Một tuần sau lễ cưới của bố mẹ, Vy Anh đột nhiên rất tích cực uống sữa và hay nhún chân. Cô là muốn cao cấp tốc ! Thấy cảnh mẹ Diệp đứng chưa tới vai bố Thức ở lễ đường đã thật khập khễnh, bây giờ đem cô so với người có chiều cao khủng kia ra thì …Vy Anh cầm ly sữa lên uống ừng ực ! Bắt đầu nhẩm tính, cô bây giờ thấp hơn anh …31 cm ! Vy Anh ức chế cắn mạnh vào tờ giấy mà cô vừa đưa ra phép tính đó ! Vy Anh đột nhiên thấy tủi thân, cô leo lên giường vừa nằm vừa tự than vãn. Mấy con gấu xung quanh bị cô vò cho nát lớp bông mềm mượt. Duy Phong bước vào phòng, anh không hề quan tâm đến bộ dạng ỉu xìu của cô mà ngồi kế bên, đem laptop đặt lên chân. - Học bài xong rồi ? - Vâng. Anh đi ra khỏi phòng em đi ! Em không muốn nhìn thấy anh lúc này ! Duy Phong kéo chăn ra để xem khuôn mặt đang nhăn nhăn của cô, anh nhướn mày : - Làm sao ? Vy Anh hét lên một tiếng rồi bật dậy ôm anh . - Anh ơi, hay mình không làm đám cưới ? - Tại sao ? - Nếu em là cô dâu thì sẽ là cô dâu xấu nhất thế gian này ! – Vy Anh ủ rũ choàng tay qua cổ anh, giọng điệu đầy thê thảm – Em thấp quá ! Cô dâu như em sẽ bị cười đấy ! Duy Phong nghiêng mắt cảnh cáo về phía người đang ủ dột kia. Vy Anh áp má lên tấm lưng rộng và rắn rỏi : - Em có muốn nghĩ đâu ! Nhưng vấn đề này rất quan trọng mà ! Vy Anh bị anh kéo về phía trước, anh ôm lấy dáng người bé bỏng và mềm mại như kẹo bông, vừa buồn cười lại vừa bực mình. - Em chấm dứt những suy nghĩ nhảm nhí đi bé con ! - Kệ anh đấy ! Em sẽ không cưới nữa ! Chừng nào em cao thêm thật nhiều đã ! Nhưng mà em hết phát triển được rồi ! – Vy Anh đánh mạnh vào ngực anh – Tại anh hết ! Biết em thấp rồi anh còn cao như thế làm gì hả ??? Duy Phong mất kiên nhẫn giữ tay cô lại, anh trầm giọng : - Có muốn anh tổ chức đám cưới ngay ngày mai không ? Vy Anh xụ mặt, cô hậm hực trèo khỏi người anh, làm mặt quỉ với anh rồi trốn trong chăn. Duy Phong làm việc một lúc rồi nhẹ nhàng tiến vào chăn, ôm Vy Anh. Cô đã ngủ say, làn da căng mịn thoang thoảng hương sữa thơm. Dáng người cô rất nhỏ nhắn, chưa đủ một vòng ôm của anh. Duy Phong khẽ nhíu mày : - Tại sao nuôi mãi mà em vẫn không lớn thế ? *** *** Cuối thu, thời tiết lành lạnh và mang theo hơi dìu dịu. Bầu trời mang màu tím nhạt , phủ trên nhà thờ thành phố. Vy Anh phấn khích đứng bật dậy khi Ngọc Mỹ trong bộ váy cưới điệu đà đang tiến về phía trước. Minh Thư đi sau, mái tóc uốn quăn, cô dịu dàng nhấc đuôi váy của Ngọc Mỹ. Hai người búng về phía Vy Anh cái nháy mắt nghịch ngợm. Thư kí Hoàng với bộ vest trắng đĩnh đạc đứng trên bục trải đầy đầy hoa hồng … Phù rể là Bùi Quang đứng gần đó, mái tóc vàng cùng chiếc khuyên tai nhỏ bên trái ánh lên giữa khung cảnh dày đặc sắc trắng. Anh khá bất ngờ trước tạo hình duyên dáng của Minh Thư. Bàn tay thanh tú của Ngọc Mỹ được thư kí Hoàng cầm lấy , khoảnh khắc này, hàng loạt đèn flash cùng loé lên. Hai người cùng hướng về phía cha xứ. - Trần Thái Hoàng, con có đồng ý lấy người này làm vợ không? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, xấu xí hay xinh đẹp con có hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh người này không? - Chưa biết được ! Thư kí Hoàng vừa dứt lời, không khí phút chốc đã thành quái dị. Vy Anh ngơ ngác, cô nhìn Duy Phong để chờ anh giải đáp nhưng anh chỉ ném cho thư kí Hoàng cái nhìn lạnh lẽo rồi hôn nhanh vào môi cô. Vy Anh đỏ mặt, cô cảm nhận được mình đang bị dõi theo bởi vô số ánh mắt và những thiết bị ghi hình. - Em lo gì ! B.C không để hình ảnh thân mật của hai người lộ ra ngoài đâu ! – Nguyên nháy mắt thì thầm khiến Vy Anh thêm ngượng, cô hung hăng đá mạnh vào chân anh. - Tuy là tôi sắp lấy vợ nhưng vẫn có rất nhiều người còn đơn phương tôi ! Phải làm thế nào nhỉ ? Tôi không nói trước được về cuộc hôn nhân này bởi tôi không thể đảm bảo được là ngày nào đó mình có bị các người đẹp bắt cóc hay không ? – Thư kí Hoàng đẩy cặp kính, lời nói ra vừa nghiêm trang lại có phần tự kiêu. Trúc Vũ thở dài thườn thượt, cô ngoảnh sang người bên cạnh : - Anh sắp tới ra trường,vào Khánh Phong thì tránh xa anh ta ra. Mạnh Vũ lắc đầu cười đắc ý : - Lo gì ! Anh ta cáo, anh cũng không phải cừu non ! - Thế giờ anh đang thực tập tại đó, có bị anh ta làm gì không ? Mạnh Vũ cau mày khi tưởng tượng ra cảnh thư kí kia rảnh cái là lôi anh đi kể tình sử , thậm chí còn đùn đẩy công việc cho anh.Cũng may , Duy Phong trực tiếp đào tạo anh ! Đôi lúc gặp Vy Anh đến công ty,cô nàng lăng xăng hết giục Duy Phong ăn rồi bắt anh nghỉ ngơi, được lúc lại thấy Duy Phong một tay ôm Vy Anh đã ngủ còn một tay đánh máy. Và cảnh thường thấy nhất là Duy Phong đột nhiên rời khỏi bàn làm việc, nhanh chóng đến sofa đỡ Vy Anh còn chuẩn bị ngã xuống sàn … Người cha xứ cố gắng giữ lại bình tĩnh để tiếp tục chủ trì buổi lễ, giọng ông run run : - Nguyễn Ngọc Mỹ, con có đồng ý lấy người này làm chồng không? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, con có hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh người này không? - Không ! – Ngọc Mỹ liếc xéo thư kí Hoàng rồi cười rất nhã nhặn – Con làm sao biết được là có bị ai đó bắt cóc mình hay không ? Tất cả những người tham dự lễ cưới đều nghệt mặt, hai từ phát ra đều là không nhưng cuối cùng vẫn ôm hôn nhau thật say đắm … Hai mảnh ghép quái lạ khi xếp lại với nhau thì tạo nên một khối kì dị nhưng bền khít ! Thư kí Hoàng vừa hưởng tuần trăng mật về thì đúng lúc Nguyễn Huy thụ lí xong một vụ kiện rất thành công. Vậy là lại thêm một đám cưới ! Mun rất đẹp với váy cưới màu tím nhạt, Nguyễn Huy lại khá già dặn và chín chắn. Phù dâu Trúc Vũ xúng xính với bộ đầm bồng bềnh được phù rể Mạnh Vũ ôm khi cô khóc vì quá xúc động. Bó hoa bách hợp được Mun tung lên, cô hướng phía Vy Anh đang đứng mà ném. Vy Anh phấn khích leo lên ghế để bắt nhưng Minh Thư chơi ác, đẩy nhẹ chân cô , không cho cô leo . Ý định chỉ là muốn cướp hoa của cô dâu nhưng Vy Anh lúc đó đã đứng hẳn trên ghế, bị Minh Thư đẩy vậy là ngã dúi về phía trước. Minh Thư hoảng hốt định đỡ Vy Anh nhưng khi tay cô đưa ra thì Vy Anh đã ngã vào vòng tay của Duy Phong. Vy Anh hét lớn : - Anh , mau bắt cho em ! Duy Phong nhìn bó bách hợp đang bay nhanh và có tới bốn chàng trai lao tới, tay anh còn giữ Vy Anh. Cô giãy nảy lên khi Nguyên đang nhảy qua hàng ghế , dùng tốc độ cực nhanh đưa tay bắt … Duy Phong không ngần ngại đá vào chân Nguyên khiến Nguyên mất đà , suýt chút thì dập mặt vào dãy ghế. Tấn công người ta xong, anh đưa mũi chân ra đỡ lấy bó bách hợp trước ba ánh nhìn bất mãn. Quan khách đã dời hẳn chú ý sang cuộc giành hoa đầy quyết liệt, vỗ tay ầm ầm khi Hoàng Duy Phong tặng hoa cho Vy Anh đang cười tít. Hôm ấy, vì thấy những cô gái kia quá ủ rũ nên Vy Anh đã tặng cho mỗi người một bông bách hợp … *** Một đêm mùa đông. Căn biệt thự trắng được thắp sáng bởi những ánh nến lung linh … - 11 giờ 59 rồi. Vy Anh ước đi ! Vy Anh nhìn những người đang thúc giục mình, qua ánh nến mờ ảo, cô như một thiên sứ nhỏ, nhoẻn miệng cười. Duy Phong ôm cô, tựa cằm lên làn tóc mềm của cô, anh khẽ hôn lên má cô : - Anh sẽ thực hiện điều ước của em ! Vy Anh xấu hổ đẩy anh ra rồi ho vài tiếng lấy giọng, hí hửng : - Con đã 18 tuổi rồi đấy nhé ! Không được ai gọi nhóc hay xoa đầu con nữa nhé ! Duy Khánh phá lên cười : - Ok nhóc ! Vy Anh ấm ức rồi nhắm mắt lại, giọng nhẹ nhàng đầy ngượng nghịu : - God, con ước Hoàng Duy Phong sẽ được ngủ nhiều thêm một chút ! Vy Anh vừa dứt lời liền bị bế bổng, cô kinh ngạc nhìn Duy Phong đang ôm theo cô đi về phía cầu thang. - Anh …làm gì thế ? Duy Phong cúi thấp đầu , cười ma mãnh : - Ngủ ! Vy Anh nín bặt, vùi mặt vào người anh …Điều ước được thực hiện quá nhanh, God chắc gì đã kịp nghe … Lần này, không phải tiếng cười khẽ mà nguyên một tràng cười thô bạo phát ra … Duy Phong đặt cô lên giường, anh giúp cô cởi dép rồi nằm kế bên cô. Vy Anh kê đầu lên tay anh, cọ cọ má lên lớp áo mỏng của anh. - Anh Duy Phong, thật sự là khi em tốt nghiệp sẽ cưới ạ ? Duy Phong gật đầu , khẽ nhíu mày khi thấy vẻ mặt căng thẳng của ai đấy : - Sao ? Vy Anh thở dài, cô phụng má : - Em không muốn lấy chồng ! Mình cứ như thế này cũng được mà ! Nhé ? Duy Phong hôn mạnh vào môi cô, chấm dứt cho những đề nghị ngốc nghếch. - Làm ơn đi Duy Phong vĩ đại ! Em mới 18 tuổi mà ! Em … - Xin anh đấy ! Mặc dù là em rất chín chắn rồi nhưng vẫn phải để em … - Duy Phong ! Em … Vy Anh tức giận xô anh ra khi anh không để cô nói hết câu đã hôn thật mạnh. - Anh là đồ sở khanh ! Em cứ không cưới đấy ! Hứ ! Duy Phong cười đầy mờ ám , anh tiến sát gần cô , thì thầm : - Hay em muốn sống thử ! - … *** Bước xuống khỏi chiếc siêu trực thăng, Vy Anh chạy nhanh về phía nghĩa trang. Còn mờ sớm, sương lạnh bao quanh khắp không gian. - Từ đã ! – Duy Phong bắt cô lại, anh cởi áo khoác cho cô rồi nắm tay cô bước đi. Vy Anh lại đặt thêm một bó hoa trắng xuống … Cô mới từ London về ! Lễ cưới của Hoài Vân rất đơn giản, chỉ là chị cùng Nguyễn Phương đến nhà thờ. Quan khách không hề có một ai. Chị chỉ mời mỗi mình cô, có lẽ chị không có can đảm … Dù vậy, lễ cưới đã rất trọn vẹn khi bố Thức đứng ra làm cha xứ, mẹ Diệp dắt tay chị đến Nguyễn Phương. Ông bà Hoàng cũng có mặt, tuy là vẫn miễn cưỡng. Còn Duy Phong, anh khép mắt …ngủ ! - Bố ạ, hoa này là chính chị tặng con. – Vy Anh mỉm cười – Bố đang rất vui , phải không ạ ? Quá khứ thật sự đã qua rồi ! Con yêu bố ! Duy Phong vòng tay ôm cô, anh cùng cô im lặng … - Anh Duy Phong, gọi bố em một tiếng được không ? Duy Phong gật đầu rồi hướng mắt về phía trước : - Bố ! Vy Anh xúc động ôm chặt anh : - Em yêu anh đến chết mất ! Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Chương 107