Liên tiếp ba ngày liền, mấy cô gái ở trạm thay phiên nhau ôm thú cưng qua phòng khám với đủ loại lý do để gần gũi và làm quen với chàng bác sĩ trẻ, nhưng khi đi hào hứng, lúc quay về buồn thiu. Tất cả họ đều ôm mộng sẽ xin được số điện thoại của Nam Cung Lân, kết quả bị anh từ chối thẳng thừng: “Xin lỗi, ngại quá, nhưng mà số điện thoại của tôi chỉ có thể cho người quen thôi.” Vì vậy, không khí u ám bao trùm những buổi họp mặt của các cô gái. Trưởng nhóm là một tên con trai, đương nhiên không có hứng thú với Nam Cung Lân, sau khi biết chuyện, thấy cả đám thành viên không có sức sống thì nghiêm khắc nói: “Các cô tốt nhất nên tập trung vào việc học, yêu đương sẽ tốn rất nhiều thời gian, đến lúc rớt môn phải đóng tiền học lại thì khóc không kịp đâu. Có mỗi số điện thoại của trai cũng làm mấy cô buồn bực vậy à?” Hà Nhiên nghe đến chỗ này đột nhiên thấy đau đầu. Cô không nhận tiền sinh hoạt từ gia đình, thu nhập chủ yếu từ việc làm video và livestream cùng các bé mèo của mình, chỉ vừa đủ chi trả phí ăn ở, còn về học phí thì phải cố gắng lấy học bổng. Cô chính là cái người không thích hợp yêu đương nhất mà trưởng nhóm nói tới! Mấy cô gái cảm thấy trưởng nhóm quá khô khan, vì vậy hỏi: “Anh bị em gái khóa dưới từ chối nên mới tức tối chứ gì?” “Đương nhiên, cũng giống như tụi mình vậy đó, xin số điện thoại người ta còn không cho.” Bọn họ không chừa cho Lý Thân một chút mặt mũi nào, khiến hắn ta tức đỏ mặt mà khó lòng phản bác. Bởi vì bị nói trúng tim đen nên Lý Thân cũng chặn luôn con đường tình duyên mỏng manh của mấy cô gái, hắn nói: “Hôm nay có bé nào bệnh thì để Hà Nhiên đưa đi khám, các cô đừng hòng giành!” Hà Nhiên đột nhiên bị gọi tên, giật mình nhìn trưởng nhóm. Mọi người đều nháo nhào phản đối, nhưng Lý Thân dễ dàng đánh bại họ bằng một câu: “Ba ngày nay chỉ có cô ấy là an phận, đừng tưởng tôi không biết mấy người mang thú cưng đi khám tốn bao nhiêu tiền quỹ nhé, trong khi chúng vẫn rất khỏe mạnh!” Mặc dù không nhiều, nhưng mấy cô gái cũng thấy hơi áy náy, chột dạ vì hành động của bản thân. Hà Nhiên nhận mệnh, hôm đó lại đưa một chú cún sang tiêm phòng theo lời của Lý Thân. Ba ngày rồi Hà Nhiên chưa nhìn thấy Nam Cung Lân ở khoảng cách gần, khi anh bước chân vào phòng khám và mỉm cười chào hỏi, trái tim của cô đập như điên. Trong lúc anh cúi đầu khám cho chú chó trên bàn, Hà Nhiên ở một bên lén lút quan sát anh. Ngũ quan của anh thật sự rất đẹp, đặc biệt là ánh mắt sáng và dịu dàng kia có thể dễ dàng làm cho người đối diện chìm đắm. Hà Nhiên thật ra cũng muốn xin số điện thoại của anh, nhưng cô không dám, cũng không biết lấy được phương thức liên lạc rồi thì nói gì. Sau một lúc tỉ mỉ kiểm tra cho chú chó, Nam Cung Lân đột nhiên lên tiếng: “Bé mèo lần trước thế nào rồi?” “A? Đã khỏe hơn rồi, mấy hôm nay nó ăn rất nhiều, béo hẳn lên.” Nam Cung Lân ừm một tiếng, sau đó lại nói: “Tôi còn định bảo cô đưa nó đến kiểm tra thêm lần nữa, tránh để lại di chứng.” Ra là vậy! Hà Nhiên sực nhớ đến cái chân bị thương của bé mèo, cười nói: “Anh có thể gọi vào số điện thoại tôi điền trong hồ sơ, đó là số của tôi.” Khóe môi của Nam Cung Lân cong lên một độ cong vừa phải, tiêu chuẩn, đuôi mắt cũng hơi nâng lên: “Được.” Hà Nhiên cũng không nghĩ nhiều, sau khi rời khỏi phòng khám trong tiếc nuối thì điện thoại đột nhiên rung lên. Cô vừa ôm chú chó trên tay vừa khó khăn bắt máy, chỉ nghe một giọng nói quen thuộc truyền tới: “Cô để quên phiếu khám sức khỏe của chú chó vừa rồi.” “Anh là… bác sĩ Lân?” “Ở bên ngoài cô có thể gọi tôi là Lân.” Chỉ gọi tên thôi thì có phải quá thân thiết không? Hay là do cô tưởng tượng ra vậy? Hà Nhiên bối rối áp tai vào điện thoại, lồng ngực phập phồng dữ dội. Nam Cung Lân dặn dò thêm vài câu rồi tắt máy, lúc đó Hà Nhiên mới nhận ra số điện thoại gọi tới không phải máy bàn mà là di động. Đây là số riêng của anh bác sĩ đẹp trai kia! Cô còn chưa làm gì mà đã có được thứ mấy chị em trong trạm tìm đủ mọi cách để giành lấy rồi? Hai mắt Hà Nhiên mở to ra, vội vàng ấn lưu tên của Nam Cung Lân thành “bác sĩ Lân”, vốn chỉ cần ghi “Lân” là đủ, nhưng cô sợ làm thế ai nhìn thấy thì hiểu lầm nên thôi. Đêm đó trở về nhà, cô đang cho mấy chú mèo của mình ăn thì chuông cửa reo liên tục. “Tới đây tới đây!” Hà Nhiên chạy đến nhìn qua mắt mèo để xác định xem là ai, con gái ở một mình khá nguy hiểm nên cô luôn chú ý an toàn của bản thân! Thông qua lỗ nhỏ trên cửa, Hà Nhiên trông thấy bạn trai cũ của mình đang nghiêng ngả chỉ tay vào nhà cô, còn có tiếng quát tháo: “Hà Nhiên, cô ra đây cho tôi!”.