Từ ban công tầng 3, một thân người ngã dúi về phía trước … Cô gái nhỏ lao xuống không trung tựa nhành lá khô rơi khỏi cành. Mắt cô nhắm nghiền , môi cắn chặt, làn da trắng bệch như bị rút cạn kiệt máu và chất sống. Duy Phong ném phăng túi đựng laptop đang giữ trong tay, với nửa tích tắc để xác định vị trí rơi của cô, anh lao tới gần đài phun nước, chụp nhanh lấy Vy Anh bằng đôi tay mạnh mẽ. Chân anh lùi vài bước, mũi giày tì mạnh lên thảm cỏ còn ướt mưa. Anh mím mím môi, nơi đáy mắt lướt qua vài tia ửng đỏ. Dù là có đôi mắt hời hợt quan sát cũng nhận ra rất rõ anh đang tức giận tới cực điểm. Vy Anh thở dồn dập, cô vẫn còn sợ xanh mặt với màn mạo hiểm vừa rồi nhưng đối diện với thái độ ghê gớm kia, cô lại run rẩy hơn. Mắt lấm lét nhìn anh : - Em …Aaaa … Vy Anh đáp gọn trên cỏ khi ai đó đột ngột thả tay …và lạnh lùng bước vào biệt thự. Tiếng kêu la khổ sở của cô lẫn vào tràng cười khoái chí mà Thư kí Hoàng cùng Nguyên tạo ra. Lưng Vy Anh đến giờ vẫn còn ê ẩm. Cô ngồi dựa bên cửa sổ, choáng váng khi bị mẹ mắng cho một trận tơi tả. Mẹ đi, cô dập mạnh đầu mình vào gối êm. Pha hành động vừa rồi thật khiến cô muốn đứng tim …rõ ràng là chỉ định hù dọa anh nhưng đâu ngờ …trượt chân. Phen này cô có thoát chết rồi cũng khó mà sống thôi ! Người ta đã không thương tiếc khi thảy cô xuống thảm đất như thế thì khả năng anh ta bóp nát cô cũng dễ lắm. Vy Anh run nhẹ, đôi mắt dữ dằn kia vẫn gây rét khi nghĩ tới. Nhưng anh đang bị cảm bởi suốt đêm qua để quên điều hoà ở mức thấp nhất ,vậy chắc anh không đủ sức để trị tội cô đâu ! Hừm …khoan đã ! Điều này cô mới chỉ nghe qua lời mẹ Diệp kể, nếu lỡ anh vẫn ổn, đợi cô ló ra để bắt thì sao … Vẫn là ở yên trong phòng ! Vy Anh khóa trái cửa lại rồi bật laptop, lên mạng chat với Trúc Vũ để giết thời gian . Cũng chiều muộn rồi, chỉ cần người lớn về , cô sẽ không phải sợ anh tóm nữa ! Kem Bebe : Thật, tớ đã nhảy đấy. Cậu không tin có thể hỏi anh Hoàng, anh Nguyên mà ! Nếu là cậu, cũng sẽ như tớ thôi. Nghĩ nhé, để anh ấy đi, tớ cũng phải tự tử vì tương tư mất ! Vũ Vũ : Thế anh ấy đã tha thứ cho cậu chưa ? Kem Bebe : Không. Anh ấy càng tức giận ! Tớ đang trốn ! Lạ nhé, làm sao lại tức ? Thôi quên đi, anh ấy không sang Mỹ nữa là tuyệt rồi. Vũ Vũ : Đó là biểu hiện của việc lo lắng cho cậu quá đấy thôi ! Tớ đảm bảo, cậu chỉ cần nũng nịu chút là anh ấy xóa tội ngay ! Kem Bebe : Hứ.Trò trẻ con kia ai thèm làm. Tớ ngủ đây, chuyện gì cũng để sau. Vy Anh vừa gõ xong vài chữ cuối thì gục hẳn trên bàn phím, rơi vào giấc ngủ sâu. Thức trắng đêm thật kinh khủng, dễ dàng đánh gục mọi thứ bởi cơn buồn ngủ mạnh liệt luôn chiếm cứ. *** Những ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng luồn qua làn tóc , một nụ hôn rơi trên bầu má mịn màng. Duy Phong lặng lẽ kéo ra chiếc laptop đang bị Vy Anh gối lên, anh tới bàn học giúp cô sắp xếp lại đống sách lộn xộn. Những bài nháp từ các môn hoá , lý bị cô gạch vô số vệt bút . Duy Phong ngồi xuống ghế, giúp cô làm dãy đề phức tạp ấy . Anh phát hiện ra , cô học rất dở, phần kiến thức cơ bản cũng không nắm được là mấy. Rõ ràng anh đâu xen vào việc học của cô, vậy thành tích xuất sắc mà cô đạt được thì khá khó hiểu ! Hay là anh quá cao siêu ? Nhìn vào những bài giải ngờ nghệch kia, anh không thể không đề cao mình … Đầu anh đột nhiên bị choáng, tay cũng tự động thả bút rơi tự do. Kèm theo đó là cơn chóng mắt và xây xẩm. Anh ho mạnh vài tiếng, bỗng có ai đó ôm anh, nghiêng đầu nhìn anh đầy lo lắng : - Anh …ốm thật à ? Mặc kệ cái gạt tay có phần khó chịu của anh, cô gái nhỏ vẫn bướng bỉnh áp tay lên trán anh rồi thốt lên : - Chết ! Sao lại nóng thế này nhỉ ? Phải tới 40 độ đấy ! – Vy Anh cuống quít kéo kéo áo anh , muốn lôi anh đến giường, nhăn mặt nài nỉ – Làm ơn đi ! Anh nằm nghỉ chút đi ! Duy Phong gật đầu , anh tùy ý cởi áo khoác , quẳng lên không trung rồi ném mình lên nệm. Vy Anh cẩn thận treo áo anh lên giá gỗ , chỉnh chỉnh điều hoà thật vừa mức rồi xông vào nhà tắm. Khá hài lòng với sự chu đáo của mình, cô nhè nhẹ tiến tới gần người đang khép mi như ngủ say, bắt đầu đặt lên vầng trán cao ngạo tấm khăn bông đã nhúng nước ấm. Ngay lập tức, vệt lông mày thanh tú cau lại, tay gạt phăng chiếc khăn ra, động tác dứt điểm khiến Vy Anh run nhẹ. - Anh đừng như thế mà ! Nếu không hạ sốt thì rất nguy hiểm đấy. Duy Phong phớt lờ bộ dạng nghiêm trọng của cô, anh gõ lên mặt đồng hồ xám bạc : - Tôi cần 2 tiếng ! Một là em im lặng, hai là không lên tiếng ! Vy Anh nín hẳn , làn da ửng đỏ đầy xấu hổ. Cô bị cho là nhiều chuyện rồi … Trong hơi thở đều đặn của ai đó, cô ngồi yên không để lộ ra bất kì một cử động nhỏ nào. Ngắm anh thật lâu …thật lâu …từ khi từng vạt nắng hắt qua rèm cửa cho đến lúc chỉ còn lưa thưa vài sợi vàng bám víu trên màn lụa tím nhạt. Vy Anh lặng lẽ rời khỏi phòng. *** Những bong bóng nhỏ li ti kéo nhau nổi lên trong nồi cháo , thật nhanh đã đưa mùi thơm quyện vào không khí đặc sánh. - Như thế này đã được chưa , mẹ ? – Vy Anh chống hai tay ngang hông, mắt dán vào chiếc nồi nhỏ trên bếp. Bà Diệp thả đám rau củ đang làm dở, dùng môi múc một ít cháo lên nếm : - Ngon rồi đấy ! Thôi con tắt bếp đi. Vy Anh vỗ vỗ tay đầy phấn khích , nói liến thoắng : - Ha ! Mẹ thấy chưa, con rất siêu đấy chứ ! Mẹ chỉ cần nói sơ qua là con đã có thể làm được thế này rồi ! - Lên xem anh dậy chưa đi. Để mẹ nấu bữa tối cho xong đã. - Vâng vâng ! Vy Anh cởi nhanh tạp dề rồi chạy khỏi bếp một cách hấp tấp. Chân cô dừng đứng lại khi lọt vào tầm mắt là một bóng người thấp thoáng sau cánh cửa biệt thự. *** Bùi Quang lướt mắt khắp người Vy Anh một lượt khi cô đang ngạc nhiên mở cửa , hỏi dồn : - Sao anh lại tới đây ? Sao biết em ở đây ? Trúc Vũ nói cho anh à ? Bùi Quang dắt xe vào vườn , ngồi dài trên cỏ . - Đến xem em bị gì mà định nghỉ học tới mười ngày ! Vy Anh cũng đến ngồi đung đưa trên xích đu, túm túm mái tóc bị gió hất bay. - Có gì đâu ! Em ngấm mưa, cảm một tí ấy mà. - Thế đã được Duy Phong tha chưa ? – Bùi Quang với một lá cỏ cho vào miệng nhai. - Em đâu biết đâu ! – Vy Anh vô thức ngoảnh lên nhìn vào cửa kính có rèm tím – Anh ấy vẫn còn giận nhiều lắm ! Đợi anh ấy khỏi ốm, em sẽ khóc lóc năn nỉ sau. Bùi Quang đột nhiên cười rộ lên, đầu ngửa về phía sau. - Em nói anh ta bị ốm à ? Người như thế lại ốm ? Vy Anh liếc một cái sắc lẻm : - Năm ngoái anh cũng ốm đấy ! Em tới thăm mà muốn anh chết dí tại đó luôn ! Bùi Quang vùng dậy, vung tay toan cốc trán Vy Anh nhưng cô đã rụt người về phía sau và …ngã khỏi xích đu. Bùi Quang đỡ lưng cô, khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi anh nghe thấy rõ nhịp tim đã loạn của Vy Anh . Như một phản xạ tự nhiên, cô nắm chặt áo anh để mình không bị rơi. Thảm cỏ hơi rủ sang một bên bởi gió tạt qua. Không khí căng tràn hương tươi mát, phủ lớp ánh sáng vàng-xám-đặc của chiều muộn. Rèm cửa tím bị dồn sát đến tận mép , một đôi mắt sẫm màu dõi theo hai bóng người loáng thoáng trên cỏ. *** Để không lặp lại cảnh tượng vừa rồi, Vy Anh phải lựa câu từ thật kĩ trước khi tuôn ra. Bùi Quang cũng không có ý định ở lại lâu, anh lảng tránh những vấn đề liên quan tới Minh Thư thật khôn khéo. - Anh ở lại đây ăn tối không ? – Giọng Vy Anh khá khó chịu khi thấy đám cỏ bị bứt nát bét. - Thôi, anh về ! Ăn mà nhìn em sao nuốt được. – Bùi Quang chợt nhìn chếch qua vai Vy Anh, ánh sáng từ chiếc khuyên tai nhỏ chợt lóe lên, giọng anh cũng thay đổi – Nhóc lại gần đây. Anh nói cho em biết tại sao Minh Thư lại giận anh . Vy Anh không chút nghi ngờ, cô hí hửng nhướn người và bị hôn nhanh lên má. Khi cô còn đang sững sờ thì thấy vai Bùi Quang đột ngột bị túm lấy và người quật mạnh xuống cỏ. Bùi Quang dường như biết trước được thứ mình sẽ nhận được nên cười lớn: - Đây là anh ta ốm à ? Nhận ra trò đùa tai quái của Bùi Quang, Vy Anh thừ người, cô chà mạnh tay vào chỗ vừa bị hôn, mắt lấm lét thăm dò thái độ của người vừa thình lình xuất hiện. Duy Phong gỡ tay cô để tránh làn da nhạy cảm sẽ đỏ rát, anh thổi nhẹ lên má cô rồi nhẹ nhàng nói : - Em vào nhà trước. Vy Anh nhận ra trong sự dịu dàng của anh có những điểm rất đáng sợ nhưng trước ánh mắt sắc bén của anh , cô chỉ biết nghe theo … - Nhóc, em muốn biết ai là người đánh ghen anh không ? Hỏi Duy Phong của em ấy ! – Bùi Quang cắt đứt bước chân tiếp theo của cô bằng chất giọng đều đều , búng về phía Duy Phong nụ cười quái quỉ. Duy Phong không để cô lên tiếng chất vấn đã đặt vòng ôm ngang eo cô, thì thầm đầy tế nhị : - Trúc Vũ bạn em đã tưởng Bùi Quang và Mạnh Vũ có tình cảm với nhau ! Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Chương 104