“ Bố ko thể cho mẹ con một tình yêu thật sự được . Bố ko thể ” Ko gian im lìm tĩnh lặng, giọng nói nhẹ cất lên. “ Bố ko thể …” Giọng nói ấy dần mơ hồ, nhẹ bẫng và tan biến. Tôi mở mắt , ngồi bật dậy. Giấc mơ này đã lặp lại nhiều lần . Trong giấc mơ ấy, tôi ko thấy bố, chỉ nghe giọng nói ấy cứ thoảng qua. Tôi ngồi ôm đầu gối, nhìn ra màn đêm đen kịt kia, lẩm bẩm : “ Bố ko thể, ko thể gì nhỉ ? ” Là do tôi nhớ bố quá nên mới như vậy, đúng ko ? Vì giấc mơ ấy chỉ xuất hiện khi bố ko có ở đây, bên cạnh tôi. Những lúc tỉnh giấc như thế này , chỉ cảm thấy vô cùng lạc lõng và bơ vơ. Thứ cảm giác trống rỗng kia cũng như đêm đen bên ngoài , cứ kéo dài bất tận. Ko có ai bên cạnh thì tự làm mình vui vậy. Tôi lặng lẽ lên mạng tìm đọc chuyện cười . Ko cười được thì cũng ko tới nỗi cho mình vào một góc tự kỉ như vậy. Tôi là một người dễ cười. Bằng chứng là vừa đọc vài mẩu tin ngắn tôi đã phải ôm bụng, úp mặt vào chăn cười . Theo thói quen, tôi lấy máy ra bấm bấm lia lịa : “ Sa mạc sa-ha-ra là do một tên lâm tặc uống nước tăng lực tạo ra đấy, anh có biết ko .” Vừa bấm nút gửi xong, nụ cười cũng tắt ngúm. Thảm rồi. Tôi cuống cuồng ấn hủy tin nhắn, ko kịp, cuống cuồng tháo pin điện thoại ra. Trời ơi, hơn hai giờ sáng mà gửi tin cho anh, còn tin kiểu như vậy nữa. Tôi đau khổ đập đầu vào gối, kiểu gì cũng bị cho là khùng. Duy Phong đang ngủ say, bị quấy rầy, lấy điện thoại xem, xong ném luôn vào tường . Duy Phong đang ngủ say , nghe tiếng tin nhắn, mơ mơ màng màng với lấy điện thoại xem, xong chỉ buông một câu : “ Ở trại họ cũng cho bệnh nhân dùng điện thoại sao ? ” Tôi chôn mặt vào gối, tưởng tưởng ra bao nhiêu là phản ứng của anh. Sao cái nào cũng làm người khác đau lòng quá vậy . Hình tượng của tôi … mất rồi . Thảm, quá thảm. *** Bước ra khỏi nhà tắm, anh buông mình xuống giường. Khẽ xoa thái dương.. Anh đưa mắt nhìn đồng hồ, muộn như thế này rồi à. Mấy hôm nay, công việc ngập đầu. Anh cười khổ, đã có nhiều thứ thay đổi ..kể cả em. Rồi anh chợi nghĩ tới cô bé ấy. Lúc tối ở công ty, anh cũng ko hiểu nổi tại sao lại vô thức gọi vào số đó nữa. Di động trắng ko hề có số ấy. Anh có nên tự khen mình trí nhớ tốt ko nhỉ ? Chợt nhớ ra, anh lấy chiếc màu đen nằm một góc trên bàn xem. Nhiều cuộc gọi nhỡ, anh bỏ qua. Người nào gọi cho anh thì do công việc, nếu ko liên lạc được thì sẽ tự liên lạc với máy công ty hoặc sẽ thông qua thư kí của anh. Cũng chính vì vậy, anh ko nhớ lần cuối mình sử dụng chiếc màu đen này để liên lạc với một người là khi nào . Ngón tay anh lướt tới những tin nhắn mới. Tôi đạp chăn, mò tìm điện thoại bị vùi sâu dưới gối. Lắp pin lại. Bởi vì còn một tình huống nữa…có lẽ anh sẽ gọi điện cho tôi. Máy vừa được khởi động lại … liền ngày sau đó rung lên bần bật. Duy Phong đang gọi tới. Tim tôi đập loạn xạ, cuống quít ko biết làm thế nào. Nhưng lại sợ anh ngắt điện thoại nên vội nghe. Trong đêm đen tĩnh mịch, giọng anh trầm nhẹ vang lên : -Xin chào. Có phải chủ nhân của số máy này là người nhắn tin cho tôi vừa rồi ko ? Tôi nhắm chặt mắt, cắn chặt môi. Tay bíu chặt chiếc chăn mỏng. Tiêu rồi, biết ngay mà. Lạnh lùng như anh, dứt khoát như anh , rõ ràng như anh. Kiểu gì cũng gọi để chấm dứt và ngăn chặn cuộc khủng bố của tôi mà. Nghĩ được như vậy mà còn bật máy làm gì ko biết . Vì tự nhiên tôi chỉ muốn nghe thấy giọng nói người ấy. Nhất là giữa đêm khuya thế này. Tốt rồi, bây giờ , nên làm gì đây. -Vâng . – tôi nhỏ giọng , vẻ hối lỗi. Duy Phong gõ gõ những ngón tay trên bàn , một cách thư thái. Mắt anh hơi nheo lại. Khuôn mặt tố cáo rằng anh đang cảm thấy thú vị. - Hừm . – măt lại lạnh te, giọng nói cũng trầm hơn – như vậy, bạn quảng cáo cho nước tăng lực sao ? Thùy não của một ai đó đang căng thẳng như muốn nổ tung, vừa nghe câu nói đùa của anh, bỗng chốc giãn mạnh ra . Chuyển biến đột ngột này khiến ai đó rơi vào trạng thái đơ . Tôi mở to mắt, thôi bíu chăn, thôi cắn môi. Não vẫn chưa xử lí nổi. Duy Phong nhịn cười. Anh thừa đoán được và tưởng tượng ra vẻ mặt của cô bé ấy lúc này. Mắt sẽ mở to. Và anh ko nhận ra rằng, làm sao anh có thế dễ dàng nắm rõ những điều đó như vậy. Tiếng ho nhẹ của anh làm tôi chợt tỉnh. Ngô nghê giải thích : - Ko , em ko quảng cáo. Tại em thấy cái đó buồn cười nên gửi cho anh vậy thôi. Lại rơi vào im lặng. Chán thật, nói sai nữa rồi phải ko ? Những ngón tay khựng lại trên mặt bàn. Duy phong đánh rơi nhịp thở. Giọng nói cô bé ấy… dễ thương thật. Giọng anh dịu xuống : - Đừng thức khuya. Ko tốt đâu. Rồi tắt may. Tâm trạng anh đang rối bời. Tôi ngây ngô. Mãi lúc lâu sau mới hiểu ra được anh chỉ đang đùa rồi bảo tôi ko nên thức khuya. Tôi thiếu chút nữa nhảy cẫng lên. Đêm đó, vì vui quá nên tôi nằm cười khúc khích một mình. Và đêm đó, có một người nhìn mãi vào màn đêm vô tận đó. Khuôn mặt lạnh, chỉ riêng đôi mắt anh, có chút ấm áp. Giọng nói của cô bé ấy đã vô tình đem anh nhấn chìm vào quá khứ, vào khoảng ký ức tuyệt đẹp nhất. Để rồi phải đối mặt với một thực tại hư vô như thế này. Cô ấy vẫn ở đây, ngay bên cạnh anh nhưng sao có những thứ cảm giác ko thể nào tìm lại được. Ánh mắt anh trở nên vô hồn, xa vời vợi. *** Hôm sau, tôi mang theo đôi mắt gấu trúc tới trường. Nhưng ngược lại, tâm trạng lại rất tốt. Trúc Vũ lắng nghe tôi kể hết mọi chuyện , rồi nhìn tôi kì quái. Nhìn lâu tới nỗi chính tôi cũng thấy có gì đó lạ , chột dạ : - Có gì ko ổn hả ? Trúc Vũ gật mạnh đầu : -Ừ. Tớ chưa thấy ai theo đuổi người khác như cậu đâu. Thử tính xem, đổi lại bao nhiêu thời gian, bao nhiêu tin nhắn mà chỉ nhận được từ anh ấy một câu “ đừng thức khuya „ Tôi nhẩm tính : - Cũng gần hai tháng. Cậu cũng biết Duy Phong anh ấy như thế nào mà . Tiến triển như vậy ko phải là nhanh rồi sao ? Trúc Vũ tiện tay lấy quyển sách đánh nhẹ lên đầu tôi : - Nhanh cái đầu cậu. Cứ thế này thì có khi con anh ấy lớn rồi ấy. Cậu nhìn tớ với Mạnh Vũ thế nào ? Gần hai năm còn gì. Nhớ lại cuộc theo đuổi chớp nhoáng của Trúc Vũ, tôi vẫn còn đôi chút ko thể tin nổi. Lúc đó, sau khi thực hiện xong ba bước đầu tiên, Trúc Vũ bắt đầu theo sát Mạnh Vũ nhiều hơn. Biện đủ mọi lí do để tiếp cận, gẫn gũi. Nhưng Mạnh Vũ cũng rất nghiêm túc trong vấn đề này, nên mọi chuyện cũng ko dễ dàng. Vậy mà chưa đầy một tháng sau, hai người ấy ngang nhiên dắt nhau tới trước mặt mọi người tuyên bố là một đôi. Tôi cứ bíu lấy Trúc Vũ hỏi đi hỏi lại : - Thật à ? Là thật hả ? Trúc Vũ đắc chí cười toe toét, kéo tôi lại thì thầm : - Bước thứ 4. Tỏ tình. Tớ nói với anh ấy : Nếu anh ko muốn bây giờ em đến từng lớp hét lên với mọi người em yêu anh thì anh mau chấp nhận em đi . Tất nhiên, Mạnh Vũ ko dám ko đồng ý. Tới bây giờ, tình yêu của hai người ấy rất đẹp . Nhưng anh ấy khác Mạnh Vũ, tôi cũng đâu giống với Trúc Vũ. - Ý cậu là bây giờ tớ cũng hét lên với Duy Phong như thế ? - Ai bảo cậu dùng cách đó. Duy Phong của cậu đâu dễ như Mạnh Vũ nhà tớ. Làm như vậy có khi anh ấy tránh xa cậu ấy. Tôi xúc động : - Cậu quả là hiểu biết về tình yêu. Nói đúng những gì tớ nghĩ. - Mấy cái đó đối với tớ là chuyện nhỏ. - Thế tớ nên làm gì bây giờ nhỉ ? - Khó đấy, nếu tớ là cậu thì tớ cũng ko biết làm gì đâu. Thế nào cũng thấy mình giống như fan của anh ấy thôi vậy. Tôi tiu nghỉu : - Vậy mà cũng bày đặt phê phán tớ. Cứ tưởng cậu hay lắm chứ. - Cậu phải rõ ràng . Phải để cho anh ấy biết là cậu thích anh ấy, muốn làm bạn gái anh ấy . Chứ đừng như người hâm mộ bí mật của anh ấy thế này. - Thế tớ nên làm gì đây ? - Cái đó…tớ cũng ko biết. Tớ chỉ muốn cảnh báo cậu. Tốc độ của cậu còn chậm lắm Tôi ỉu xìu úp mặt xuống bàn, sao ai cũng bảo chậm nhỉ ? Cứ dọa dẫm thì lại càng làm tôi sợ thêm…sợ mất anh. Cố lên, cố lên. Theo đến cùng , theo đế cùng. Tôi mặc kệ Trúc Vũ còn lải nhải bên cạnh, tút máy ra , gọi. Ko thèm biết mình đang ở đâu và cũng ko cần biết anh có nghe hay ko . *** Tại đại sảnh tập đoàn K.P. - Cô có hẹn trước với tổng giám đốc ko ạ. Cô gái dáng người cao , mảnh mai cộng thêm đôi cao gót, tựa một tay vào quầy lễ tân, tỏ vẻ khó chịu : - Hẹn á ? Các cô mà cũng được nhận vào đây làm việc cơ à ? Hai cô lễ tân bối rối nhìn nhau . Một cô lên tiếng : - Thưa cô, muốn gặp tổng giám đốc thì phải hẹn trước ạ. Cô gái kia khoanh tay, đanh giọng : - Có muốn bị thôi việc ko ? - Tổng giám đốc chúng tôi rất bận. Nếu cô ko hẹn … Cô gái kia ngắt lời : - Bận ? Tôi thì rảnh hả ? Rồi cô sải bước đế tầng thang máy. Hai cô lễ tân cuống quýt chạy tới níu ngăn ko cho vào, bảo vệ thấy vậy cũng chạy tới. - Làm sao thế ? – Thư kí Hoàng thấy cảnh hỗn loạn thì vội bước tới. - Cô gái này cứ đòi gặp Tổng giám đốc mà lại ko hẹn trước. Thư kí Hoàng nhíu mày ra hiệu cho bảo vệ tránh đi. Cô gái kia hất mạnh tay cô lễ tân ra , khoanh tay : - Anh là ai ? - Là thư kí riêng của tổng giám đốc chúng tôi đấy. – Hai cô lễ tân giọng gay gắt, nhưng nhận thấy thư kí Hoàng ra hiệu nên về chỗ. Khó có thể nhận ra một tia bỡ ngỡ trong đôi mắt bị che lấp, cô gái tháo kính xuống, chìa một tay ra : - Thư kí Hoàng phải ko ? Anh Phong nhắc tới anh nhiều lắm. Bây giờ mới được gặp . Thư kí Hoàng bắt lấy tay cô gái , xưng tên tổng giám đốc thân mật như vậy thì rất hiếm người. - Cảm ơn . Cho hỏi cô đến từ công ty nào vậy ? - ồ, ko. Tôi là … – Cô gái cúi đầu ngại ngùng – bạn gái anh ấy. Thư kí Hoàng quên cả rút tay về, cô gái này, giọng điệu như vậy, thái độ như vậy, giày cao gót như vậy … làm sao lại có thể là người ấy được. Người ấy đối với tổng giám đốc quan trọng như thế nào anh rất rõ, người ấy theo lời của tổng giám đốc rất đáng yêu, đến anh cũng cảm thấy yêu lây . Làm sao lại có thể là cô gái …nóng bỏng trước mặt anh đây. Nhưng với kinh nghiệm giao tiếp lâu năm, thư kí Hoàng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh : - Rất hân hạnh được biết cô. Tổng giám đốc đang ở trong văn phòng. Mời đi theo tôi. Cô gái mỉm cười nhẹ, bước nhẹ nhàng theo thư kí Hoàng. Đằng sau lưng, hai cô lễ tân bĩu môi, bàn tán. - Cô đứng đây đợi tôi một chút. Lúc quay lưng đi tới gõ cửa phòng, thư kí Hoàng cau mày. Dù là ai cũng ko nên làm phiền tổng giám đốc như vậy chứ. Qua khung cửa kính trong suốt, có thế thấy rõ Duy Phong đang ngồi ở bàn làm việc, vẻ mặt anh điềm tĩnh. Nghe tiếng gõ cửa, anh ngẩng đầu lên. Thấy cô gái ấy, anh có hơi bất ngờ. Khẽ mỉm cười. Anh ra hiệu cho cô đi vào. Cô gái ấy còn đang si mê ngắm anh, thư kí Hoàng nhắc, cô mới uyển chuyển bước tới bên anh, quàng hai tay lên vai anh, thì thầm : - Em nhớ anh lắm. Người anh khẽ khựng lại , anh ko quen với cái ôm chủ động ấy của cô . Giọng anh êm dịu : - Ko sợ ngã ? Cô gái kia liếc xuống đôi cao gót của mình, có chút lúng túng : - Hi hi , trong số mọi người ở đó thì đôi này của em còn thấp lắm đấy. Ánh mắt anh lại rơi vào vô thẳm. - Hôm nay, em được đạo diễn khen nhiều lắm nhé. Vai diễn khá khoai mà em làm rất tốt. Anh mỉm cười, lắng nghe cô kể chuyện. - Mà vai diễn chính của em ấy, đâu phải cô nàng nào dáng chuẩn xinh xắn là được đảm nhận đâu. Anh kéo cô tới trước mặt mình, dịu dàng : - Em rất tuyệt . - Hi hi, anh đừng tưởng em ko biết đạo diễn có quen với anh nhé. Em cũng là do anh giới thiệu thôi. Anh lắc nhẹ đầu : - Ko, nếu em ko có năng lực thì ông đạo diễn khó tính ấy cũng ko chịu đâu. Cô gái ôm cánh tay anh : - Dù sao cũng là do anh hết. Anh lại nhẹ nhàng kéo cô ra, những chủ động như thế này làm anh hơi khó chịu Mắt cô gái lướt qua một tia hụt hẫng , rồi lại nũng nịu : - Em thèm kem chết mất. Xong việc anh đưa em đi ăn kem được ko . Anh nhìn vào đôi mắt của cô, ánh mắt anh trở nên ấm áp … một cách kì lạ . Chính cô gái cũng đắm chìm vào đôi mắt ấy. Và cô biết, ánh mắt của anh chỉ-là-dành-cho những điều đó. -Ừ , khi nào xong việc anh sẽ tới đón em . Cô gái ấy vẫn còn ngắm anh . Nụ cười ấm, giọng nói nhẹ . Cô say mê. Tới lúc anh nhìn đi chỗ khác rồi, cô vẫn còn nhìn anh. Một lúc lâu sau, cảm thấy mình vô duyên, cô hắng giọng : - Đi giày cao gót ghét quá, vì vai diễn nên em mới phải dùng tới. Em về thay đồ, nghỉ ngơi . Lúc nào anh tới thì gọi em trước nhé. - ừ, để anh gọi tài xế đưa em về. Cô đi rồi … Nụ cười anh chợt …tan vào nắng. Anh biết …có những điều cô nói là ko thật . Nhưng chính anh lại ko thể hiểu, dù là giả dối nhưng lại làm anh rung động một cách dễ dàng. *** Đôi cao gót bước lên taxi , khẽ rủa thầm : - Những thứ đó làm anh vui dễ tới vậy à. Điện thoại đổ chuông , ko phải một mà là cả hai cái. Anh ra hiệu cho thư kí Hoàng tiếp máy đen còn mình tiếp máy trắng. - Con yêu của mẹ à ? Anh nhíu mày, mẹ anh vẫn thế, xem anh như con nít. - Vâng, mẹ ạ. - Bận lắm đúng ko con trai ? - Ko bận lắm đâu. - Ôi, con trai của tôi . Tại bố con đấy, ông ấy cứ bảo con sẽ giải quyết được hết nên thả cả công ty cho con. - Ko sao mà mẹ. Bố mẹ đi vui ko ạ ? - Có vui chứ, bố con còn định đi thăm bạn ở Đức nữa.Mai là xuất phát. Bố mẹ cũng sắp về với con trai yêu rồi. Anh nghe thấy tiếng bố vọng vào : - Bà xã , lại đây xem con này này. - Con đó là con cua chứ lạ gì . Tôi đang nói chuyện với con trai yêu. Anh bật cười. Ko để ý có một tên đang cầm máy đen vừa nói vừa cười vừa liếc anh. - Con lớn rồi, bà cứ làm như trẻ nhỏ thế . - Lớn cỡ nào thì vẫn là đứa con bé bỏng của tôi . Ông bỏ bê công ty cho con, kéo tôi đi khắp châu âu thế này. - Làm cả đời rồi, tuổi già phải hưởng một chút chứ. Bà đưa máy tôi nói chuyện với con. - Con trai yêu à, bố gặp con này. Giọng bố anh vang lên : - Duy Phong con ổn chứ ? - Vâng, bố mẹ yên tâm. - Ừ, hỏi vậy thôi chứ bố giao cho con cả tập đoàn cơ mà. Bố mẹ cũng sắp về Việt Nam rồi . Đi hết mọi nơi rồi . - Vậy ạ. - Ừ, thôi con làm việc tiếp nhé. Anh gật đầu, bố mẹ vui vẻ là tốt rồi. Nhớ ra điều gì, anh ngoảnh sang bên kia, thư kí Hoàng khuôn mặt có hơi chút … ngố ngố. Vừa tiếp tục làm việc, anh vừa hỏi : - Chuyện gì vậy ? Công ty nào vậy ? - Là tư nhân . - Họ nói gì ? - Em ko phải là người hâm mộ bí mật của anh . Ngón tay anh đánh trượt vào một bàn phím, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc : - Có thể nhắc lại ko ? - Có. Họ nói em ko phải người hâm mộ bí mật cùa anh . Lần này, anh ko thể tập trung được nữa , đưa tay ra : - Đưa tôi máy đen. Anh xem lại , đúng là dãy số đấy. Cô bé kì lạ ấy. Anh nhíu mày, rồi lại giãn ra, rồi lại cau mày, rồi lại mỉm cười, rồi lại mím môi. Trông anh cũng rất … ngố. Thư kí Hoàng nhịn cười, anh đặt di động đen xuống , giả vờ quay lại làm việc : - Sao ? Ko phải người ta bảo là ko phải fan của tôi rồi sao. Thư kí Hoàng xua tay : - Ko, tôi chỉ muốn nói đây ko phải là điện thoại cá nhân của tổng giám đốc . Anh tỉnh bơ : - Ừ . - Vậy sao …cô ấy lại.. Mặt vẫn lạnh : - Ko phải anh vừa bảo là tư nhân sao ? Thư kí Hoàng cảm thấy ko moi thêm được thông tin nào nên bỏ đi làm việc. Nhìn bóng thư kí hoàng đi rồi, anh tự nhiên bật cười. Đúng là anh có hai chiếc điện thoại. Chiếc màu trắng là chiếc anh dùng để liên lạc với người thân và bạn bè. Còn chiếc màu đen này chỉ phục vụ công việc. Lần đầu tiên bắt gặp tin nhắn của cô bé ấy, anh đã rất ngạc nhiên. Nhưng ko thể phủ nhận, dần dần anh đã thấy cô bé ấy rất thú vị và dần dần chiếc màu đen này … ko còn dùng cho công việc nữa. Ko phải người hâm mộ bí mật của anh ? Cô bé ấy có ý gì nhỉ ?