Ba ngày sau, Lí Tắc Hàn trở lại làm việc, mọi người đều rất vui mừng vì hắn "cát nhân thiên tướng", xe hư hết nhưng người chỉ bị một chút ngoại thương. Đương nhiên vui nhất chính là hắn cùng trưởng phòng Đồng hòa hợp lại. "Cám ơn sự quan tâm của mọi người." Lí Tắc Hàn cảm ơn. "Ủa, anh Hàn, sao bàn tay trái của anh lại dán Salonpas vậy? Em nhớ tay trái của anh không có bị thương mà. Chẳng lẽ em nhớ lầm?" Vẻ mặt Tiểu Mã hoang mang. "Đây là… vết thương sau đó mới bị." Hắn xấu hổ cười. Bởi vì vết cắn bị Đồng Ánh Diêu cắn mạnh vẫn còn, cho nên thế nào nàng cũng phải dán miếng dán lên. "Vết thương sau đó mới bị?" Mọi người nghe thì nghe mà không có hiểu. "Được rồi, đã đến giờ làm việc rồi, mọi người để trưa hãy tám tiếp." Đồng Ánh Diêu có trách nhiệm mà nhắc nhở mọi người bắt đầu làm việc. "Đi đi, về phòng làm việc của anh đi." Mấy ngày nay chăm sóc hắn, Đồng Ánh Diêu đã không hề cự tuyệt có động tác thân mật với hắn ở công ty. Mà đoàn người ở phía sau thấy vậy lại lấy làm lạ. Trưởng phòng Đồng trở nên dịu dàng nha. Mặc dù có hơi không quen thấy bọn họ "ân ái" như vậy nhưng mọi người vẫn chúc phúc. "Đồng Ánh Diêu, nếu gỡ miếng Salonpas ra, em nói xem mọi người nhìn thấy vết cắn thì sẽ nói thế nào? Anh nghĩ chắc chắn mọi người cũng không biết em dã man như vậy." Lí Tắc Hàn cười rất đắc ý. "Nếu em cởi áo khoác ra để cho mọi người xem "vết thương" của em, vừa có vết cào vừa có dấu hôn, em nghĩ chắc là mọi người sẽ có hứng thú với cái này hơn. Vậy mọi người sẽ nói trưởng phòng Lí thế nào đây?" Đôi mắt láu cá nháy mắt với hắn, cái miệng nhỏ nhắn cười duyên. "Em nghĩ từ nay về sau anh sẽ có thêm biệt danh dã thú." "Đồng Ánh Diêu!" Hắn gầm nhẹ. "Em lại đây cho anh." Đã lâu không thấy trưởng phòng Lí hô to "Đồng Ánh Diêu", mọi người lại nhìn về phía bọn họ thì thấy trưởng phòng Đồng bị trưởng phòng Lí tức giận mà túm vào văn phòng của hắn. Sao hình ảnh ân ái còn chưa tới một phút đồng hồ đã bị phá vỡ? Mọi người hiểu ý cười. Xem ra hai người kia sẽ vẫn khắc khẩu như vậy. Vậy thì phòng làm việc sẽ không lo bị buồn tẻ. Lí Tắc Hàn kéo Đồng Ánh Diêu tiến vào văn phòng hắn, cửa vừa đóng lại, nụ hôn của hắn cũng đã rơi xuống. Bây giờ hắn dám khẳng định chắc chắn, cô gái này mọi lúc mọi nơi đều quyến rũ hắn. Cứ nhìn những lời nàng vừa nói, cả cái nháy mắt cười gian xảo kia, khiến cho hắn rốt cuộc không chịu nổi cám dỗ mà kéo nàng vào văn phòng. "Vết thương" trên người nàng là do hắn tạo thành. Bởi vì đã lâu không chạm vào nàng, hơn nữa vì chuyện nàng đi tìm Lưu Đại Đồng, cho nên nhất thời không thể khống chế mà ôm nàng thật lâu. Đồng Ánh Diêu biết hắn muốn hôn nàng, vẻ mặt của hắn quá rõ ràng. Thật là, hắn cũng không biết thấy xấu hổ sao chứ? Nhưng nàng không có cự tuyệt nụ hôn của hắn bởi vì nàng biết người đàn ông này rất yêu nàng. Nụ hôn nồng nhiệt kết thúc trước khi hai người không khống chế được. Lí Tắc Hàn vuốt tóc nàng, giọng điệu có vẻ nuông chiều. "Được rồi, về phòng làm việc đi!" Đồng Ánh Diêu mở cửa, trước khi đi bèn quay đầu lại, cố ý cười ái muội với hắn. "Trưởng phòng Lí, thật sự như vậy thì được rồi sao, anh khẳng định anh không muốn tiếp tục?" Nàng cố ý nói mờ ám như vậy làm cho Lí Tắc Hàn tức giận đến nghiến răng nhưng lòng cũng ngứa ngáy khó nhịn. Cô gái này biết rõ tâm tình của hắn, lại cố ý ở đây khơi gợi dục vọng của hắn. "Trưởng phòng Lí, xem ra anh đang cố gắng chịu đựng nha, không có việc gì chứ?" Đồng Ánh Diêu cười càng gian xảo. Mặt hắn đỏ lên, quát: "Đồng Ánh Diêu, một ngày nào đó anh sẽ khiến em chết rất khó coi!" (đây là lần thứ n anh nói câu này!) Đồng Ánh Diêu cười tươi đi khỏi văn phòng của hắn. Người đàn ông này thật là, vẫn cứ không chịu nổi kích thích như vậy. Có điều rất thú vị, lần sau lại tiếp tục. Nhớ tới Lí Tắc Hàn nói mỗi lần nàng cãi nhau đều như là đang cố ý dụ dỗ hắn, bây giờ xem ra hình như là thật nha. Vậy từ khi nào thì nàng bắt đầu thích cãi nhau ầm ỹ với hắn như vậy? Một tháng trước? Hai tháng trước? Hay là nửa năm trước? Không đúng, hình như là sớm hơn… Như vậy không phải còn lâu hơn cả thời gian mà Lí Tắc Hàn nói chuyển hướng yêu nàng sao… Tuyệt đối không thể để cho tên kia biết! Hơi đỏ mặt, Đồng Ánh Diêu trở về văn phòng của mình, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào. …………………………….. Cát nhân thiên tướng: người hiền lành thì sẽ có trời phù hộ