Lúc tôi tỉnh dậy đã là 8 giờ tối, lững thững bước ra phòng khách uống nước . Mẹ vẫn đang còn xem tivi, thấy tôi thì hỏi : - Con mệt hay sao ngủ từ lúc chiều vậy ? - Vâng, con hơi mệt. - Có muốn ăn gì ko ? Bữa tối mẹ để dưới bếp ấy. - Thôi mẹ ạ, con uống sữa rồi học bài đây. Mẹ chỉ gật đầu nhưng hình như là đang quan sát tôi. Cũng may tôi đã cất hết giày thật kín trong tủ. Huh ? Giày ? Tôi vội vàng vào phòng xem lại…Quả đúng là có rất nhiều giày… Vậy những chuyện xảy ra hoàn toàn là có thật…Ko phải mơ. ” Từ bây giờ, hãy để tôi theo đuổi em. ” Ánh mắt anh ấy, những hành động của anh ấy…đến bây giờ, tôi vẫn còn hoang mang và ko thể tin được. Giống như lần đầu tiên thấy anh, tôi cũng đã ko thể tin được lại thật sự tồn tại một người như thế. Nhưng dù thế nào thì từ lúc chiều tới giờ, tôi ko tự chủ được mà cứ cười một mình . Chờ đợi không đáng sợ, điều đáng sợ nhất là không biết phải chờ đến bao giờ. Và điều đó …đã đến rồi dù có theo cách đột ngột và đầy choáng váng. *** - Vũ, tới đây anh nói một chuyện. Trúc Vũ đang học bài, bị quấy rầy thì càu nhàu : - Em đang tập trung giải bài toán này cho xong đã. Khó kinh điển. Nguyễn Huy tỏ vẻ xem thường : - Môn toán là cái môn dễ nhất. Trúc Vũ bĩu môi : - Em biết anh giỏi, được chưa.Giờ để yên cho em học, ko em mách mẹ cho mà xem. Nguyễn Huy đưa tay lên miệng ra dấu im lặng, cẩn thận quan sát rồi đóng cửa phòng lại : - Chuyện liên quan tới Duy Phong và Vy Anh. Ngay lập tức , Trúc Vũ quăng bút, vẻ mặt đầy chăm chú . - Cô Diệp hình như đã phát hiện ra điều gì đó. – Nguyễn Huy đứng khoanh tay. - Thì sao đâu ? Về chuyện này hai mẹ làm gì mà khắt khe đâu ? – Trúc vũ tỏ ra là người có kinh nghiệm. Nguyễn Huy tự đánh nhẹ vào trán mình : - Quên mất, mấy việc này em ko biết. - Hả ? Việc gì cơ ? - Ko. Cô Diệp có cái nhìn hơi tiêu cực về Duy Phong và Vy Anh . - Ý anh là cô Diệp ko muốn hai người đó quen nhau – Trúc Vũ cau mày, cô Diệp là một người mẹ cực teen và cực tâm lí. Chính cô là người ủng hộ Trúc Vũ và Mạnh Vũ , cũng chính cô mà mẹ Thủy hiểu con cái hơn nhiều. Vậy thì đâu có lí do nào để cô ko muốn Duy Phong và Vy Anh quen nhau ? - Tệ hơn nữa là cô ấy sẽ ko cho phép và ngăn cấm. Em hiểu chúng ta nên làm gì rồi chứ ? - Ngầm giúp đỡ và đồng thời che giấu. *** Duy Phong dựa người vào ghế xoay, ngón tay di chuyển trên màn hình màu trắng. ” Vy Anh, ngủ ngon. ” Lần này thì cô bé ấy biết số điện thoại thật sự của anh rồi chứ. Nhưng cùng lúc ấy, chiếc di động màu đen báo có tin nhắn mới : ” Anh Duy Phong, anh ngủ ngon ” Và đêm đó, hai người ấy cuối cùng chẳng có ai là ngủ ngon được cả. *** Giờ ra chơi, Trúc Vũ nhìn tôi với ánh mắt quái dị : - Sao cậu cứ cười suốt thế hả ? Tôi vẫn ko ngừng cười . - Vì anh Duy Phong đúng ko ? - Hử ? Sao cậu biết ? Trúc Vũ làm ra vẻ biết tuốt : - Chỉ có anh Duy Phong mới làm cho cậu biến thành người tự kỉ như thế. Tôi vừa cười vừa gật đầu : - Ừ, hôm qua tớ gặp anh ấy. Những chuyện sau thì tôi chưa muốn kể cho Trúc Vũ bởi chính tôi cũng cần sắp xếp lại mọi chuyện một cách rõ ràng hơn. Bùi Quang đang chơi PSP, đột nhiên tháo tai phone ra , nhìn tôi đang cười cười với vẻ khó chịu : - Đưa áo khoác cho tôi. - Anh bảo áo anh vứt là ko phải của anh nữa mà. Bùi Quang ngoảnh mặt đi nơi khác : - Bây giờ, nó là của tôi. - Nhưng em…ko còn giữ rồi – Tôi nhỏ giọng, lúc sáng mẹ bảo ghé qua cô nhi viện nên tôi đưa cho mẹ …đi quyên góp rồi. - Tại sao lại ko ? Em vứt rồi ? Tôi gấp đến nỗi vừa xua tay vừa lắc đầu : - Ko, ko có vứt. - Trong tuần này phải có áo cho tôi. – Bùi Quang nâng mi nhìn tôi đầy nguy hiểm , đe dọa – Ko em chết chắc. Tôi gật đầu … Bùi Quang đứng bật dậy rồi bỏ đi : - Đừng cười nữa, thật là hết chịu nổi. Cười hay ko là việc của tôi chứ. Hừ, thật buồn cười. Nhưng mà lúc nãy Bùi Quang vừa nói gì ? Tuần này phải có áo cho Bùi Quang ? Ko thì chết chắc ? …Chết chắc…bây giờ đã là gần trưa…mẹ chắc chắn đã cho đi rồi…Hôm nay là thứ sáu…Chết chắc… Tôi cuống quít đuổi theo Bùi Quang còn ở phía hành lang : - Bùi Quang, anh đợi đã. Bùi Quang dừng lại, khoanh tay chờ tôi nói. - Cho em 2 tuần. Vẻ mặt vẫn ko hề thay đổi : - 1 tuần. - Cho em 2 tuần đi mà. Nhé, anh đồng ý nhé ? - Tại sao tôi phải đồng ý ? Tôi lảng tránh ánh mắt của Bùi Quang , đối phó với quái vật thật là khó khăn. - Nếu em ko cười trước mặt tôi nữa, tôi sẽ đồng ý. Lúc tôi nhìn …chỉ còn thấy dáng vẻ bất cần ở cuối hành lang. *** - Bắt lấy này . Bùi Quang chẳng thèm nhúc nhích, vẫn đứng im khoanh tay. Mạnh Vũ nhún vai nhìn quả bóng bay ra khỏi sân : - Bực mình chuyện gì à ? Mạnh Vũ cũng chán chơi một mình nên ngồi dưới gốc cây , uống nước : - Liên quan tới Vy Anh, đúng chứ ? Bùi Quang chỉ hừ một tiếng. - Ngoài Vy Anh ra, chẳng có ai là có thể khiến cậu như vậy cả. - Cậu có thôi đi ko . Nhìn bộ dạng bực tức nhưng ko thể làm gì được của Bùi Quang, Mạnh Vũ càng khiêu khích : - Được rồi, nhưng Vy Anh làm gì cậu ? Hay lại bảo cậu xin chữ kí Rin Baby ? Vừa nhắc tới chuyện này, vẻ mặt của Bùi Quang lại trở nên khó coi hơn : - Baby ? Nhảm nhí . - Haha. Cậu ko nên nói thần tượng của Vy Anh như vậy chứ. - Tớ chả hiểu nổi trong đầu cô nhóc ấy nghĩ gì cả. Thật ko chịu nổi. - Ko phải cậu thích Vy Anh cũng vì thế à ? Bùi Quang chỉ im lặng. - Cậu ko định cho Vy Anh biết ? Bùi Quang cười một tiếng , mắt nhìn vô định : - Cậu nghĩ sao ? Tại sao tất cả mọi người đều biết rõ còn cô ấy thì ko ? *** Chuông vừa reo, Trúc Vũ liền đứng hẳn lên trên ghế, ngửa cổ hét : - Trời ơi, còn hai tiết nữa. Tuổi trẻ của tôi bị chôn vùi như thế này đây !!! Bị mấy người kia lườm, Vũ mới chịu ngồi xuống : - Hừ, chúng ta phải biểu tình chứ. - Ok thôi, bây giờ cậu muốn như thế nào ? Phá trường trước hay sao ? Lần này, tới lượt tôi cũng bị lườm nốt. Trúc Vũ đột nhiên kéo tôi dậy : - Đi, chúng ta đi. Nơi này ko chứa nổi nhân tài. - Cậu bị gì thế ? Đừng có lôi tớ mạnh như thế. *** Một nam sinh ngó ra cửa, cười một cách gian xảo : - Ê, Trúc Vũ tới kìa. A ha, Vy Anh nữa. Mau, mọi người vào vị trí. Vừa thấy tôi, anh Vỹ liền lao ra : - Hai em mau nhắm mắt lại. Có quà. Hai chúng tôi nhìn nhau, có chút ngờ vực. - Nhanh, cơ hội duy nhất thôi. Mạnh Vũ về là ko tặng được nữa. Tất nhiên là nhắm mắt liền. - Giơ tay ra. Giơ liền. Anh Vỹ bắt đầu đặt cái-gì-đó lên lòng bàn tay hai đứa. Cái-gì-đó …sao lại có cảm giác …Mở mắt ra . - Aaaaaaaaaa… Hai đứa đồng thanh hét lên một cách khiếp sợ và vứt mạnh cái-gì-đó đi. Nó là sâu. Trời ơi, là sâu đấy. Mấy người kia lại còn nhặt sâu lên hươ hươ trước mặt . Hai đứa vừa chạy vừa hét. Chạy ra cả sân trường. - Dừng lại mau, bọn em sợ thật đấy. - Sao hai đứa lại kỳ thị tụi sâu thế. Như vậy là ko nên đâu. - Mách thầy đấy. Aaaaaaa, anh mau quăng nó đi. - Anh quăng rồi nhưng Hưng nó nhặt lên đấy chứ. - Ko đùa nữa, thật …aaaaaaaaa, mấy anh có dừng lại ko. Như vậy cuộc rượt đuổi diễn ra khắp trường đến cả chỗ sân bóng. Vừa thấy MẠnh Vũ, Trúc Vũ liền cuống quít hét lên : - Vũ, anh mau cứu hai đứa em. Mạnh Vũ đang ngồi dưới gốc cây thì đứng dậy : - Chuyện gì thế ? Mấy người kia vừa thấy Mạnh Vũ và Bùi Quang đứng gần đó thì vứt sâu đi , tỉnh bơ : - Bọn tớ…thi chạy. - Mấy người đó lấy sâu dọa tụi em đấy – Trúc Vũ bắt đầu kể tội. Mạnh Vũ dùng mắt hướng anh Vỹ đe dọa. Anh Vỹ vội xua tay : - Đâu có, tụi tớ đang dạy hai em ấy về các loại sâu thôi. Anh Hưng gật đầu phụ họa : - Đúng thế, cái này rất quan trọng. - Mấy anh thật quá đáng. - Em ko được nói thế nha Vy Anh. Tụi anh là có ý tốt cả thoi mà. Mạnh Vũ cau mày : - Các cậu lần sau đừng đùa như vậy. - Được rồi. Hai đứa nhát quá chứ cũng vui mà. Làm như thế, tình cảm anh em chúng ta ngày càng gắn bó. Gắn bó ? Thiếu chút nữa muốn đứng tim chứ gắn bó ? - Con sâu này các cậu lấy ở đâu đấy ? – Là tiếng của Bùi Quang. Anh Vỹ có vẻ hí hửng : - Ngay cây bàng trường mình. Sâu vô đối . - Kiểu thế này à ? – Bùi Quang chỉ ngay vào cây bàng chỗ chúng tôi đang đứng. - Ừ…- Anh Vũ chưa nói hết câu thì nhìn tôi với anh mắt rất khác – Vy Anh, em… Bùi Quang bỗng nhiên ngắt lời : - Vy Anh, đứng im. Tôi chẳng hiểu gì cả. Trúc Vũ thì lấy tay bịt miệng, nhìn tôi có vẻ hoảng sợ. Còn tất cả những người khác cũng im lặng và nhìn tôi như thế. Bùi Quang bỗng đưa tay lên vai tôi …Một cách quán tính, tôi nhìn theo … Một con sâu đang nằm ngay trên vai tôi… - Aaaaaaaaa …- Tôi hét lên đầy kinh hãi và giảy nãy. - Đã bảo đứng im. Bùi Quang tuy hơi giật mình trước phản ứng của tôi nhưng cũng nhanh tay lấy con sâu đó ra. Thật đáng sợ. Ngôi trường này thật đáng sợ. *** - Đúng là Duy Phong. Làm cái gì cũng nhanh gọn và chẳng ai có thể đoán được. Duy Phong vẫn tập trung vào công việc : - Anh đang muốn nói tới chuyện hôm qua ở trung tâm mua sắm chứ gì ? - Hà hà. Ko có gì là qua nổi cậu nhỉ ? Cậu làm Vy Anh choáng váng đấy, haha. - Chẳng còn cách nào khác. Rồi cô ấy sẽ quen thôi. - Thật ra cậu ko cần chủ động cũng ko sao . Cô bé ấy cũng đang theo đuổi cậu đấy thôi. Tuy mắt anh vẫn dán chặt vào đống tài liệu nhưng khóe miệng đã dần nhếch lên : - Đùa sao . Đó là phá di động thôi. - Haha !!! Lúc đầu tôi còn thắc mắc tại sao lại gọi vào máy đen của cậu mà nói ko phải là fan chứ. Nhưng dù sao, cậu cũng đã để ý tới Vy Anh từ lúc ấy còn gì. Duy Phong mà chịu để người khác phá điện thoại sao ? Hỏi thật nhé, đã bao nhiêu người bị cậu chặn số rồi. - Thư kí Hoàng, anh là người tiếp theo ! - Cậu đối xử với tôi như thế đấy à ? Tôi góp phần ko nhỏ đâu . Duy Phong xoay bút, kí vào tập văn kiện, trầm giọng : - Thư kí hoàng, tôi biết tất cả những việc mà anh đã làm đấy. Thư kí Hoàng giả vờ lật giở tài liệu : - Cậu phải biết, tôi làm việc tận tụy vì công ty. Tôi góp phần ko nhỏ . - Vâng, thư kí Hoàng, bạn học Nguyễn Huy của anh góp phần nhỏ ko kém. Thư kí Hoàng có chút giật mình, cười lảng đứng dậy : - Haha, cậu thật là …Thôi, ko nói nữa. Tôi đi ăn trưa, gần một giờ rồi. Duy Phong nhíu mày : đã 1 giờ rồi cơ à. Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Chương 26