Nhị công tử thiên môn sơn

Chương 3 : Nhị công tử thiên môn sơn

Chuông đồng bên hông tông chủ Thiên Môn Sơn phát ra tiếng vang nặng nề, tiếng vang này khiến thần thái vị tông chủ xưa nay lạnh nhạt nghiêm khắc đột ngột chuyển biến. Cấm địa, nhị công tử sau khi tỉnh rượu mới phát hiện mình đang nằm trên mặt đất. Hắn nhìn quanh bốn phía, nhận ra mình đã ngã vào sơn động. Vách núi cao tầm mười người, trong động có ba bốn giáo trường lớn nhỏ, trống không, dường như có thể nghe được cả tiếng hít thở. Nhị công tử lảo đảo đứng dậy, theo phản xạ bám vào vách đá giữa vững thân thể. Vách đá dưới tay truyền tới cảm xúc xa lạ, như có một cỗ lực lượng truyền theo bàn tay luồn vào cơ thể, ấm áp mà nhu hòa, giúp cơ thể hoàn toàn thoải mái. Hắn cho rằng đây chỉ là ảo giác nhất thời của mình, vịn vào vách đá đứng dậy, giơ tay lên, nhìn vách đá mình vừa chạm vào có vài dấu vết. Nhị công tử chậm rãi lùi về sau, thu vách đá to lớn vào mắt. Trên vách đá khắc đầy một loại trường thị hắn chưa thấy bao giờ, xuyên thấu qua tầng tầng côi diễm đỏ rực bắt mắt, có vẻ như là một văn tự dị hình nào đó. Nhị công tử trăm năm qua đã lăn lộn trong Tàng Thư Các, đọc đủ loại thư tịch, tiếp xúc với vô vàn văn tự, thứ trước mắt hắn quả thật thập phần xa lạ. Chưa từng gặp qua nhưng lại có cảm giác quen thuộc, trong lòng hắn khẽ lộp bộp. Có điểm giống thiên công pháp. Ánh mắt nhị công tử cẩn thận lướt qua từng ly từng tí một, càng nhìn, thần sắc càng thêm phức tạp. Những thứ khắc trên đây toàn bộ là công pháp, còn có lịch sử lập phái mấy ngàn năm trước của Thiên Môn Sơn. Thiên Môn Sơn, lấy cấm địa chính mình để phong ấn ma vật tế phẩm trong mắt trận. Phong ma trận bạo động xong đều muốn tế phẩm, nếu không có, ma vật phá trận ra ngoài, e rằng trăm họ trên lục địa Thần Châu rơi vào cảnh lầm than. Tế phẩm được chọn trời sinh linh mạch đặc thù, giống hệt phàm nhân. Công pháp trên vách đá chỉ có tế phẩm mới có thể tu luyện, mà cả cuộc đời tế phẩm, chỉ có thể tu luyện bộ công pháp này. Tế phẩm càng mạnh, thời gian trấn áp trận pháp càng lâu. Ra vậy… Khóe môi nhị công tử hơi cong lên, đôi mắt bùng lên ngọn lửa năm xưa, sáng ngời chói lọi. Hắn nhắm mắt ngưng thần, dựa theo công pháp vận khí, lập tức cảm giác được linh khí bốn phương không ngừng chuyển động, hướng hắn trào dâng ập đến. Trăm năm qua, hắn chưa từng cảm thụ được, dù chỉ là một chút. Trong gió truyền tới từng đợt sóng hỗn độn, sau đó cần cổ bỗng lạnh toát. Nhị công tử mở mắt ra, thấy phụ thân tay cầm kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng yết hầu mình.