Nơi diễn ra những cuộc chia ly và đoàn tụ , người không ngớt qua lại. Hoài Vân tay cầm hành lí, mắt dáo dác nhìn xung quanh. Cô đơn độc … chỉ một lát nữa thôi, cô sẽ vĩnh viễn rời khỏi nơi này … thế giới showbiz lắm thị phị, công ty giải trí tiềm năng, vị trí hot girl mà cô đã đổ hết khao khát và tâm huyết để theo đuổi … tất cả đều bỏ lại phía sau, cô đang đi kiếm một nơi để có thể quên hết mọi thứ … Cô muốn là mình, gái nhà lành là vai diễn cô không thể đảm nhiệm thêm được nữa ! Cô vẫn nên theo đuổi ước mơ từ bé của mình ! Là một nhà thiết kế thời trang ! Trong lúc chờ đợi đến giờ bay, Nguyễn Phương ngồi bên cô , anh im lặng đọc sách. Anh cũng sẽ sang London với cô ! Cô vẫn yêu Duy Phong nhưng cô tin tưởng người con trai này sẽ lấp hết được mọi khoảng trống của cô. Hoài Vân cầm trên tay chiếc điện thoại và gọi mãi cho một số …Lúc Vy Anh nghe máy, cô lại không có đủ can đảm để lên tiếng … Cô nợ người em gái này quá nhiều ! Tham lam, ích kỉ khiến cô tàn nhẫn và thật đáng sợ … Cô muốn lấy đi mọi thứ từ Vy Anh, hôm ấy, dù Vy Anh đã quì nhưng cô vẫn giữ luôn gấu heo. Sau đó cô không dám vứt cũng không dám động tới, cất vào một nơi thật kín đáo như muốn chôn hẳn đi quá khứ kinh hoàng kia. Cuối cùng, Duy Phong đã đòi lại cho Vy Anh tất cả …Hoài Vân mỉm cười, con ma trong cô vốn đã bị bóp chết từ lâu … Cô muốn nhắn Vy Anh đến tiễn mình nhưng cô có tư cách gì đây ? Bất giác, tay cô lại gọi cho số đó …dù thế nào, cô vẫn mong được chính thức xin lỗi Vy Anh ! Hi vọng Duy Phong đừng nghe máy, nếu không lời cô còn chưa kịp nói ra thì đã phải nuốt gọn trở lại. Trong khi cô còn đang chờ điện thoại thì bỗng một cô gái chạy đến đứng trước mắt cô, chìa máy ghi âm ra : - Hoài Vân, xin cho hỏi, chị là đang chạy trốn dư luận phải không ? Hoài Vân vừa buồn cười vừa phát điên với người này ! Cứ nhằm vào cô để tung những câu hỏi quái đản ! - Tôi rút ra khỏi giới rồi ! Có trả lời câu hỏi của cô cũng đâu ai nghe ? Thấy Minh Thư nín bặt , Hoài Vân đập đập vào chỗ kế bên ra hiệu cho cô ngồi : - Nói thật đi ! Cô có hiềm khích gì với tôi à ? Minh Thư ngủng nguẩy đáp : - Anti-fan mà ! - Tôi đúng là nhiều người ghét thật ! - Đáng ghét thì thế thôi ! Minh Thư dứt lời liền bị Nguyễn Phương lườm cho vài phát. - Cô là người duy nhất tiễn tôi ngày hôm nay đấy ! Minh Thư đâm ra lúng túng trước sự thẳng thắn của Hoài Vân : - Sao cô không bảo Bùi Quang tiễn . Anh ta cũng từng là … Minh Thư biết mình lỡ miệng nên tự ngắt lời khiến Hoài Vân cười phá lên : - Cô ghét tôi cũng vì thế à ? Ghen phải không ? - Thôi đi, tôi mà thèm ghen với tên chết bầm đó à ? - Hai người quen nhau từ hôm đó à ? Nếu không có Bùi Quang tôi đã đánh cô một trận rồi ! - Gớm ! Tôi không đánh được cô chắc ! Mà cô đừng lôi tên chết bầm đó vào ! - Thôi nào, tôi thừa biết sự thể nó ra làm sao rồi. Yêu thì tỏ tình đi, ra sức chà đạp làm gì ! - Cô thì biết cái gì ! Tôi bình thường mà đi yêu tên dở hơi đó à ! - … Mãi đến khi Nguyễn Phương giục đến lần thứ ba, Hoài Vân mới chịu dứt ra khỏi cuộc nói chuyện và Minh Thư mới để cô đi. Hai người bây giờ đã trên cả thân thiết sau bao lần đấu đá và một lần thẳng thắn. - Minh Thư, liên lạc thường xuyên nhé ! - Ừ ừ, bà nói nhiều quá. Sang bên thì chăm sóc anh Phương cho tốt kẻo anh lại đi cưa gái tây ! - Còn bà, mạnh miệng cho lắm có ngày mất tên chết bầm đấy nhé ! Tới lần này, Nguyễn Phương xách vali và gắt lên : - Đã đi được chưa đây !!! *** Hương cà phê sữa thơm lừng, hương cỏ dại man mát, hương hạnh nhân ngọt dịu hòa quyện lấy nhau và lan toả khắp không gian. Thư kí Hoàng bụm miệng cười, liếc Duy Phong còn đang được bà Diệp kê thuốc . - Ố ồ, Hoàng Duy Phong bất bại bị ốm cơ đấy ! Chuyện này mà tung ra chắc Khánh Phong phải lập thêm vài công ty chuyên về thảo dược rồi đây ! Bà Diệp cười thầm, biết Duy Phong có thể nổi điên vì điều này. Duy Phong tiện tay ném chiếc điện thoại về phía thư kí Hoàng, gằn giọng : - Tôi không ngại bịt tin một thư kí đột nhiên bị giết hại đâu ! Thư kí Hoàng tất nhiên không dám ho he thêm, nhưng cứ đi đi lại lại, cười cười liếc liếc. Duy Phong miễn cưỡng đưa số thuốc vào miệng. Anh muốn khỏi ốm để hôn ai đó cho thoải mái thôi ! - Nghỉ ngơi đi nhé con trai ! Mẹ sang xem Vy Anh thế nào ! – Bà Diệp khẽ lắc đầu một cách khó tin – Con bé này lì lợm quá! Duy Phong chờ bà Diệp đi khỏi rồi vứt chiếc laptop và một đống giấy cho thư kí Hoàng : - Ngay hôm nay phải làm cho xong ! Thư kí Hoàng trợn tròn mắt rồi bất mãn rên rỉ : - Duy Phong à, tôi làm thế cũng là để bạn Vy Anh thể hiện tình cảm mà. Nếu tôi không lừa là cậu đi Mỹ thì sao biết được bạn Vy Anh có thể nhảy từ trên cao thế chứ ! Duy Phong phóng ánh mắt rừng rực cho kẻ kia ! Nếu anh không kịp đỡ Vy Anh thì sẽ thế nào … Chưa kể đến chuyến bay sang Đức bị hủy bỏ ! - Anh về công ty đi ! Thư kí Hoàng méo mặt, nhưng cũng chỉ biết trách Duy Phong bằng suy nghĩ … - Tầng 10 không phải nơi hẹn hò ! Thư kí Hoàng giật bắn mình, đẩy cặp kính và ho sặc : - Cậu nói gì thế ? Nghiêm túc đi chứ, làm việc mà hẹn hò gì ! Duy Phong gõ nhịp tay trên mặt bàn thủy tinh, anh nâng mi ném tia nhìn ranh ma cho người kia : - Thư kí Hoàng, nguyên tắc của anh là nói không với silicon mà. - Cậu …ốm rồi ! Nghe mẹ Diệp nói gì chưa ! Nghỉ nghơi đi ! Tôi về công ty đây. – Thư kí Hoàng chối bay chối biến sau đó cười quỉ quyệt – Chủ tịch, nguyên tắc của anh là vòng 1 không được dưới 85 đấy sao ! Duy Phong vẫn tỏ ra vô cùng thản nhiên : - Nguyên tắc là do tôi đặt ra thì tôi cũng thay đổi được ! – Anh đưa tách cà phê lên miệng nhấp một ngụm, động tác thật điềm tĩnh nhưng thấp thoáng sự tinh quái – Đám cưới của hai người, Vy Anh không làm phù dâu đâu ! - Tại sao thế ? - Trừ khi không có phù rể ! Thư kí Hoàng nghiến răng đầy tức tối. Duy Phong còn có thể biến thái như thế, đi ghen với phù rể ! Còn nghĩ tới việc đích thân cậu ta làm phù rể thì không bao giờ ! Duy Phong đời nào chịu nhận, nhưng nếu Vy Anh nài nỉ quá mà cậu ta đồng ý thì anh cũng không chấp nhận ! Duy Phong mà làm phủ rể thì sẽ đập bẹp dí hết hào quang của chú rể và đám cưới sẽ chỉ làm nền cho cậu ta ! Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Chương 102