Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Chương 116 : Chương Ngoại Truyện 6

Ngoại Truyện : Bao giờ em lớn ? Đám cưới kết thúc , Duy Phong đưa Vy Anh về căn biệt thự mới để nghỉ ngơi trước khi sang Pháp hưởng tuần trăng mật theo như người lớn sắp xếp. Duy Phong bế cô nhóc xuống xe mặc cho nhóc ta đang cắn mạnh vào người anh vì vứt mất đôi giày cao gót. Nguyên cười tinh quái : - CEO à, anh phải nhẹ nhàng đấy ! Duy Phong ném cho Nguyên ánh mắt sắc lẻm : - Không nhẹ được ! *** Vứt Vy Anh xuống giường nệm và nằm xuống cạnh bên, Duy Phong im lặng ngắm người đã chính thức trở thành vợ anh. Người đó nhắm nghiền mắt, nín thở, có vẻ rất căng thẳng. Duy Phong tiến gần cô, định hôn thì … - Em đi tắm ! Vy Anh xô anh ra, bật dậy khỏi giường với gương mặt đỏ bừng. Tất nhiên là anh tóm cô lại, tựa đầu lên cằm cô, giọng bình thản : - Để anh giúp. - Không ! Em không cần ! Vy Anh hét toáng lên, cô đã hoảng hốt thật sự. Cách đây không lâu, Mun cùng Ngọc Mỹ đã truyền đạt cho cô rất rất nhiều thứ về đêm này. Dù cô không muốn nghe thì hai chị ấy cũng bắt cô nghe. Rất rất ghê rợn ! - Buông em ra ! – Vy Anh ầm ỹ, cố chui khỏi vòng tay của Duy Phong. Chợt, cô đứng tim khi những ngón tay lạnh lẽo đặt lên chiếc khoá sắt phía sau áo cưới. Hơi thở nam tính của người ấy phả nhẹ lên bờ vai trắng mịn.Đầu óc Vy Anh quay cuồng, tay bấu chặt vào mép giường sợ sệt. - Đồ sở khanh ! Chiếc khoá váy bị kéo tuột kéo xuống khiến Vy Anh như sắp ngất xỉu. Kêu la thất thanh. Duy Phong nắm tay cô vợ nhỏ trấn an, giọng trầm khàn : - Đi tắm đi ! Vy Anh gật gật đầu , giờ hiểu ra anh chỉ giúp cô cởi váy thì càng xấu hổ hơn. Anh có cho là cô đen tối … Thôi bỏ đi, cô có đen tối thật hay gấp trăm ngàn lần nữa thì cũng thua xa anh ! Lúc Vy Anh ôm đống áo quần , khăn tắm thì Duy Phong cũng đang cởi cúc áo sơ mi, mắt dõi theo mọi cử chỉ của cô . - Anh định làm gì thế ? - Tắm. Vy Anh chớp nhẹ mắt : - Em cũng tắm ! - Ừ. - Thế sao anh lại tắm ? Duy Phong nhíu mày khó hiểu, nhìn cô vợ nhỏ đang ngượng nghịu thì à lên một tiếng : - Muốn anh tắm cho em ? “ …… ” Vy Anh tuy không ngã đập đầu vào đâu cả nhưng vẫn vô cùng choáng váng. Cô gái nhỏ ấp úng mãi không thốt ra nổi câu biện minh, chỉ khi ai đó đứng sát gần cô thì Vy Anh mới khó nhọc nói : - Anh …ý em …ý em là anh tắm cùng với em thì …thì … - Tắm cùng em ? Duy Phong cúi đầu, véo nhẹ má cô vợ nhỏ, cười mờ ám : - Không tệ ! Vy Anh cúi gằm mặt nhìn mũi dép, giọng vô cùng nhỏ như năn nỉ : - Ý em …ý em là anh … sang phòng khác tắm. - Ừ. Duy Phong thỏa hiệp nhanh gọn vì ý định ban đầu của anh cũng đã là như thế ! Trước khi cô vợ nhỏ lẻn vào nhà tắm, Duy Phong lướt nhìn đồng hồ đeo tay : - Vợ ơi, 20 phút nhé ! *** 20 phút sau … Vy Anh quay cuồng trong nhà tắm.Thi thoảng lại áp tai vào cửa nghe ngóng. - Muộn 10 phút ! Duy Phong đáp bình thản, anh biết rõ có người đã tắm xong mà không chịu ra. - Em …em chưa xong. Vy Anh xả mạnh vòi nước để đánh lạc hướng, mình thì ngồi trên máy giặt …chơi Angry Bird.Cô sao mà thông minh quá thế này ! Nạp đầy pin điện thoại, giờ có chơi tới sáng đêm cũng không sợ ! - Vy Anh ! - Dạ ? - 47 phút rồi ! - Hả ? Anh nói gì cơ ? 17 phút ạ ? Vy Anh vờ hỏi lại như không nghe rõ , ngồi hí ha hí hửng chơi game qua màn này đến màn khác. - Ra ngay ! Duy Phong trầm giọng, anh khá mất kiên nhẫn rồi … Cô vợ nhỏ hết hồn,biết là không thể tiếp tục làm ngơ nữa nên Vy Anh “ chơi bài ngửa ” ! - Em không ra đấy. Anh có giỏi thì vào đây ! Nói xong, cô còn vênh váo bắt chân qua nhau, hát bài của thần tượng Rin. - Vy Anh ! Giọng Duy Phong dịu hẳn đi như xuống nước nên cô gái nhỏ càng vênh hơn. - What’s up, babe ? Lúc Vy Anh đang tiếp tục vênh váo thì … Rầm ! Cánh cửa nhà tắm đã bị đạp tung … Vy Anh choáng, làm rơi cả điện thoại. Cô đã gần như là shock, nhìn ai đó không chớp mắt. Duy Phong lại gần cô vợ nhỏ, cúi người nhặt chiếc điện thoại và ném thẳng vào bồn tắm đầy nước. Vy Anh chớp nhẹ mắt rồi được ai đó nhấc khỏi máy giặt. Không nói một lời nào, ai đó đem cô tới giường ngủ … Cô cảm nhận được hương dịu nhẹ và bàn tay đang vén những sợi tóc lòa xòa trước trán của cô lên. Lần lượt từ trán, chóp mũi tới môi, Duy Phong hôn khắp mặt cô vợ nhỏ. Dần lấy lại ý thức, Vy Anh bắt đầu đẩy mạnh người phía trên ra, miệng cô đang vướng phải nụ hôn sâu bất tận nên không la hét gì được. Duy Phong rời môi , nhìn thẳng vào mắt cô một lúc rồi hôn xuống cổ… - Không được ! Anh dừng lại ! Vy Anh vùng ngay dậy, vừa bật khóc nức nở vừa ôm ghì lấy Duy Phong. Cô khóc mỗi lúc một to thêm, khóc to đến nỗi làm người-bẩm-sinh-không-có-tế-bào-cảm-xúc cũng phải hoang mang. - Em sao ? - Anh là đồ đểu ! Cô vợ nhỏ mếu máo, kể tội anh trong tiếng nấc. - Anh bảo không làm gì em nên em mới cưới. Bây giờ anh lại …Đồ đểu ! Duy Phong xoa đầu cô vợ nhỏ . Nét mặt khó coi nhưng giọng trầm ấm. - Nín đi ! - Không nín ! Vy Anh khóc to hơn nữa. Cô ăn vạ rồi … - Anh bảo em kết hôn xong muốn gì cũng được ! - Em muốn gì ? Duy Phong thở nhẹ, người anh bị cô ôm cứng từ rất lâu nên khá mỏi. Cô vợ nhỏ thút thít : - Em muốn anh ngoài ôm em ra thì không được làm gì khác ! Duy Phong gật đầu …rất rất miễn cưỡng. Chỉ chờ mỗi thế, Vy Anh liền quệt nước mắt lên vai anh, cười khúc khích. - Em biết Duy Phong của em rất vĩ đại. Không như những người đàn ông tầm thường khác đâu ! Duy Phong kinh khiếp khi áo anh bị cô dùng như khăn mặt, định đi thay thì cô vợ nhỏ ngáp nhẹ . - Mình ngủ đi. Em buồn ngủ lắm ! Cùng nằm xuống với cô nhưng cách cô một khoảng, anh xoay lưng về phía cô. Vy Anh gác chân lên người anh nhưng bị anh đẩy ra … Vy Anh ngạc nhiên, mọi lần anh đều ôm cô ngủ và để mặc cô muốn làm gì thì làm cơ mà. - Anh sao thế Best CEO ? - Đừng chạm vào anh. Ngủ đi ! Duy Phong dịch người ra xa cô vợ nhỏ hơn nữa, sợ sẽ không kìm chế được nếu ai đó cứ hồn nhiên cắn, hôn anh. Nằm bên kia, ai đó bĩu môi, hứ một tiếng. - Trẻ con ! Lớn rồi còn giận hờn vu vơ ! Thấy anh im lặng, cô vợ nhỏ lại tiếp tục than thở : - Thật mệt mỏi ! Đã là vợ chồng rồi còn giận dỗi. - Gì đấy ? – Duy Phong xoay người, nhìn cô vợ nhỏ khó hiểu. Buồn ngủ rồi thì ngủ đi thôi …Phiền ! Vy Anh liếc xéo người kia : - Anh giận ! Em không cho anh làm gì thì anh cũng không cho em làm gì ! Quá trẻ con ! Dứt lời, cô vợ nhỏ liền sà vào lòng anh, cao giọng. - Kệ anh đấy. Em muốn làm gì cũng được mà ! - Ừ. Duy Phong nhìn cô vợ nhỏ thật lâu, tới lúc cô ngủ say anh mới đặt khẽ lên đôi môi đang bĩu một nụ hôn lành lạnh. - Bao giờ em lớn ? Đám cưới kết thúc , Duy Phong đưa Vy Anh về căn biệt thự mới để nghỉ ngơi trước khi sang Pháp hưởng tuần trăng mật theo như người lớn sắp xếp. Duy Phong bế cô nhóc xuống xe mặc cho nhóc ta đang cắn mạnh vào người anh vì vứt mất đôi giày cao gót. Nguyên cười tinh quái : - CEO à, anh phải nhẹ nhàng đấy ! Duy Phong ném cho Nguyên ánh mắt sắc lẻm : - Không nhẹ được ! *** Vứt Vy Anh xuống giường nệm và nằm xuống cạnh bên, Duy Phong im lặng ngắm người đã chính thức trở thành vợ anh. Người đó nhắm nghiền mắt, nín thở, có vẻ rất căng thẳng. Duy Phong tiến gần cô, định hôn thì … - Em đi tắm ! Vy Anh xô anh ra, bật dậy khỏi giường với gương mặt đỏ bừng. Tất nhiên là anh tóm cô lại, tựa đầu lên cằm cô, giọng bình thản : - Để anh giúp. - Không ! Em không cần ! Vy Anh hét toáng lên, cô đã hoảng hốt thật sự. Cách đây không lâu, Mun cùng Ngọc Mỹ đã truyền đạt cho cô rất rất nhiều thứ về đêm này. Dù cô không muốn nghe thì hai chị ấy cũng bắt cô nghe. Rất rất ghê rợn ! - Buông em ra ! – Vy Anh ầm ỹ, cố chui khỏi vòng tay của Duy Phong. Chợt, cô đứng tim khi những ngón tay lạnh lẽo đặt lên chiếc khoá sắt phía sau áo cưới. Hơi thở nam tính của người ấy phả nhẹ lên bờ vai trắng mịn.Đầu óc Vy Anh quay cuồng, tay bấu chặt vào mép giường sợ sệt. - Đồ sở khanh ! Chiếc khoá váy bị kéo tuột kéo xuống khiến Vy Anh như sắp ngất xỉu. Kêu la thất thanh. Duy Phong nắm tay cô vợ nhỏ trấn an, giọng trầm khàn : - Đi tắm đi ! Vy Anh gật gật đầu , giờ hiểu ra anh chỉ giúp cô cởi váy thì càng xấu hổ hơn. Anh có cho là cô đen tối … Thôi bỏ đi, cô có đen tối thật hay gấp trăm ngàn lần nữa thì cũng thua xa anh ! Lúc Vy Anh ôm đống áo quần , khăn tắm thì Duy Phong cũng đang cởi cúc áo sơ mi, mắt dõi theo mọi cử chỉ của cô . - Anh định làm gì thế ? - Tắm. Vy Anh chớp nhẹ mắt : - Em cũng tắm ! - Ừ. - Thế sao anh lại tắm ? Duy Phong nhíu mày khó hiểu, nhìn cô vợ nhỏ đang ngượng nghịu thì à lên một tiếng : - Muốn anh tắm cho em ? “ …… ” Vy Anh tuy không ngã đập đầu vào đâu cả nhưng vẫn vô cùng choáng váng. Cô gái nhỏ ấp úng mãi không thốt ra nổi câu biện minh, chỉ khi ai đó đứng sát gần cô thì Vy Anh mới khó nhọc nói : - Anh …ý em …ý em là anh tắm cùng với em thì …thì … - Tắm cùng em ? Duy Phong cúi đầu, véo nhẹ má cô vợ nhỏ, cười mờ ám : - Không tệ ! Vy Anh cúi gằm mặt nhìn mũi dép, giọng vô cùng nhỏ như năn nỉ : - Ý em …ý em là anh … sang phòng khác tắm. - Ừ. Duy Phong thỏa hiệp nhanh gọn vì ý định ban đầu của anh cũng đã là như thế ! Trước khi cô vợ nhỏ lẻn vào nhà tắm, Duy Phong lướt nhìn đồng hồ đeo tay : - Vợ ơi, 20 phút nhé ! *** 20 phút sau … Vy Anh quay cuồng trong nhà tắm.Thi thoảng lại áp tai vào cửa nghe ngóng. - Muộn 10 phút ! Duy Phong đáp bình thản, anh biết rõ có người đã tắm xong mà không chịu ra. - Em …em chưa xong. Vy Anh xả mạnh vòi nước để đánh lạc hướng, mình thì ngồi trên máy giặt …chơi Angry Bird.Cô sao mà thông minh quá thế này ! Nạp đầy pin điện thoại, giờ có chơi tới sáng đêm cũng không sợ ! - Vy Anh ! - Dạ ? - 47 phút rồi ! - Hả ? Anh nói gì cơ ? 17 phút ạ ? Vy Anh vờ hỏi lại như không nghe rõ , ngồi hí ha hí hửng chơi game qua màn này đến màn khác. - Ra ngay ! Duy Phong trầm giọng, anh khá mất kiên nhẫn rồi … Cô vợ nhỏ hết hồn,biết là không thể tiếp tục làm ngơ nữa nên Vy Anh “ chơi bài ngửa ” ! - Em không ra đấy. Anh có giỏi thì vào đây ! Nói xong, cô còn vênh váo bắt chân qua nhau, hát bài của thần tượng Rin. - Vy Anh ! Giọng Duy Phong dịu hẳn đi như xuống nước nên cô gái nhỏ càng vênh hơn. - What’s up, babe ? Lúc Vy Anh đang tiếp tục vênh váo thì … Rầm ! Cánh cửa nhà tắm đã bị đạp tung … Vy Anh choáng, làm rơi cả điện thoại. Cô đã gần như là shock, nhìn ai đó không chớp mắt. Duy Phong lại gần cô vợ nhỏ, cúi người nhặt chiếc điện thoại và ném thẳng vào bồn tắm đầy nước. Vy Anh chớp nhẹ mắt rồi được ai đó nhấc khỏi máy giặt. Không nói một lời nào, ai đó đem cô tới giường ngủ … Cô cảm nhận được hương dịu nhẹ và bàn tay đang vén những sợi tóc lòa xòa trước trán của cô lên. Lần lượt từ trán, chóp mũi tới môi, Duy Phong hôn khắp mặt cô vợ nhỏ. Dần lấy lại ý thức, Vy Anh bắt đầu đẩy mạnh người phía trên ra, miệng cô đang vướng phải nụ hôn sâu bất tận nên không la hét gì được. Duy Phong rời môi , nhìn thẳng vào mắt cô một lúc rồi hôn xuống cổ… - Không được ! Anh dừng lại ! Vy Anh vùng ngay dậy, vừa bật khóc nức nở vừa ôm ghì lấy Duy Phong. Cô khóc mỗi lúc một to thêm, khóc to đến nỗi làm người-bẩm-sinh-không-có-tế-bào-cảm-xúc cũng phải hoang mang. - Em sao ? - Anh là đồ đểu ! Cô vợ nhỏ mếu máo, kể tội anh trong tiếng nấc. - Anh bảo không làm gì em nên em mới cưới. Bây giờ anh lại …Đồ đểu ! Duy Phong xoa đầu cô vợ nhỏ . Nét mặt khó coi nhưng giọng trầm ấm. - Nín đi ! - Không nín ! Vy Anh khóc to hơn nữa. Cô ăn vạ rồi … - Anh bảo em kết hôn xong muốn gì cũng được ! - Em muốn gì ? Duy Phong thở nhẹ, người anh bị cô ôm cứng từ rất lâu nên khá mỏi. Cô vợ nhỏ thút thít : - Em muốn anh ngoài ôm em ra thì không được làm gì khác ! Duy Phong gật đầu …rất rất miễn cưỡng. Chỉ chờ mỗi thế, Vy Anh liền quệt nước mắt lên vai anh, cười khúc khích. - Em biết Duy Phong của em rất vĩ đại. Không như những người đàn ông tầm thường khác đâu ! Duy Phong kinh khiếp khi áo anh bị cô dùng như khăn mặt, định đi thay thì cô vợ nhỏ ngáp nhẹ . - Mình ngủ đi. Em buồn ngủ lắm ! Cùng nằm xuống với cô nhưng cách cô một khoảng, anh xoay lưng về phía cô. Vy Anh gác chân lên người anh nhưng bị anh đẩy ra … Vy Anh ngạc nhiên, mọi lần anh đều ôm cô ngủ và để mặc cô muốn làm gì thì làm cơ mà. - Anh sao thế Best CEO ? - Đừng chạm vào anh. Ngủ đi ! Duy Phong dịch người ra xa cô vợ nhỏ hơn nữa, sợ sẽ không kìm chế được nếu ai đó cứ hồn nhiên cắn, hôn anh. Nằm bên kia, ai đó bĩu môi, hứ một tiếng. - Trẻ con ! Lớn rồi còn giận hờn vu vơ ! Thấy anh im lặng, cô vợ nhỏ lại tiếp tục than thở : - Thật mệt mỏi ! Đã là vợ chồng rồi còn giận dỗi. - Gì đấy ? – Duy Phong xoay người, nhìn cô vợ nhỏ khó hiểu. Buồn ngủ rồi thì ngủ đi thôi …Phiền ! Vy Anh liếc xéo người kia : - Anh giận ! Em không cho anh làm gì thì anh cũng không cho em làm gì ! Quá trẻ con ! Dứt lời, cô vợ nhỏ liền sà vào lòng anh, cao giọng. - Kệ anh đấy. Em muốn làm gì cũng được mà ! - Ừ. Duy Phong nhìn cô vợ nhỏ thật lâu, tới lúc cô ngủ say anh mới đặt khẽ lên đôi môi đang bĩu một nụ hôn lành lạnh. - Bao giờ em lớn ? Hé mở đôi mắt to tròn, cô bé con ngơ ngác nhìn người đang nằm ngay kế bên mình. Khuôn mặt ngái ngủ tựa thiên thần nhỏ khiến ai đó trông chỉ muốn thu bé cô lại, bỏ vào túi ! Duy Phong cúi mặt thật sát để nhìn cô vợ nhỏ kĩ hơn, anh hôn phớt lên chóp mũi xinh xắn : - Morning, honey ! Vy Anh cựa nhẹ đầu, một tay dụi mắt, một tay mò tìm điện thoại để xem giờ theo như thói quen. - 7 giờ sáng. Em ngủ được 10 tiếng rồi ! Vy Anh chúi đầu vào vòm ngực của ai đó, cô muốn ngủ thêm. Đám cưới hôm qua làm cô căng thẳng và mệt mỏi rất nhiều. Giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thật sâu … Nhưng khoan đã ! Sáng này không như những sáng khác. Cô không đơn thuần là bạn gái anh nữa rồi ! Vy Anh mở to mắt, nhìn chằm chằm người ấy … Anh chắc đã dậy từ rất lâu nên hương cà phê sữa mới thoang thoảng khắp căn phòng thế này. Cô nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt, hai chiếc nhẫn đôi đang kề nhau. Bất giác, Vy Anh cười xấu hổ. - Anh dậy từ khi nào thế ? Duy Phong không đáp lời, anh đột nhiên siết chặt cô vợ nhỏ và thở dài . - Anh sao thế ? - Nuôi mãi em không lớn ! Vy Anh nín thinh. Có phải cô không muốn lớn đâu. Là bé cưng của đại gia đình nên cô được chăm sóc rất kỹ. Nhất là mẹ Hoàng và bố Duy Thức, hai người lo lắng cho cô từng chút từ bữa sáng tới bữa phụ nhưng … chẳng hiểu sao cô không tăng thêm milimét và kilogam nào cả. Đến lượt Vy Anh thở dài, nhăn mũi : - Mình sang Pháp lúc nào hả anh ? Duy Phong kéo rèm cửa để ánh sáng lọt vào không gian, vực dậy cô vợ nhỏ đang cuộn trong chăn để cô thấy siêu trực thăng đang chiễm chệ trên bãi cỏ. Nguyên thì đang đi qua đi lại, dậm mạnh lên đám cỏ xanh mướt. Miệng lẩm nhẩm mấy câu nguyền rủa bằng tiếng Mỹ … Cậu đã chờ vợ chồng nhà kia rất lâu . Mờ sáng, tên Hoàng biến thái giục cậu phải sang biệt thự này để “ xem xét tình hình ” . Xui dại ! Suýt thì cậu bị người đen tối đó tẩn cho nhừ tử vì tiếng trực thăng ồn ào. Sau đó, cậu theo lời tên xui dại kia, nhã nhặn hỏi thăm Duy Phong một câu … “ Đêm qua, anh làm ăn được gì không ? ” Duy Phong cũng rất nhã nhặn mà đạp thẳng anh ra khỏi cửa … *** Áp má vào ô cửa của trực thăng, Vy Anh vui thích ngắm mây . Chân bắt chéo nhau rất oai. Điệu ngồi này bắt đầu từ hôm qua … - Pháp ơi Pháp ơi ! Ta sắp đến Pháp, ta sắp trèo lên đỉnh Eiffel rồi đây ! Vy Anh phấn khích nên cứ hét ầm , khiến Nguyên phải nhăn mặt. - Em nói nhỏ thôi ! Vy Anh mất hứng, quay sang người bên cạnh mách : - Anh ơi, Nguyên nạt em kìa ! Vừa thấy ai đó liếc mình, Nguyên hết hồn . Cậu cười giả lảng : - Vy Anh cứ hét đi em ! Tất nhiên là Vy Anh tiếp tục ầm ỹ. Lúc thấm mệt, cô nàng lại quấy phá người khác. Cô ghé đầu sang, cùng đọc tạp chí kinh tế với Duy Phong rồi đột nhiên phá lên cười. Duy Phong nhìn cô một chút rồi lại lật trang mới … - Hahaha ! Lần này, Duy Phong phải lên tiếng dù mắt vẫn không dứt khỏi những dòng chữ. - Sao ? - Hahaha ! Hahahaha. - Huh ? - Chồng em giàu, chồng em thiên tài. Em vui mà! Duy Phong không thấy chút liên quan nào ở đây, anh chợt nhớ lại lần cô nhóc ngồi bên anh, rụt rè ngắm anh và muốn ngắm mây nhưng không dám đổi chỗ nên dậm lên chân anh. Còn bây giờ thì láo, chỉ tay ra lệnh – Anh ngồi đây ! Duy Phong thấy cô thế nào cũng thật dễ thương, anh thả tạp chí để chơi với vợ yêu. - Đẹp ! Anh khen mây ngoài kia, đúng một từ khô khan. Cô vợ nhỏ lườm anh, ngắm nghía thêm đôi chút thì lấy bánh bebe ra. - Bóc cho em đi. Duy Phong im lặng làm theo. - Anh ngoan thật ! Cô vợ nhỏ cười khen, ăn bánh rất ngon lành. Một lúc sau thì cô nàng đau bụng, vào WC tới mấy lần. Duy Phong đè môi cô ra, hôn mạnh rồi phán xét : - Ăn linh tinh ! Vy Anh bặm môi , không nói nổi một lời. Anh quá bá đạo. Cứ hôn cô là biết cô ăn gì ngay. Đa phần là chê cô ăn ngọt … Nguyên muốn cười nhưng không dám, nên cứ vờ huýt sáo. - CEO, vợ CEO đau thì CEO phải an ủi chứ ! Sao CEO nạt vợ ? - Cậu vẫn thích thử nghiệm. Nhảy khỏi đây đi Nguyên ! - À … Nguyên nín hẳn trong chuyến đi hôm đó. Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Ngoại Truyện 7