng chuyện đã xảy ra, sao lại có thể coi như chưa từng phát sinh đây? Hắn cùng Đồng Ánh Diêu quen biết nhau sáu năm Trong ấn tượng của hắn, Đồng Ánh Diêu là một cô gái xinh đẹp, tự lập, có chính kiến. Cho dù đôi khi dùng một chút thủ đoạn nhỏ khiến người ta tức giận nhưng bản chất không xấu. Hơn nữa biểu hiện khi làm việc hoàn toàn không thua bất kì người đàn ông nào, rất xuất sắc. Không chỉ một lần hắn bị hỏi tại sao không có xảy ra xẹt điện với nàng? Mỗi khi gặp phải ai hỏi hắn vấn đề này, hắn liền cảm thấy rất buồn cười. Bởi vì hắn cũng không muốn kết giao với một người bạn gái mà mọi việc đều phải cãi nhau với hắn xong mới có thể đạt được kết luận. Cùng nhau công tác sáu năm, có thể nói bọn họ vô cùngg hiểu biết lẫn nhau. Có lẽ là vì rất hiểu cá tính của đối phương cho nên biết rất rõ hai người không có khả năng ở bên nhau. Nếu không phải say rượu, bọn họ căn bản không có khả năng lên giường, đây là điều hiếm hoi hắn và nàng cùng đồng ý. "Uy, Lí Tắc Hàn, sao anh lại không nói lời nào?" Chờ hắn nói ok xong, sau đó tất cả đều không có gì. "Tôi không muốn gạt cô. Đêm đó tuy rằng tôi say, nhưng cũng không phải say đến nỗi cái gì cũng không nhớ. Đêm đó chúng ta làm rất nhiều lần, mỗi lần đều cảm thấy rất tuyệt." Tai Đồng Ánh Diêu đỏ lên, không rõ sao hắn lại nói chuyện này. "Không phải anh muốn nói cho tôi biết, bởi vì cảm giác làm tình với tôi rất tuyệt nên muốn sau này chúng ta làm bạn giường đó chứ?" "Chết tiệt, tôi không có ý đó." Sao hắn có thể yêu cầu nàng làm chuyện như vậy. "Cố tình xuyên tạc ý tứ của tôi, cô thích chọc tôi tức giận như vậy sao? Không biết tại sao lại cùng cô lên giường, tôi cũng cảm thấy rất phiền toái, hiểu không?" "Anh căn bản là không cần phiền nữa, cứ làm theo tôi vừa nói, coi như chưa xảy ra chuyện gì. Anh chỉ cần nói ok, chấp nhận điều tôi vừa nói là được rồi. Tôi cũng không biết sao anh lại nhiều lời như vậy." "Đồng Ánh Diêu!" Hắn khẽ rống. Không để ý tới sự tức giận của hắn, Đồng Ánh Diêu chỉ muốn biết rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì? "Vậy anh nói xem, anh muốn như thế nào?" "Tôi còn chưa có nghĩ ra. Có điều chuyện cũng đơn giản như cô nghĩ. Chuyện đã xảy ra, sao lại có thể coi như chưa từng phát sinh? Ta không có cách nào làm như vậy." "Vậy anh muốn làm thế nào? Muốn bức bách tôi hay là cưới tôi đây?" "Tôi phải chịu trách nhiệm chuyện mà tôi đã làm." "Thỉnh thoảng anh cũng sẽ có tình một đêm, lẽ nào anh đều phải chịu trách nhiệm với mỗi người đàn bà từng lên giường với anh sao?" "Tôi chưa từng lên giường với người không phải là bạn gái tôi." Lí Tắc Hàn nghiêm túc nói. "Được rồi, anh là thánh nhân, được chưa?" "Cô không cần nói móc tôi như vậy." Tại sao hắn hiểu được những lời nàng chế giễu hắn nhưng đầu óc lại đần độn như vậy chứ! "Lí Tắc Hàn, trong lòng anh và tôi đều rất rõ ràng, chúng ta chỉ có thể là bạn bè trong công việc chứ không hề thích hợp ở bên nhau." Đồng Ánh Diêu nói ra ý nghĩ của nhau. "Nếu chúng ta không thể ở cùng một chỗ, vậy tại sao phải nhớ kỹ chuyện đêm đó đây? Huống hồ hai người chúng ta đều uống say." Lí Tắc Hàn rất muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy nói gì cũng không đúng. Hắn đồng ý lời của nàng, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. "Anh không cần suy nghĩ nhiều. Tôi nghĩ đại khái là vì anh thất tình, dưới tình huống say rượu mới coi tôi là bạn gái cũ của anh. Còn tôi cũng có thể là coi lầm anh thành bạn trai cũ của tôi. Cho nên chúng ta mới có thể phát sinh quan hệ." Lí Tắc Hàn nhướng mày. "Cô còn yêu bạn trai cũ của cô sao?" "Đây không phải trọng điểm mà chúng ta đang thảo luận." Đồng Ánh Diêu không vui ngăn đề tài này lại. "Điều mà tôi muốn nói chính là nếu chúng ta đã xác định tương lai không có khả năng phát triển cái gì, vậy thì chuyện đêm hôm đó, hãy để cho chúng ta coi như một sai lầm đẹp. Từ giờ phút này trở đi, để cho chúng ta quên đêm hôm đó đi, được chứ?" "Tôi phải suy nghĩ cẩn thận." Trong khoảnh khắc, Đồng Ánh Diêu muốn hộc máu. "Thôi đi, từ trước đến giờ, ý kiến của hai người chúng ta luôn bất đồng là chuyện mọi người đều biết." Nàng từ từ hoãn hơi thở gấp gáp xuống. "Được rồi, anh cứ từ từ mà nghĩ đi. Còn tôi quyết định cứ theo như lời mình vừa nói, đem chuyện đêm đó quên đi." Nàng nói xong liền bước xuống lầu, bởi vì cứ tiếp tục nói chuyện với tên kia, nàng sẽ té xỉu. Thôi đi, hắn làm sao thì làm, dù sao nàng và hắn cũng không có chút quan hệ nào. "Đồng Ánh Diêu." Lí Tắc Hàn ở phía trên kêu nàng. "Sao vậy?" "Ngày mai đến Đài Nam công tác, nếu muốn đi nhờ xe của tôi thì gặp ở công ty." "Biết rồi." Hôm sau hai người lái xe xuống phía Nam. Hai học phần, Đồng Ánh Diêu lựa chọn phần thứ hai. Như vậy Lí Tắc Hàn lên lớp phần đầu xong là có thể lái xe về Đài Bắc trước, sau đó ngày mai có được một ngày nghỉ. Mà nàng sau khi lên lớp xong sẽ trực tiếp về nhà ở Đài Nam, bởi vì đã rất lâu nàng không có về nhà. Bởi vì tưởng rằng Lí Tắc Hàn lên lớp xong đã về Đài Bắc nên khi nàng dạy xong đi ra thấy hắn còn ở đó mới giật mình. "Anh còn chưa về Đài Bắc sao?" "Về chuyện đêm đó, sau khi tôi trở về đã nghĩ rất nhiều. Tôi muốn nói chuyện với cô." "Sự kiện kia tôi đã quyết định quên đi, không có gì phải nói." Đồng Ánh Diêu không thèm để ý tới hắn, bắt chuyện với giám đốc Ngô – người phụ trách xong thì đi ra ngoài. Lí Tắc Hàn đi theo sau nàng. "Đồng Ánh Diêu, cô đứng lại cho tôi!" "Giữa tôi và anh không có gì phải nói. Đừng đem mấy chuyện linh tinh này đến làm phiền tôi." Nàng vội vã muốn đuổi hắn đi nên không để ý tới bên cạnh có một người trung niên dáng người vừa phải đi về phía nàng. "Đây không phải chuyện linh tinh, chúng ta cùng lên giường là chuyện rất nghiêm túc." "A? Cậu nói cậu cùng A Diêu nhà chúng tôi lên giường?" Nghe được giọng nói quen thuộc, Đồng Ánh Diêu xoay người, kinh ngạc. "Chú, sao chú lại ở đây?"