Nhị công tử thiên môn sơn

Chương 10 : Nhị công tử thiên môn sơn

Hôm sau thiếu chủ ghé qua đan các, trùng hợp trông thấy trưởng sự cũng đang ở đó, vừa thấy y đã tủm tỉm lại gần. “Sư điệt.” Chưởng sự sư thúc là một người hiền hòa, dung mạo tươi trẻ bừng bừng sức sống y hệt thiếu niên. “Sư thúc.” Thiếu chủ hành lễ. “Nghe nói hôm qua đạo lữ nhỏ của ngươi nổi hứng chơi trò trốn tìm, báo hại ngươi phải lật tung cả tông môn lên, hửm?” Sư thúc dùng ngữ khí khẳng định hỏi y. “Không phải.” Thiếu chủ trả lời.   “Ngượng ngùng gì nữa, thừa nhận đi.” Sư thúc bày ra biểu tình ta đều hiểu, “Ta vốn tưởng kiếm tu trời sinh lạnh lẽo, đã đầu gỗ lại còn chẳng có chút tình thú nào, xem ra đánh giá sai sư điệt rồi.” Nói xong mấy lời này, sắc mặt sư thúc lộ ra biểu tình khiến thiếu chủ cảm thấy có chút…đáng kinh. “Tiểu sư điệt à, đạo lữ nhỏ của ngươi hôm nay không xuống giường nổi phải không?” Sư thúc vuốt cằm, ngữ khí hơi nhộn nhạo. Thiếu chủ nói, “Hắn vẫn nằm trong phòng tĩnh dưỡng.” “Ngươi đến đây xin thuốc giảm sưng à?” Sư thúc cười tủm tỉm. “Sư thúc sáng suốt.” Thiếu chủ nghĩ nghĩ, “Nơi này của người có thuốc nào không lưu lại sẹo không?” “Ai da! Ngủ một giấc thôi mà cũng làm thành sẹo!” Thanh âm sư thúc không tử chủ phóng đại, khiến toàn bộ đệ tử trong đan các nhìn qua. “Khụ khụ, lấy gì ấy nhỉ?” Sư thúc hơi hơi đỏ mặt, kiêu ngạo nói, “Ta đã để dành vài thứ tốt cho riêng tên tiểu tử nhà ngươi đây.” Nói rồi lôi kéo thiếu chủ sang một bên, lén lút lấy đồ từ túi Càn Khôn ra. Chai lọ vại bình không ít nhưng bắt mắt nhất vẫn là một tập sách. Sư thúc lén lút nói, “Sư điệt, đống sách này tặng ngươi, phải xem cẩn thận đấy, đừng để đạo lữ của ngươi phát hiện.” Sư thúc nhộn nhạo mà hiền từ nói, “Sư thúc lấy thân phận người từng trải nói cho ngươi, nam tử ở trên giường, nhất định phải thật ôn nhu!” Đột nhiên ót chưởng sự sư thúc bị người ta vỗ cái bộp. “Ai đánh ta!” Bị cắt ngang, chưởng sự sư thúc phẫn nộ quay người, thấy rõ dung mạo người tới gần thì lửa giận bừng bừng trong lòng lập tức bị dội cho gáo nước lạnh, tắt ngúm, “À...Sư, sư đệ à, ngươi, ngươi đi đường mà không phát ra tiếng…” “Không phải ta đi đường không phát ra tiếng mà tại sư huynh giảng quá nhập tâm nên không nghe thấy.” Tiểu sư thúc so với sư thúc của hắn nghiêm túc hơn gấp bội lần, “Sư huynh sao chưa đi hình đường đưa tin, ta còn tưởng hôm nay ngươi tu tâm dưỡng tính thế nào, hóa ra ở đây dạy hư tiểu bối.” “Không không ta không có, sư đệ ngươi không...” Tiểu sư thúc trên tay lóe lên ánh quang, chưởng sự sư thúc lập tức ngậm miệng. Hình đường cấm ngôn thuật trong truyền thuyết. “Tiểu sư thúc.” Thiếu chủ cung kính hành lễ. “Sư điệt,” tiểu sư thúc lãnh diễm cao quý nói, “ Ngươi đừng nghe hồ ngôn loạn ngữ của hắn mà học hư.” “Vâng.” thiếu chủ nghĩ nghĩ, đáp, “Chưởng sự sư thúc chưa từng nói gì không phải phép với ta.” Chưởng sự sư thúc nghe xong thở phào, trong lòng lặng lẽ bật ngón tay cái cho tiểu sư điệt. Thiếu chủ rời khỏi đan các, hôm nay y còn chưa luyện kiếm. Y ngồi trong thư phòng tìm cái túi Càn Khôn, chuẩn bị phân loại dược liệu cho nhị công tử.   Chưởng sự sư thúc dường như cho nhiều thuốc hơn y bảo, thiếu chủ thấy trong đó có một cái bình hồng hồng thập phần quen mắt. Có chút giống đêm tân hôn hôm đó, hắn thấy chưởng sự sư thúc lén lút thêm dược từ trong chai vào rượu. Thiếu chủ nhớ lại, tay không tự chủ mở nắp chai, đặt chiếc bình trước mũi ngửi nhẹ. Bình dược tản ra hương vị ngọt ngào. Mới ngửi thoáng qua, đáy lòng y đã hơi xao động. Ánh mắt thiếu chủ vô tình lướt qua quyển sách kia. Trên đó viết  mấy chữ《 Viên phòng bí thuật 》. Sau nửa canh giờ, thiếu chủ đứng trước tẩm phòng, biểu tình hơi vi diệu. Y đứng tại chỗ một lúc, cuối cùng lấy hết dũng khí, chuẩn bị đẩy cánh cửa lớn bằng gỗ ra. Nếu có đệ tử nào dọn dẹp ngang qua sẽ thấy, gương mặt anh tuấn lạnh băng thường ngày của thiếu chủ, giờ phút này lại hơi phiếm hồng. Trong phòng vô cùng yên tĩnh. Tâm tình vốn hơn nóng lên của thiếu chủ như cảm nhận được gì đó, thần sắc trên mặt thay đổi trong nháy mắt, y vội vàng phá vỡ cửa vọt vào, ôm chặt lấy nhị công tử đang quỳ dưới sàn. Phịch một tiếng, lò dược trước mặt nhị công tử phun ra một quả cầu lửa, sau đó linh khí nóng bỏng bất chợt ùa ra, cắt qua làn da bén như dao găm. Thiếu chủ dùng linh lực chống đỡ không cho lưỡi dao lửa đánh sâu vào. Hiện tại, hắn rốt cuộc đã biết, thương tích trên người nhị công tử từ đâu mà ra.