Tâm trạng xấu, nặng trịch những u ám nên Vy Anh không hề nghĩ tới bất cứ điều gì khi làm theo lời Duy Phong. Cô khoác tạm áo nào đó, chân đi dép xuống vườn. Lạ …tại sao không thấy người lớn ? Phòng khách trống trơn, tối đen. Mẹ Hoàng đã biết tiết kiệm điện, hay là …ma ! Vy Anh đứng tim, chạy ào ra khỏi gian khách, lướt qua mắt cô là vài bóng người vận đồ đen . Ma ! Vy Anh hét ầm lên, mặt tái xanh, lao luôn vào vòng tay của Duy Phong lúc nào … - Em vội gì thế ? – Duy Phong kịp bịt mắt cô lại, gạt đám tóc lòa xòa sang một bên, hôn nhẹ lên vầng trán trắng xinh như trấn an. - Không phải. Em bị ảo giác, tưởng có ma ! Hơi sợ. - Ừ. Em không khoẻ à ? Sao mặt đỏ thế ? – Duy Phong nói lơ đãng, lia ánh mắt cảnh cáo về mấy cái bóng nhấp nhô trong bóng đêm. Vy Anh không hiểu vì lí do gì mà bị bịt mắt, nhưng cũng để im, xấu hổ đáp : - Anh …hôn em nên em …Còn lại, em khoẻ. - Gì ? Anh hôn em ? Là em đang đề nghị ? Vy Anh chợt lạnh toát người, chân như mềm nhũn , những ý nghĩ hiện ra run lẩy bẩy : - Anh …em …bị ma hôn rồi ! Duy Phong ừ hử một tiếng, thờ ơ giống như anh hoàn toàn không liên quan tới việc này. - Vy Anh ! Lúc anh gỡ tay ra, em đừng hét, nhé ? - Anh định dọa em gì đấy ? Em nói trước, em …Aaaaa. Vy Anh hét lớn, tay bịt miệng lại, mắt mở to ngập sự kinh ngạc. Khu vườn ba lá thắp đầy nến , thân sáp có đủ màu sắc . Ánh lung linh làm nên luồng sáng huyền ảo bao quanh hai bóng người. Rải khắp thảm cỏ là những cánh bách hợp trắng muốt như cánh đồng hoa,rực sáng giữa đêm tối. Vy Anh nhận ra,cô đang ngồi trên xích đu gỗ, gương mặt ngẩn ngơ vì những cảm xúc trộn lẫn. - Anh, em rất thích ! Duy Phong ra hiệu “ Ừ, ổn ! ” cho nhóm BC đã tiến ra, ẩn nấp sau đài phun nước. - Rất vui vì em đã thích điều này ! – Lời anh nói ra không chút cảm xúc, nét mặt cũng lạnh tanh, cứ như …học thuộc lòng từ đâu đó. Vy Anh đã xúc động tới nỗi , không còn để ý nhiều, tim đập loạn, đầu trống không. Nguyên quan sát tình hình, thì thầm vào điện thoại : “ Thủ lĩnh, bước đầu tiên tiến hành được rồi ! ” Trước đôi mắt trong veo của Vy Anh, dáng người cao lớn quì chân trên nền hoa, mắt màu đen sẫm nhìn thẳng vào cô, bàn tay lạnh lẽo nắm trọn tay cô. “ Thủ lĩnh, anh tỏ ra ngọt ngào đi ạ ! Anh có thể mỉm cười thật dịu dàng . ” Người nào đó mím môi, thế quì đúng chuẩn nhưng cứng đờ. Phải rồi ! Anh đâu hiểu bản chất của những việc này, anh đã rất cố gắng diễn, còn cảm xúc không thể có … Đơn giản là vì mấy trò này hết sức nhảm nhí đối với anh . “ Em, anh yêu em ! ” - Vy Anh, yêu em. “ Hẳn là em không biết …” Duy Phong đọc theo những lời từ phones truyền tới : - Em không biết anh yêu em từ lúc nào phải không ? Anh cũng không biết. Vy Anh chờ anh nói hết câu nhưng anh đã im lặng. Cô thấy câu này hơi kì quặc … “ Thủ lĩnh, anh thiếu rồi ! Là thế này, anh cũng không biết. Chỉ là từ hôm ấy, anh đã không thể dứt mình khỏi những suy nghĩ về em ! ” - Ừ ! – Duy Phong đáp luôn lời BC, máy móc nhắc lời – Hôm ấy, luôn nghĩ tới em ! Thôi ngẩn người, Vy Anh đã bắt đầu lấy lại thần trí, đồng nghĩa với việc cô sẽ suy xét những lời đối thoại không ăn nhập của ai đó … - Hôm ấy là khi nào vậy anh ? “ Là hôm anh nhìn thấy em lần đầu tiên. Anh đã nghĩ em … ” - Lần thấy em tại sân bóng. Anh đã nghĩ em sao lại buồn cười như thế ! Duy Phong dứt lời, Vy Anh nghệt mặt, B.C nín bặt … “ Anh đã nghĩ em là người con gái anh tìm bao lâu nay ! Là câu đó ! Thủ lĩnh, anh làm ơn tập trung ! Vy Anh không còn xúc động nữa, anh làm ơn đừng chỉnh sửa kịch bản ! Xin anh đấy ! ” Duy Phong ừ hử, đan tay vào những ngón bé xíu của Vy Anh, tự sửa lỗi vừa rồi : - Bởi vì nụ cười của em hôm ấy làm anh vui theo. Vy Anh thở dài, nén hờn giận , giải thích : - Hôm ấy, em đã bị đánh tới bất tỉnh vì mải nhìn anh. Điều đó làm anh buồn cười ! Anh gọi em ra đây là để đùa em ! Vì đặt quá nhiều hy vọng, mong đợi vào ai đó nhưng anh lại có vẻ nhàm chán, lời nói ra lạnh ngắt rời rạc ! Tại sao cô lại tủi thân thế này … Đến Bùi Quang, bạo lực, khô khan là vậy mà ,ngày ngày đưa bữa sáng – trưa cho Minh Thư, đêm đêm dẫn chị ấy đi hóng mát … Tại sao cô lại thiệt thòi thế này ! Vy Anh không nói gì thêm, ngoảnh mặt tức nghẹn đi nơi khác … Lần này, BC không dàn xếp được nữa. Kịch bản hoành tráng được nhà biên kịch nổi tiếng soạn trong một tháng ròng lại bị phá te tua … Duy Phong im lặng thật lâu, anh khẽ thở ra …một dấu hiệu của sự tức giận … Vy Anh tự trấn an mình một lúc, nhẹ giọng đưa ra lời đề nghị đáng xấu hổ : - Anh có thể tiếp tục không ? B.C nhanh chóng lấy lại tác phong làm việc, thì thào sau đài phun nước . ” Cho đến giờ, em là người duy nhất…” - Có thể làm anh rung động ! Không có em, anh sẽ không thể nào biết được cảm giác yêu và được yêu kì diệu thế nào . – Lần này, Duy Phong không để sai từ nào, anh đặt tay lên vai Vy Anh, nhìn sâu vào mắt cô – Lúc nào, anh cũng thấy nhớ em . Giá như được bỏ em vào túi áo của anh thì thế nào nhỉ ? ” Wow, tuyệt vời ! Thủ lĩnh thấy không, Vy Anh đang ôm anh kìa. Thêm vài câu kinh điển nữa là xong ! ” ” Anh ghét tất cả những ai bên cạnh em, chỉ anh mới có quyền nhìn em…Blah blah blah…” Không điệp viên nào biết được rằng, Duy Phong đã tháo phones từ lâu. Anh để Vy Anh tựa đầu vào vai mình, luồn tay vào làn tóc mềm mại, vuốt nhẹ . ” Thủ lĩnh, chơi bước cuối nhé ! ” ” Anh muốn em là của anh. Làm vợ anh, được không ? ” Duy Phong ghé tai Vy Anh, thì thầm : - Anh muốn đứng dậy. Đau chân rồi ! ” ….” - Anh còn gì để nói với em nữa không ? – Vy Anh bình tĩnh nhìn anh đứng dậy, tay nắm xích đu vì tê chân. - Thật sự anh không biết nên nói gì cả ! Khỉ thật ! – Duy Phong tút phones cùng điện thoại ném ra chỗ khác vẻ rất tức giận – Phát điên thật ! Vy Anh thấy dáng vẻ của anh cũng khá chật vật, bỗng nhiên không tức giận nữa mà phá lên cười… - Ai bày anh làm mấy trò này vậy ? Hoa hồng mới là biểu tượng tình yêu, anh rải hoa bách hợp làm gì ? Sau đài phun nước, Nguyên cùng nhóm BC im thin thít nhìn nhau… Duy Phong ho vài tiếng, đặt nhanh vào Vy Anh hộp nhẫn, nói như ra lệnh : - Lấy anh ! Vy Anh tiu nghỉu nhìn thứ trong tay mình, thở dài : - Làm một việc lãng mạn cho em đi. Một ký ức đẹp để sau này em còn nhớ chứ ! Được không Hoàng Duy Phong ? Hát em nghe ! - Không thuộc bài nào cả ! - Kệ anh ! Ngay bây giờ , phải hát em nghe ! Nếu anh hát, anh muốn cưới khi nào cũng được ! Duy Phong có vẻ ngạc nhiên, thật sự không hiểu được những suy nghĩ của Vy Anh. Anh làm bao nhiêu việc thì không chịu, còn hát gì đó lại được ngay như vậy ? Nhưng có điều …Ai đó đưa mắt lơ đãng nhìn về đài phun nước… Cuối cùng…Duy Phong đã đứng sau , đẩy nhẹ xích đu cho cô gái nhỏ…anh đã hát thật sự sau khi Nguyên gợi ý một bài nhạc và tìm lời gửi vào điện thoại anh… ” If I were a painter ,mixing my colors.( Nếu anh là một họa sĩ , sẽ hòa trộn màu sắc ) How could I ever find the blue of your eyes .( Nhưng làm thế nào để tìm được màu xanh trong mắt em ? ) The canvas could never capture the light of your smile, of your smile. ( Bức tranh ấy sẽ chẳng thể có những rực rỡ như trong nét cười của riêng em ) And girl if I were a sculptor, working in marble. ( Này cô bé, nếu anh là một nhà điêu khắc, sẽ làm việc bên những phiến đá cẩm thạch. ) I couldn’t hope to copy your perfect face. The curve of your body. The feel of your skin ( Anh cũng không thể nào tạo nên được khuôn mặt hoàn hảo của em. Đường nét cơ thể của em. Cảm giác mà làn da của em mang lại . ) My hands could never ever trace ( Đôi tay anh sẽ không bao giờ tạo ra bức tượng đẹp như thế. ) So I try to find the melody as beautiful as you. ( Vì thế, anh cố gắng tìm kiếm giai điệu nào đó thật đẹp tuyệt như em. ) Find the words to say your eyes are bluer than blue. ( Tìm những từ ngữ để nói rằng , màu xanh trong mắt em là thật khác biệt . ) Fill my voice with the emotion I’m feeling for you. ( Dồn hết cảm xúc của anh vào giọng nói này để thể hiện những gì anh đang nhận thấy . ) And now when the beat is so strong. I’d give my heart in a song. ( Và giờ thì , nhịp tim của anh đã đập thật manh. Anh sẽ trao trái tim anh vào bài hát này. ) If I were an actor. I could be someone. ( Nếu anh là một diễn viên, sẽ có thể là một ai đó. ) Someone who’d always know the right things to say. ( Người ấy luôn biết biết chính xác những gì sẽ nói. ) But as soon as I’d see you. I’d forget all my lines. ( Nhưng ngay khi anh thấy em, anh đã quên mất toàn bộ lời thoại. ) And you’d never know what I feel inside. ( Và em sẽ không bao giờ biết đến những cảm xúc thật sự nơi anh. ) So I try to find the melody as beautiful as you. ( Vì thế, anh cố gắng tìm kiếm giai điệu nào đó thật đẹp tuyệt như em. ) Find the words to say your eyes are bluer than blue. ( Tìm những từ ngữ để nói rằng , màu xanh trong mắt em là thật khác biệt . ) Fill my voice with the emotion I’m feeling for you. ( Dồn hết cảm xúc của anh vào giọng nói này để thể hiện những gì anh đang nhận thấy . ) And now when the beat is so strong. I’d give my heart in a song. ( Và giờ thì , nhịp tim của anh đã đập thật manh. Anh sẽ trao trái tim anh vào bài hát này. ) There’s no other way. That I know to say. Baby how much I love you. And if only you’d give me a chance. ( Không có cách nào khác để anh có thể rằng nói anh rất yêu em. Và em, hãy cho anh cơ hội. ) ” - Anh Duy Phong . - Huh ? - Em nhận ra anh hát hay hơn Rin. - Ừ. - Sau này có hát cho em nghe nữa không ? - Không ! - Kệ ! Em vẫn sẽ lấy anh. - Ừ.