Nhảy múa trong tim anh

Chương 46 : Nhảy múa trong tim anh

Editor: Thanh Việt   Mùng 5 tết, ba mẹ Bạch ăn cơm chiều xong đi chúc tết nhà đồng nghiệp, Bạch Chỉ không đi, ở trên giường chơi điện thoại.   Buổi tối 8 giờ, Trần Lưu nhắn qua wechat hỏi cô: [Gọi điện không?]   Cô trả lời, cuộc gọi của anh đã tới.   “Ba mẹ em đi ra ngoài rồi?”   Bạch Chỉ trở mình nằm bò trên giường, “Ừm, đi chúc tết. Anh đang làm gì?”   “Hút thuốc. Còn em?”   Cô chán muốn chết nắm lấy tua rua gắn trên cạnh gối mà nghịch, “Không làm gì cả, đang nằm trên giường chơi điện thoại.”   “Là sao, không nhớ anh?”   Bạch Chỉ không trả lời anh.   Người đàn ông mở thẳng camera, màn hình điện thoại của Bạch Chỉ đột nhiên có một cây xúc xích thô dài nhảy ra, hẳn là đang ở trên xe, quay dính tay lái. Ánh sáng hơi tối.   “Anh nhớ em nhớ đến nỗi cứng đau. Còn em? Có nhớ anh nhớ đến ướt không?”   Vốn dĩ không ướt, nhưng vừa thấy được, hoa huyệt lại nóng lên rụt một cái.   Bạch Chỉ kẹp chân, đỏ mặt, “Lưu manh.”   “Ừm.” Bàn tay to của anh vuốt ve dương vật bừng bừng trướng lớn, than thở một tiếng, “Bây giờ lưu manh rất muốn cắm em.”   “…” Cô gái nhỏ trong điện thoại đột nhiên rụt rè.   “Cục cưng,” anh đột nhiên nói, “Có từng tự an ủi chưa?”   Mặt Bạch Chỉ như lửa đốt, không muốn để ý đến anh.   Trần Lưu vẫn còn dạy cô: “Tay sờ lên âm hạch, sau đó rên vài tiếng cho anh nghe xem.”   Bạch Chỉ không chịu hé răng.   “Hử?” Anh kiên nhẫn thúc giục.   Bạch Chỉ cắn cắn môi, bàn tay đi đến giữa hai chân, hai chân quấn lấy nhau kẹp chặt, ngón tay nhẹ nhàng gẩy ấn lên viên đậu nhỏ kia, vài tiếng rên rỉ không kiềm được mà bật ra.   Qủa nhiên lưu manh nọ còn bình luận: “Không có anh cắm thì rên cũng dễ nghe đấy. Quên đi, em xuống lầu đi.”   Bạch Chỉ vừa nghe vậy, xuống giường chạy cộp cộp đến bên cạnh cửa sổ mà nhìn xuống lầu, ánh đèn đường chiếu trên một chiếc xe hơi màu đen quen thuộc, cô nhanh nhẹn mà lao xuống lầu.   Người đàn ông đã xuống xe, thân dài đứng bên cạnh xe.   Trần Lưu không nghĩ tới cả áo khoác cô cũng chưa mặc, một bộ váy ngủ kèm một đôi dép lê có lông nhung mà lao xuống, giang hai tay đưa cô vào áo khoác của mình, lại nghe thấy cô đang lên án: “Anh cố ý phải không?”   Rõ ràng đã ở dưới lầu, còn muốn cô…   Anh cúi cổ, môi mỏng lần tìm đôi môi cô, vừa hôn vừa nhỏ giọng hỏi: “Mấy ngày nay không có làm, thật sự là không tự sờ sao?”   “Không.”   “Cô bé ngoan.” Anh hôn lên thái dương cô, “Biết là nơi đó chỉ anh có thể chạm vào.”   Đột nhiên, cô nói: “Có… cái đó quá.” Qúa xấu hổ, cô vùi mặt vào ngực anh, “Chỉ có một lần. Nhưng không phải là mấy ngày này, mà là vài tháng trước, anh xin nghỉ, đêm đó em có gọi điện thoại tìm anh.” Bây giờ nhớ tới, vẫn cảm thấy người đàn ông này thật xấu xa.   Trần Lưu thấp giọng cười, dỗ cô vào xe, hôn môi cô.   Cơ thể cọ xát, lửa cứng dưới bụng của anh nhô lên, rất đột ngột cộm vào nơi non mềm của cô gái nhỏ, hơi thở cực nóng như đang quấn quýt lấy nhau thành một nắm, chặt chẽ bao trọn ý thức của Bạch Chỉ, làm toàn bộ cơ thể cô đều như bay bay mà mềm đi.   Ghế dựa bị chỉnh ngả ra, anh đè nghiêng trên người cô, bàn tay đi vào vạt váy, cách một lớp quần lót tìm được hạt trân châu nhỏ kia rồi trêu chọc châm ngòi, cô gái nhỏ lập tức lẩm bẩm, ở dưới thân anh nhẹ nhàng vặn vẹo đón ý nói hùa.   Khi đôi môi cô vừa tách ra, cô thì thầm nói: “Cắm, cắm vào đi…”   Trần Lưu chầm chậm từ từ cởi nút cài kim loại trên quần tây, hỏi cô: “Em nói cái gì?”   “Thầy, thịt em đi… Ưm…”   Lần thứ hai làn môi bị bịt kín, trong tay được nhét vào một cái hộp nhỏ hình vuông. Cô xé mở, anh móc cây gậy thịt bất ngờ căng lên đang nóng như lửa, cô xé áo mưa tròng lên, nhưng khi đeo lên lại cảm thấy không đúng, cô duỗi tay muốn cảm nhận một chút, lại bị anh bóp cổ tay dừng lại rồi kéo cao lên đỉnh đầu, cạnh quần lót đã bị quấn lên, anh đỡ dương vật thô to cắm vào.   Vỏ trai thịt non mềm khép chặt một tấc không rời mà cắn nuốt lấy gậy thịt, những hạt nhỏ bọc lấy thân gậy quét qua, làm cho vách tường hoa vừa ngứa lại vừa thoải mái.   “A… Anh đeo cái gì…”   “Đồ vật có thể khiến em sung sướng.”   Trần Lưu nắm lấy phần sau đầu gối của cô, hông liên tục đâm vào trêu chọc đường hoa nhỏ ướt nóng.   Mấy ngày không làm, cơ thể của cô vô cùng nhạy cảm, vách động bủn rủn chịu đựng, tay nhỏ bắt lấy cánh tay cường tráng đang nổi đầy gân xanh của anh rồi mở môi rên rỉ.   Trần Lưu thở gấp dùng hàm răng cởi bỏ hai cái nút khoá trước ngực cô, ngậm lấy cổ áo mềm mại kéo lỏng ra, lộ ra đôi thỏ trắng nõn kia.   Ngay cả nội y cũng chưa mặc. Anh hừ một tiếng, gặm cắn đỉnh nhọn màu hồng phấn, đầu lưỡi linh hoạt đảo quanh mà liếm láp, phía dưới càng cắm hăng hái hơn.   Vách tường hoa bị từng hạt xoắn ốc tàn nhẫn nghiền qua nghiền lại, làm cho dâm thuỷ từ lỗ nhỏ chảy liên tục xuống kẽ mông, làm ướt ghế dựa bằng da thật.   Tay nhỏ của Bạch Chỉ đẩy anh, anh thuận thế đổi vị trí của hai người, để cô ở trên.   Bạch Chỉ ngồi lên xuống với biên độ nhỏ vài cái, xoay eo trái phải, vẽ thành hình tròn.   Quá, quá sướng… A…   Cô gái nhỏ dâm đãng mang hai tròng mắt mê ly mất hồn, người đàn ông bị ánh mắt quyến rũ của cô mạnh mẽ dẫn ra ý nghĩ muốn phạm tội làm nhục, ngón tay dài nhét vào miệng ép cô bắt chước hành động khẩu giao mà liếm láp lấy lòng, dưới háng điên cuồng mạnh mẽ thọc vào rút ra, đâm đến nỗi núi tuyết của cô rung động lắc qua lắc lại, vẽ ra làn sóng sữa xinh đẹp.   “A, a a… Ưm… Thầy…” Cô ngậm lấy ngón tay của anh xoắn eo lên tới cơn sóng cao trào thứ nhất, hoa huyệt co rút, bụng nhỏ giật giật vài cái, hơi dừng một chút mới lại quấn lấy gậy thịt mà phun ra nuốt vào, “Còn muốn, còn muốn… A a a… Thật thoải mái… Ư… Thầy, làm chết em, ha a~ …”   Trần Lưu rút ngón tay ra, nắm lấy đế hoa nhỏ sưng cứng rồi tàn nhẫn xoa nắn, một tay kia nắm lấy một bên vú trắng cấu véo chơi đùa đầy kỹ xảo, điên cuồng thẳng lưng đâm làm miệng huyệt, “Mấy ngày không làm lại dâm đãng như thế, hả? Còn nói không nhớ anh?”   “Ưm ư… Có nhớ. Em rất nhớ… Rất nhớ thầy cứ làm em như vậy, a a a, lúc tắm rửa, vòi hoa sen bắn vào phía dưới, tê tê dại dại, đã rất nhớ.” Cô thở gấp cũng không xong, “Rất nhớ lần thầy bắn tinh dịch vào cho em…”   Ánh mắt của Trần Lưu tối sầm, “Em còn học được cách dùng vòi hoa sen tự an ủi? Lại dâm đãng như thế, nếu sau này anh đi công tác mấy ngày có phải em sẽ đi tìm thằng đàn ông bên ngoài nào khác hay không?”   Nhận thấy anh sắp giận, tuy rằng có hơi không liên quan không hiểu được, nhưng Bạch Chỉ vẫn cúi người xuống hôn lấy lòng, giải thích: “Không có, lúc tắm phải rửa nơi đó mà… Em rất ngoan, chỉ cho thầy làm, anh đi công tác bao lâu thì em chờ anh bấy lâu. Chỉ cần anh nỡ để em chờ… Ứ a a… hơi nhanh rồi, chậm một chút…”   “Không nỡ.” Anh hôn lấy cô.   Hận không thể mỗi ngày trói cô trong tay, làm sao có thể bỏ qua mà đặt cô sang một bên được?   Cuộc vui này làm đến nửa giờ, không gian chật hẹp trong xe không ngừng nóng lên, Bạch Chỉ bị làm đến lên ba lần, toàn bộ cơ thể ửng hồng, cực kỳ khiến người ta thương tiếc, Trần Lưu ngậm lấy vành tai cô hung hăng cắm mấy chục cái nữa mới bắn, ôm cô chậm lại, rồi lại cứng lên.   Bạch Chỉ không muốn anh khó chịu, sống chết không chịu cứ kết thúc như vậy, còn dùng các loại thủ đoạn quấn lấy, sau đó bị anh đổi tư thế, ngồi trên ghế, hai chân treo trên cánh tay anh, mở rộng cửa mình bị đâm đến chết một lúc.   Trần Lưu dịu dàng hôn lên mái tóc mướt mồ hôi của cô, nhịn cười nói: “Em nhìn em đi, lại cứ trêu chọc anh làm tội như thế.”   Cô mệt đến nỗi chỉ hừ hừ, vẫn nói: “Em vui, anh quản em à.”   Là bộ dạng thiếu đòn, đúng là làm người ta ngứa răng.   Nhưng Trần Lưu vẫn buông tha cô. Nhà cô ở trong góc của tiểu khu, rất ít người đi ngang qua đây, vì vậy không ai phát hiện xuân sắc bên trong xe. Nhưng lại làm nữa cũng chưa chắc đã như vậy.   Thay cô cài nút áo trước ngực xong, lấy áo khoác của mình ra bọc cô thật kĩ, “Đi lên đi. Ba mẹ em sắp về rồi.”   Bạch Chỉ “ừ”, xoay người đi, rồi bỗng nhiên quay đầu lại, tiến lên vài bước nhóm chân hôn lên khoé môi anh, sau đó híp mắt cười chạy đi.