Nhị Kiến Khiêu Tình
Chương 3
Đêm nay, thân là trưởng phòng kế hoạch, Lí Tắc Hàn đương nhiên bị chuốc rượu. Mà Đồng Ánh Diêu ngồi ở bên cạnh hắn cũng bị chuốc không ít khiến nàng tửu lượng vốn không tốt không khỏi cảm thấy cả người choáng váng.
Hơn 11 giờ, khi mọi người từ karaoke đi ra, Đồng Ánh Diêu cự tuyệt tăng hai. Nàng muốn về nhà mà nghỉ ngơi. Còn Lí Tắc Hàn cũng không đi nữa, mệt mỏi quá. So với mấy người mới hơn hai mươi, lão nhân như hắn phải về nhà ngủ. Hơn nữa bởi vì uống rượu, hắn quyết định ngày mai lại đến lấy xe, bây giờ bắt tắcxi mà về.
Lúc này một chiếc tắcxi vừa tới tới cửa, Đồng Ánh Diêu trực tiếp mở cửa ngồi vào.
"Uy, Đồng Ánh Diêu, cô có lầm không vậy, chiếc tắcxi này là tôi kêu trước." Lí Tắc Hàn có chút men say la lên. Cô gái này thật đúng là thích cướp của người khác.
"Là tôi thấy trước."
"Cô xuống ngay cho tôi."
"Anh à, anh muốn đi hay không?" Lái xe tắcxi hỏi.
"Thôi đi, dù sao cũng tiện đường. Đưa tôi về nhà trước sau đó đưa cô ta về." Nhìn cả người Đồng Ánh Diêu nằm trên ghế sau, Lí Tắc Hàn đành phải ngồi phía trước.
Thịnh Thải đồng nghiệp ở một bên còn chưa đi nhìn thấy cảnh này, nhiều người không khỏi lắc đầu. Hai trưởng phòng kế hoạch này thật đúng là không hợp, đến đi tắcxi cũng muốn ầm ỹ.
Mọi người thảo luận địa điểm tăng hai xong, vui vẻ đi tới.
"Anh ơi, hai trăm năm mươi đồng."
Lí Tắc Hàn lắc lắc cái đầu có chút men say, lấy tiền từ trong ví ra đưa cho tài xế. Thân hình cao lớn bởi vì say rượu nên xuống xe có chút tập tễnh. Hắn vừa mới đi một bước, lập tức bị tài xế gọi lại.
Lí Tắc Hàn hoang mang. "Không phải tôi đã đưa tiền xe rồi sao?"
"Anh à, đồng nghiệp của anh ở chỗ nào?"
Lí Tắc Hàn nhìn Đồng Ánh Diêu vẫn duy trì tư thế nằm úp sấp vừa rồi. Hắn chỉ biết nàng ở đường nào, nhưng lại không biết địa chỉ. Bởi vậy hắn mở cửa xe sau ra, vỗ vỗ nàng. "Đồng Ánh Diêu, mau tỉnh lại, nói cho lái xe biết cô ở đâu?"
"Đừng ồn." Cô gái nằm trên ghế tức giận kêu lên.
"Uy, Đồng Ánh Diêu, đừng ngủ, cô mau tỉnh lại cho tôi." Lí Tắc Hàn vừa lay nàng vừa kêu: "Cô ở chỗ nào?"
"Tôi… Ân…" Lời nói gần như lẩm bẩm đứt quãng của Đồng Ánh Diêu làm cho hắn hoàn toàn nghe không được nàng đang nói gì.
"Anh à, tôi thấy cô ấy đã rất say, chắc là hỏi không được gì."
"Tôi gọi điện hỏi đồng nghiệp khác." Lí Tắc Hàn lấy di động ra… Chết thật, thời khắc quan trọng lại hết pin, không may số điện thoại của đồng nghiệp trong công ty đều ở trong di động. "Thật xin lỗi, điện thoại của tôi hết pin, tôi lên lấy pin dự phòng rồi lại gọi điện thoại hỏi."
"Anh ơi, anh đừng đi." Lái xe tắcxi vội vàng xuống xe. "Thế này đi, hai người đã biết nhau, trước hết anh mang cô ấy về nhà, sau đó báo cho người nhà của cô ấy lại đây đón cô ấy." Hắn nghiêng người, đem cô gái say mèm ở ghế sau kéo lên.
"Nhưng mà…" Lí Tắc Hàn còn muốn nói gì đó nhưng lái xe đã nhét Đồng Ánh Diêu say rượu vào lòng hắn. Sau đó nhanh chóng trở lại tắcxi, lái xe rời đi.
Lúc này Đồng Ánh Diêu đứng không nổi nên ngã qua một bên, Lí Tắc Hàn vội vàng đỡ lấy nàng. "Cô đứng vững cho ta. Thật là, ở công ty phiền phức cũng được đi, bây giờ tan ca còn phiền phức như vậy." Không có cách nào, hắn đành phải mang nàng về nhà trước.
Đỡ Đồng Ánh Diêu say mèm đi vào phòng, đặt nàng xuống, để nàng nằm ngửa ở sàn gỗ. Mà Lí Tắc Hàn cũng không khỏi nằm xuống theo, bởi vì đầu cháng váng nặng nề.
Lần sau không thể uống nhiều thế nữa, thật sự là mệt chết.
Đột nhiên, Đồng Ánh Diêu nằm ở bên cạnh hắn trở mình, giống như coi hắn thành gối ôm, tay chân quấn quít lấy, cả người dính sát vào hắn.
"Uy, cô ngoan ngoãn nằm đó cho tôi." Thật là, uống rượu còn không an phận.
Nhưng như lời hắn nói, nàng thật sự say, bởi vậy cũng không có ngoan ngoãn nghe hắn. Tay chân sau khi bị hắn gỡ ra, trong chốc lát lại quấn lên. Lí Tắc Hàn vô cùng bất đắc dĩ mà trở mình, mạnh mẽ đem cô gái tay chân không an phận kia đặt ở dưới thân.
"Nặng quá đi."
"Tốt nhất đè dẹp cô." Hắn đáp trả như một đứa trẻ.
Cảm giác được thân mình bị vật nặng đàn áp, cảm giác không thoải mái này làm cho Đồng Ánh Diêu muốn di chuyển thân thể, nàng xoay mình, cố gắng thoát khỏi vật nặng phía trên.
Sau khi uống rượu, nhiệt độ cơ thể vốn rất cao, hiện tại bị cơ thể dưới thân không ngừng cọ xát, hắn cảm thấy dục vọng giữa hai chân gắt gao căng cứng. "Đủ rồi, cô đừng lộn xộn nữa cho tôi."
Hai tay bị áp chế ở hai bên sườn, thân mình cũng không thể động đậy. Đồng Ánh Diêu hai mắt mê mang muốn nhìn rõ ràng xem rốt cuộc phát sinh chuyện gì, vì sao nàng lại không thể nhúc nhích? Rồi nàng nhìn thấy Lí Tắc Hàn, thật là, thì ra là hắn đang giở trò quỷ, thật sự là người thích so đo. Nhớ tới bộ dạng của hắn cao lớn như vậy nhưng sự khoan dung lại nhỏ như vậy, nàng không khỏi tức cười, sau đó thật sự cười khanh khách.
Lí Tắc Hàn nhìn gương mặt đỏ hồng đang ngây ngô cười kia, nhất thời xem đến ngẩn ra. Đồng Ánh Diêu đáng yêu như vậy sao? Không biết tại sao, hắn cảm thấy nàng cười rộ lên thật ngọt ngào, thật đáng yêu.
"Sao anh lại nhìn tôi như vậy, chẳng lẽ anh muốn hôn tôi sao?"
"Tại sao tôi lại hôn cô?"
"Được rồi, cho anh hôn." Nàng nhắm hai mắt lại, cái miệng nhỏ nhắn chu lên.
Thật là, đã nói không ai muốn hôn nàng, sao còn chu miệng lên! Nhìn khuôn mặt xinh đẹp say rượu đỏ hồng kia, giờ phút này Đồng Ánh Diêu không chỉ đẹp, còn đẹp rất gợi cảm mê người. Lí Tắc Hàn cảm thấy hô hấp cũng nhanh hơn.
Nhìn cái miệng đỏ mọng nhỏ nhắn đáng yêu kia, hắn vốn cũng không muốn hôn nàng, nhưng cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng kia thoạt nhìn thật sự rất mê người. Không nén được dục vọng nguyên thủy trong nội tâm, hắn đầu tiên là hôn nhẹ, rồi mới hoàn toàn bao lấy môi của nàng, hôn nàng thật sâu. (yeah, hun hun ^x^)
"Ân…" Đồng Ánh Diêu vốn đã say rượu, đột nhiên bị hôn sâu đến mức đầu càng mê man. Hai người vừa hôn, hôn đến mức khó mà tách ra, hôn đến mức kích tình nóng rực. Thân thể không ngừng cọ xát, dục vọng nguyên thủy trong cơ thể hai người nhất thời lan ra.
Không quá rõ ràng người mình hôn là ai, nhưng giờ phút này ngọn lửa ham muốn trong cơ thể bùng cháy mãnh liệt. Hôn đã không thể thỏa mãn khát vọng trong lòng hai người họ. Bọn họ còn muốn càng nhiều càng nhiều…
Là nhu cầu bản năng của nhân loại, hai người bắt đầu cỡi quần áo của nhau, khát khao càng nhiều tiếp xúc thân thể. Đặc biệt là chỗ khiến người đau đớn, nôn nóng muốn đạt được giải thoát.
Trong phòng khách chỉ bật một ngọn đèn trên tường. Mặc dù không đủ sáng tỏ nhưng cũng đủ để chiếu rõ thân ảnh đang sát sao giao triền trên sàn nhà. Dáng người cao lớn của hắn từ phía sau nàng tiến vào, cái bóng đung đưa lay động rất nhanh, một trận dao động cuồng dã thần tốc làm cho cô gái thở hổn hễn kêu lên. Lần tăng tốc cuối cùng, tuyệt vời lên đến đỉnh, quá kích thích khiến cho hai người đều kêu lên, rồi mới song song nằm ở trên sàn.
Thật sự là hoan ái rất kịch liệt! Lí Tắc Hàn cảm thấy mình chưa bao giờ thấy tuyệt vời như vậy. Cảm giác tốt đẹp này, trong lòng vừa nghĩ đến thì lửa nóng dưới thân lại bùng lên. Một lần lên đỉnh dường như không thể thỏa mãn hắn, thế là hắn ôm lấy cô gái thở hổn hển đi về phía phòng ngủ.
Đem cơ thể mềm mại kia đặt ở trên chiếc giường lớn siêu cấp, thân hình cao lớn lập tức đè xuống. Bởi vì sự ướt át sau khi hoan ái vừa rồi, dục vọng thật lớn rất thuận lợi tiến thẳng trong cơ thể nàng, lại bắt đầu một lần điên cuồng cướp đoạt…
……………………
Đầu… Đau quá!
Đồng Ánh Diêu đưa tay xoa bóp thái dương của mình. Đầu đau muốn nứt ra.
Sau đó nàng cảm thấy có một "vật nặng" đặt ở trên ngực nàng, hại nàng ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Nàng buồn ngủ mơ màng mà vươn tay muốn đem "vật nặng" kia đời đi nhưng lại đẩy không ra.
"Đừng lộn xộn, tôi mệt chết được." (làm việc quá sức, kaka)
"Nhưng anh cũng đừng đè tôi nha!"
Lời đối thoại kỳ lạ khiến cho Đồng Ánh Diêu vốn còn buồn ngủ liền tỉnh lại. Nàng quay đầu nhìn đối phương, ngay sau đó kêu lên.
"Lí Tắc Hàn, tại sao anh lại ở trên giường của tôi?"
Lí Tắc Hàn lại cảm thấy nàng thực ồn ào. "Đây là giường của tôi, được chưa?"
Đồng Ánh Diêu nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh một chút. Đây thật sự không phải phòng của nàng. Sau đó nhìn thấy cả hai đều không mặc quần áo bèn ngây người.
Nàng cùng Lí Tắc Hàn lên giường?
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
10 chương
81 chương
52 chương
24 chương
61 chương