Nhảy múa trong tim anh
Chương 50 : Nhảy múa trong tim anh
Editor: Rum Bacardi
Toàn bộ quá trình lên sân khấu biểu diễn lần này mặt Bạch Chỉ đều vô cảm, xuống sân khấu thay quần áo trực tiếp rời đi. Cô còn chờ Liễu Yên trở về nói với lãnh đạo trường học cô không tuân thủ kỷ luật vân vân, nhưng tin tức hôm thứ hai nhận được lại là Liễu Yên từ chức.
Cô không biết đây là tình huống gì, gửi tin nhắn WeChat cho Tiêu Du để nói về chuyện này, Tiêu Du nói:【Thầy Trần nhà em tốc độ thật đấy… Tiểu Bạch, mặc dù em bảo chị không cần nói với Trần Lưu, nhưng sau khi chị biết Liễu Yên đã gây rắc rối cho em như thế nào trong cuộc trao đổi ngày hôm qua, cảm thấy vẫn phải nói cho cậu ấy.】
Bạch Chỉ thấy đoạn chữ này, ngón tay cũng dừng lại, sau đó ném lại một câu “Lớp trưởng giúp mình xin nghỉ” cho Lưu Họa bên cạnh, lập tức xoay người đi về phía cổng trường.
Bắt xe trở về chung cư, quả nhiên thấy vali hành lý nằm ở huyền quan (*), người nằm ở trên sô pha, một cánh tay chống trán, hai mắt khép lại nghỉ ngơi.
(*) 玄關: là một thuật ngữ trong phong thủy chỉ khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách. Khu vực này có tác dụng giảm trừ những xung đột từ bên ngoài vào nhà và bảo vệ nguồn sinh khí trong nhà
Bạch Chỉ nhẹ tay nhẹ chân đổi dép bông, nhấc hành lý lên định trở về phòng thu dọn, kết quả vừa đến phòng khách, người đàn ông đã tỉnh.
“Sao đã trở về rồi.” Anh vẫy tay ý bảo cô lại đây.
Cô buông hành lý vòng qua bàn trà, cổ tay nhỏ bé tinh tế đã bị giữ chặt, lôi kéo vào trong lồng ngực.
Trần Lưu ngửi hương thơm tinh tế mà hôn mút vành tai và bên gáy cô, hơi thở nóng nặng nề, ngay cả động tác cũng mang theo vết gặm cắn như sói nhỏ.
Anh nhớ cô.
Rất nhớ.
Nửa tháng không gặp, người đàn ông bắt nạt cô cũng cứng, cơ thể cô mềm mại, vẫn không cắm vào, hoa tâm đóng khép đã ngứa đến không chịu được, chờ anh đi vào thật mạnh bắt đầu mạnh mẽ va chạm, cô chỉ có thể hóa thành một bờ ruộng được tưới nước.
Gần gũi hoan ái một giờ, trên người hai người đều ra mồ hôi nóng, ở trong bồn tắm lớn còn quấn chặt cùng một chỗ kề tai nói nhỏ.
Cô rũ cổ trắng, ngứa đến mức giọng nói nhẹ nhàng run rẩy: “Anh làm gì vậy.”
Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ có chút lười biếng, “Yêu em.”
Bạch Chỉ mím môi cười.
Trần Lưu nhìn chằm chằm vành tai màu hồng nhạt của cô gái, lại mổ mổ cực kỳ yêu thích, sau đó mới bắt đầu hỏi tội: “Vì sao không nói với anh, hả? Còn có ghi âm kia, em nên hỏi anh trước.” Nói xong, ánh mắt anh tối sầm.
Cũng đừng nói với anh bốn chữ “Đều đã qua” (*) này.
(*) 都過去了: đều đã qua.
Nên biết anh muốn nghe lời nói nào, đúng không, cô bé ngoan, nói ——
Bạch Chỉ hơi nghiêng mặt nhìn người đàn ông phía sau, nâng cằm nhỏ tặng một nụ hôn, phun ra ba chữ: “Em tin anh.” Sau đó nói liên miên lải nhải như chia sẻ quá trình kế sách: “Nói thật, nghe xong ghi âm kia cả người em đều lạnh, nhưng không biết vì sao, nơi này…” Cô chỉ vào ngực, “Khiến em tin tưởng anh. Mặc dù em cũng không ôm hy vọng có chuyển biến tốt đẹp gì, cảm thấy đều là chuyện quá khứ, nhưng vẫn muốn tin tưởng. Tin tưởng cho dù là sự thật, cũng không thể nói lên bất cứ cái gì.”
Một trận hôn nhẹ nóng ướt bên tai, nghe anh khen nói: “Rất ngoan.”
*
Ngày qua ngày, công ty Trần Lưu đi vào quỹ đạo, Bạch Chỉ bận việc học, hai người cho nhau đủ niềm tin và không gian trưởng thành, thực hiện hoài bão.
Vượt qua ba năm bình an vô sự với Trần Lưu, không lâu sau khi bắt đầu năm cuối cấp, lãnh đạo trường đề xuất cô thi vào đoàn múa ba lê quốc gia, tháng 11 đăng kí, tháng một thi vòng đầu, có thời gian chuẩn bị gần nửa năm, toàn bộ tinh thần và thể lực của Bạch Chỉ đều lao vào, kết quả nhận được không phụ sự vất vả, cô tiến lên từng bậc từng bậc, cuối cùng, trên trang web giới thiệu diễn viên chính thức, treo tên và ảnh chụp của cô.
Mà lúc cô tốt nghiệp, được mời lên sân khấu phát biểu.
Bạn học và các giáo viên biết chuyện của cô với thầy Trần ngay ngày thứ hai sau tốt nghiệp.
Cô và Trần Lưu đến Nhật Bản du lịch, hình đại diện mấy trăm năm đều để màu đen của thầy Trần cuối cùng cũng thay đổi, một cô gái mặc bộ đồng phục JK (*), khoác áo choàng ma thuật của pháp sư, trong tay cầm gậy thần, làn da trắng nõn miệng cười xán lạn, phía sau là một giá đèn led con thỏ nhỏ phát sáng lên.
(*) JK 制服: JK là một thuật ngữ phổ biến của Nhật Bản, có nghĩa là nữ sinh trung học (じ ょ し こ う こ う せ い). Lấy J và K trong bút danh jyoshikoukousei. Đồng phục JK là đồng phục nữ sinh trung học
Đồng thời, thầy Trần cũng dùng bức ảnh này đăng vào vòng bạn bè ——
Expecto Patronum (*)
(*) Câu thần chú trong Harry Potter. Câu thần chú tạo ra bùa hộ mệnh bảo vệ chúng ta, giúp đẩy lùi bóng tối. Hiện tại được biết là bùa duy nhất có thể đối phó với bọn giám ngục Azkaban.
Gọi thần hộ vệ.
Bạch Chỉ chơi một ngày mệt mỏi ngã trên giường, điện thoại vừa mới kết nối mạng, đã liên tục nhận được âm thanh nhắc nhở tin tức không ngừng.
Hoặc là dấu chấm hỏi, hoặc là chúc mừng, hoặc là một tiếng cô giáo.
Mới biết được thầy Trần đã làm gì.
Kết hôn gần như là tự nhiên như thế, một năm sau khi cô tốt nghiệp, hình ảnh váy cưới anh tự mình thiết kế cũng xuất hiện, bởi vì quá đẹp, cho nên Bạch Chỉ đã đáp ứng lời cầu hôn không hề nghĩ ngợi.
Bạn thân bên kia đùa cợt cười cô không dè dặt, cô quơ quơ nhẫn kim cương vừa đeo trên ngón tay, vẻ mặt miễn cưỡng: “Được không, cũng được chứ, nếu không em còn muốn nghĩ lại.” Nói xong liền muốn tháo ra, bị Trần Lưu giam giữ tay.
Ngày hôm sau gặp người lớn, Trần Lưu lần đầu tiên đến nhà Bạch Chỉ, ba Bạch và mẹ Bạch đi chợ thực phẩm mua đồ ăn còn chưa trở về, Bạch Chỉ đưa Trần Lưu tham quan trong nhà trước, Trần Lưu nhìn thấy ảnh chụp khi còn nhỏ được bày trên bàn của cô, cô gái nhỏ đáng yêu, đôi mắt trong veo vừa to vừa tròn, búi hai búi nhỏ. Trần Lưu hỏi cô có còn không, Bạch Chỉ liền vào thư phòng tìm album.
Một mình Trần Lưu ở phòng cô tùy ý lật xem mấy quyển notebook, phần lớn là sổ tay cô gái nhỏ viết loạn vẽ loạn, nhưng đột nhiên, anh phát hiện một thứ, có bí mật nhỏ về cô gái.
Bên trong dán các bài phỏng vấn, bài báo và ảnh chụp cắt xuống.
Tất cả đều là của anh.
Lâu năm, những trang giấy dán đã ố vàng, mang theo mùi gỗ đặc biệt.
Hơn nữa khó thu thập, không phải mấy năm nay tìm được bài báo này mới cắt xuống. Mà là khi bài báo vừa ra, được cắt xuống dán lên.
Khi Bạch Chỉ ôm mấy quyển album trở về, thì thấy anh thong thả lật từng trang, trong lòng lập tức nảy lên một cái, chạy lên muốn cướp.
Một tay Trần Lưu giơ notebook lên cao, một tay ôm sau eo cô, mang theo tiếng cười nhẹ truy hỏi cô: “Đã theo dõi anh từ lâu? Hả?”
Mặt Bạch Chỉ đỏ nói không nên lời, chỉ nhảy muốn cướp lấy. Trần Lưu trả lại notebook cho cô, “Nói đi, lúc nào tâm tư ấp ủ nổi loạn.”
“Lúc mười hai mười ba tuổi lúc rảnh rỗi thu thập.” Bạch Chỉ lấy lại ôm chặt notebook, ánh mắt nhấp nháy, “Khi còn nhỏ em không hiểu chuyện, không biết nhìn người, có mắt không tròng, được rồi chứ.”
“Vậy cũng không phải, ánh mắt em rất tốt.”
*
Hôn lễ được tổ chức ở một tòa trang viên, ba mẹ Từ Yến tới, mẹ Từ cầm tay Bạch Chỉ, trong mắt hiện lên ánh nước, nhưng không nói lời nào, giống như chúc phúc lại giống như tiếc nuối.
Sau khi kết hôn, vợ chồng mới cưới dọn vào phòng tân hôn, bắt đầu chuyến đi tuần trăng mật kéo dài hai tháng.
Từ trước tới nay Bạch Chỉ cảm thấy cuộc sống của mình quá suôn sẻ, dẫn đến việc kết thúc tuần trăng mật, nửa năm sau khi đi làm trở lại, cô trượt chân giẫm vào khoảng không lăn từ cầu thang xuống, đi đến bệnh viện biết được phải giải phẫu, Trần Lưu ở bên cạnh dỗ dành cô, cô cũng chỉ cắn môi chịu đau, lắc đầu không nói lời nào.
Sau ca phẫu thuật, sau khi bác sĩ phục hồi chức năng biết nghề nghiệp của cô, mặt lộ vẻ khó xử nói có lẽ sau này không thể lên sân khấu khiêu vũ, cường độ tập luyện ba lê lớn, cô không chịu đựng được.
Vũ đoàn bên kia kịp thời điều chuyển công việc cho cô, chuyển giữ chức sắp xếp đào tạo người, cũng thành một cô giáo nhỏ.
Bạch Chỉ thích nghi rất tốt, làm công việc có liên quan yêu thích, thời gian không nhanh không chậm, cuộc sống gia đình cũng rất suôn sẻ.
Năm thứ nhất sau kết hôn, Bạch Chỉ mang thai, bảo bảo ở trong bụng sáu tháng, cô tạm dừng công việc, ở nhà dưỡng thai.
Bốn tháng sau, sinh được cô con gái, Trần Lưu vui vẻ không thể diễn tả.
Công việc đẩy hết cho cộng sự, một bên chăm sóc vợ yêu, một bên chăm sóc vệ sinh ăn uống của bảo bảo, cuộc sống gia đình của thầy Trần cũng rất viên mãn.
Lúc bảo bảo hai tuổi mập mạp đi đường lắc lư trái phải giống chim cánh cụt nhỏ. Bạch Chỉ dắt con gái ở lối ra sân bay chờ chồng đi công tác một tuần sắp trở về, cô cầm que kem trên tay liếm láp. Ánh mắt con gái nhìn thẳng rất mãnh liệt đôi mắt cong cong mong chờ, cô di chuyển que kem, nhìn con gái: “Con còn nhỏ, không thể ăn.”
Khóe miệng bảo bảo cong xuống dưới, nhịn không khóc, chỉ lên án bập bẹ: “Ba cho con ăn.”
Bạch Chỉ vui vẻ cười, “Nhưng mẹ là mẹ nha ~”
Khi Trần Lưu từ lối ra đi ra thì thấy vẻ mặt đầu hàng của con gái nhà mình, một tay đẩy vali hành lý, tiến lên một tay kia ôm lấy con gái ngồi ở trên khuỷu tay anh.
Cánh tay thịt nhỏ của bảo bảo lập tức vòng lấy cổ ba, giọng nghẹn ngào tràn ra hai tiếng, “Ba ba, Điềm Điềm rất nhớ ba.”
Trần Lưu hôn hôn mái tóc mềm mại của con gái, “Ba cũng nhớ con.”
Bạch Chỉ khoác cánh tay đẩy vali hành lý của Trần Lưu, “Còn em?”
Người đàn ông lén thơm lên gương mặt trắng nõn của vợ, lén lút nói cho cô: “Chồng nhớ em nhất.”
ết>
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
76 chương
78 chương
36 chương
83 chương
31 chương
389 chương
15 chương