Nhảy múa trong tim anh

Chương 43 : Nhảy múa trong tim anh

Editor: Muscat Học kỳ cuối của trường bọn họ kết thúc sớm, nghỉ tết Nguyên Đán xong là vào tuần thi rồi. Mà sinh nhật Bạch Chỉ là vào ngày thứ ba sau kỳ nghỉ. Cô nói với ba mẹ lần sinh nhật này muốn cùng nhóm bạn cùng phòng tổ chức sinh nhật, ba mẹ không nói gì cả, đưa cho cô hai bao lì xì, giữa trưa cùng đi ra ngoài ăn bữa cơm. Buổi chiều trước khi rời đi, mẹ Bạch nhận được chuyển phát nhanh, là quà sinh nhật Từ Yến tặng cho Bạch Chỉ. Những năm trước sinh nhật cô, đúng lúc Từ Yến được nghỉ phép dịp Giáng Sinh, nhưng kỳ nghỉ năm nay, Từ Yến không về. Bạch Chỉ nhận hộp quà, không mở ra, thuận tay đặt trong phòng. Cô thần thần bí bí đi đến chung cư của Trần Lưu, vừa vào cửa thì sửng sốt. Trang trí bóng bay kết hoa vô cùng khoa trương, đèn ngôi sao, hoa tươi sang trọng được đặt trong những hộp quà lớn nhỏ… Phỏng chừng là những người anh em kia của anh lên kế hoạch này, điển hình là bữa tiệc của bạn gái nhỏ. * Buổi chiều lúc sáu giờ, Trần Lưu ở quầy khu mua sắm lấy món quà sinh nhật đã được chuẩn bị, anh đang định lên đường đón Bạch Chỉ đến nhà hàng, nhận được điện thoại của cô —— “Thầy ơi, em bị trẹo chân rồi…” Trần Lưu nhíu mày, “Trước tiên tìm đá viên đắp vào, giờ anh qua đón em, nếu nghiêm trọng thì phải đi bệnh viện khám.” Bạch Chỉ căng thẳng nuốt nước bọt, “Được, nhưng giờ em đang ở nhà anh… Em đến lấy đồ.” Trần Lưu hít thật sâu, “Chờ anh.” Chờ anh về nhà, sắc trời đã tối sầm, trong nhà tối đen như mực, gọi người cũng không thấy trả lời. Ở trong phòng? Anh mở cửa phòng ngủ ra, chỉ thấy bên trong bật ngọn đèn nhỏ ấm áp, cơ thể cô trắng như tuyết nằm ở trên giường, thân hình mềm mại lười biếng cuộn tròn như chú mèo con đang tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Cũng thật sự là mèo con —— Mái tóc đen nhánh cột thành hai tai mèo, trên cổ đeo lục lạc, có một dây xích sắt mỏng nối vào chân giường. Hô hấp Trần Lưu giống như ngừng trệ, đầu ngón tay vuốt ve dây xích mỏng kia, siết chặt trong tay rồi kéo kéo để đánh thức chú mèo con kia. Bạch Chỉ thật sự không cẩn thận ngủ quên mất, lúc ngồi quỳ lên còn dụi mắt có chút ngơ ngác, ở giữa áo lót tình thú có khoét hình trái tim làm lộ ra đường rãnh trắng như tuyết. Trần Lưu thuận tiện sờ cái đuôi nhỏ sau mông cô, “Bạch Chỉ, nói cho anh biết, em đang làm cái gì, hả?” Giọng nói anh trầm thấp, có vẻ chịu đựng khiến Bạch Chỉ biết anh xác thật thích như vậy. Mặt cô hơi đỏ còn phải biểu hiện ra biểu cảm của động vật nhỏ sợ hãi và run rẩy: “Thầy đang nói gì vậy? Rõ ràng là anh nhốt em ở chỗ này… Anh thả em về nhà được không? Sau này em nhất định ngoan ngoãn nghe lời —— ưm…” Trần Lưu không kìm chế được mà hôn cô, dùng ngón tay thon dài nắm cằm cô, dùng lưỡi mềm mại hung hăng dây dưa với cô. Sao lại có người ngốc như thế, bắt được những ý nghĩ đen tối của anh mà còn thuận theo anh nữa chứ. Trần Lưu ngậm vành tai cô, thấp giọng cười nói, “Về nhà? Không mang thai con của thầy, thì không được phép rời đi.” Một tay kéo dây xích, cả người cô nhào vào trong lồng ngực anh, mặt đối diện đũng quần đang bó căng của anh. “Vú thật trơn.” Đầu ngón tay nghịch ngợm sờ bầu ngực và rãnh hình trái tim trên bộ đồ lót của cô, thỉnh thoảng kéo kéo đầu vú anh đào đang dựng thẳng đứng, “Véo như vậy có thoải mái không?” Bạch Chỉ thở hổn hển không nói. Anh rũ mắt nhìn, “Thầy hình như còn chưa bao giờ làm chỗ này thì phải?” Anh ngồi dậy, khóa kéo kim loại của chiếc quần tây lạnh lẽo mà áp vào cằm cô. “Lấy ra đây.” Giọng điệu mạnh mẽ ra lệnh.