Nhảy múa trong tim anh
Chương 22 : Nhảy múa trong tim anh
Editor: Thanh Việt
Đầu tiên Trần Lưu lái xe tìm một khách sạn cạnh bờ sông, mở cửa phòng đưa cô đi tắm rửa, không tránh được mà lại chơi một lúc trước gương và bồn tắm, xong mới đi ăn cơm tối.
Buổi tối hơn 9 giờ, trở lại khách sạn, Bạch Chỉ sợ gặp phải giáo viên bạn học khác, vội vàng gạt mạnh tay anh ra không để anh đưa về, muốn tự về phòng của mình.
Nhưng, sợ cái gì thì cái đó sẽ tới. Mới vừa bỏ tay ra, liền đụng phải thầy Dư, đứng xa xa mà vẫy tay chào hỏi bọn họ.
Sắc mặt của Trần Lưu tự nhiên thu tay về, đút vào trong túi, chào lại đồng nghiệp.
Ngập tràn trong đầu Bạch Chỉ đều là bộ dạng yêu nghiệt trước gương phòng tắm của Trần Lưu —— thân hình to lớn hoàn mỹ ôm lấy cô từ phía sau, dương vật vểnh lên cao cao để ở mông thịt của cô, vừa xoa nhuỵ hoa, vừa cong môi nói giỡn: “Cục cưng, em đoán xem thầy Dư có thể đã biết chúng ta đang làm gì hay không? Nói linh tinh gì mà mắng rồi khóc, thực ra chỉ là giả nai.” Phát hiện ra mối quan hệ không được để lộ cho ai của bọn họ, quá xấu hổ, cố ý giả bộ hồ đồ để gạt người.
Bạch Chỉ lúc ấy sợ tới mức lập tức chảy ra một đợt sóng xuân.
Cho nên bây giờ, người cô sợ gặp nhất chính là thầy Dư.
Chịu sự ám chỉ như vậy của Trần Lưu, mỗi một nụ cười, mỗi một ánh mắt và câu nói của thầy Dư ở trong mắt cô đều trở nên có thâm ý khác.
Ví dụ như giờ phút này.
Thầy Dư đi tới —— Bạch Chỉ cảm thấy nụ cười đó là “bạn hiểu, tôi hiểu”.
Tầm mắt của thầy Dư dừng trên mặt cô một lát —— Bạch Chỉ cảm giác lâu như một năm.
Thầy Dư hỏi: “Ơ, thầy Trần, thầy đưa học sinh của thầy đi ăn cái gì, lại bổ như thế, nhìn sắc mặt hồng hào này.” —— Bạch Chỉ chột dạ nhớ tới tình cảnh ăn xúc xích trong phòng tắm của mình, hơi nóng lượn lờ, dáng vẻ động tình của Trần Lưu quá… đẹp, cô nhất thời cảm thấy rất có thành tựu, càng thêm ngoan ngoãn lấy lòng. Trong lúc anh hỏi ‘có muốn ăn tinh dịch của thầy giáo’, “đút cho em được không’, cô bị mê hoặc mà gật đầu, chờ sau khi anh bắn tinh, nuốt hết tất cả xuống.
Tất nhiên Trần Lưu cũng nhớ tới đôi môi đỏ mềm mại xinh đẹp của cô trong trạng thái quyến rũ mà ngậm lấy gậy thịt, im lặng cười nhạt.
Thầy Dư sờ sờ bụng: “Uầy, thầy Trần thật bất công quá nhé, đồng nghiệp ngủ cùng phòng với thầy mỗi ngày đều phải ăn đồ ăn trong trường, thầy lại chỉ dắt học sinh của mình ra ngoài ăn xa xỉ cũng coi như xong, lại còn không gói một ít mang về.” —— Bạch Chỉ có tật trong lòng nói thầm: Đây có phải là đang ám chỉ muốn phí ngậm miệng không? Giống kiểu “Tôi biết bí mật của hai người, nếu muốn tôi câm miệng, hai người phải làm cho tôi vừa lòng’?
Rạp hát nhỏ trong đầu cô còn chưa diễn xong, đã bị Trần Lưu làm gián đoạn, bảo cô tự về phòng nghỉ ngơi, đừng chạy lung tung.
Cô sợ thầy Dư, tất nhiên muốn chuồn. Lúc gật đầu xoay người đi, liền nghe thấy Trần Lưu muốn mời thầy Dư uống rượu, thầy Dư cực kì vui vẻ, đề nghị gọi thêm hai giáo viên khác đi ăn đồ nướng BBQ.
Bạch Chỉ nghĩ thầm phí ngậm miệng này có hơi đơn giản nhỉ.
Trở về phòng, đàn chị cùng phòng học đại học năm hai còn chưa về, hẳn là lang thang qua phòng bên cạnh rồi.
Cô thay đồ ngủ rửa mặt xong, đàn chị kia mới trở về.
Vẻ mặt của chị khoá trên cực kì hâm mộ: “Em về rồi, thầy Trần dạy dỗ em có dữ không?”
Bạch Chỉ sờ chóp mũi của mình đi đến ngồi xuống giường, ấp úng “à” một tiếng, không đưa ra ý kiến.
“Dữ một chút mới tốt chứ, thế mới có sức hấp dẫn của đàn ông. Em chưa thấy đám con trai ở phòng bên cạnh kia đâu, cầm di động chơi game, chơi game thì chọn nhân vật nữ, bó giọng mở mic liền gọi đối phương là chồng ơi đừng đánh em… Quả thực là mở rộng tầm mắt xem cho đủ.” Đàn chị rùng mình một cái, bỗng nhiên ríu rít nói: “Đàn em Bạch Chỉ, thật hâm mộ em có thể được thầy Trần mắng, chị cũng hy vọng một ngày nào đó, thầy ấy có thể được phân công làm giáo viên hướng dẫn cho chị… Thầy ấy mắng chị đánh chị trói chị lại chị đều vui!”
“Đúng rồi, tối nay thầy Trần dắt em đi đâu ăn cơm vậy?” Hai mắt của bà chị khoá trên sáng lấp lánh, kỳ vọng nhìn cô.
“Dạ?” Bạch Chỉ không hiểu lý do gì mà có câu hỏi này, cô không nhớ rõ tên của cửa hàng, chỉ nói địa chỉ: “Ở đường Cảnh Phúc, hình như là quán ăn tư nhân, phong cách mang lại cảm giác có hơi giống thời xưa.”
Đàn chị “shhh” một tiếng, “Chị đã biết là đi theo thầy Trần ra ngoài ăn cơm là có lộc mà, em có biết quán ăn nhà đó có lai lịch không tầm thường thế nào không?”
Bạch Chỉ lắc đầu, chỉ biết là phong cách cổ, tông màu chủ đạo là đỏ vàng, rất tao nhã đường hoàng.
Ngón tay của đàn chị chỉ về phía trước, “Là nơi mà người thân của một người tai to mặt lớn mở ra, thành phố có hội nghị quan trọng gì, sau khi kết thúc sẽ liên hoan ở quán ăn gia đình đó. Hơn nữa bình thường cũng chuyên là nơi cho con em cán bộ cao cấp phung phí, không phải ai cũng có thể vào được…” Tuy rằng toàn thể giáo viên học sinh đã sớm biết thầy Trần không chỉ đơn giản là có tiền, nhưng đề cập đến kiểu thế lực phía sau này… biểu cảm của cô ta nhịn không được mà trở nên khoa trương.
Bạch Chỉ chỉ “a” một tiếng. Tuy cô là người trong thành phố, nhưng lại có gia đình bình thường, không được tiếp xúc đến mấy chuyện đó, không biết nguồn gốc của quán cơm đó cũng là bình thường.
Phản ứng của cô bình thường, đàn chị lại hơi bực, chạy đến mép giường cô chọc vào trán cô, “Đàn em, em họ Bạch là Ngốc Bạch Ngọt sao?”
Bạch Chỉ nhớ tới Trần Lưu cũng nói cô vừa ngốc vừa ngọt, lập tức liền vui vẻ híp mắt cười, nửa vầng trăng trước mắt phình lên.
“Cáu ghê, được rồi, ngưỡng mộ em cũng vô dụng.” Đàn chị thu ngón tay lại, lúc đi đến cạnh phòng vệ sinh, hạ quyết tâm: “Sau khi trở về từ cuộc thi lần này phải nỗ lực, tranh thủ sau này được phân đến nhóm của thầy Trần, rồi giả vờ bùng nổ cảm xúc, để thầy ấy đưa chị ra ngoài làm công tác tư tưởng.”
Sau khi đàn chị rửa mặt đi ra, liền yêu cầu tắt đèn đi ngủ. Phải ngủ sớm, mới có thể duy trì trạng thái tinh thần tốt và làn da đẹp.
Sau khi căn phòng rơi vào màn đêm, Bạch Chỉ trốn trong chăn chơi điện thoại, ánh sáng từ màn hình bị che kín.
Từ Yến đã gửi vài tin nhắn từ wechat đến, cô không có lòng dạ để ý, vẫn luôn lặp đi lặp lại hành động click mở cửa sổ tin nhắn của Trần Lưu, rồi hình đại diện cùng với vòng bạn bè.
Thực ra trong vòng bạn bè anh chưa từng đăng một cái trạng thái nào, nhưng cô vẫn vô thức mà lặp lại hành vi vô nghĩa này.
Hình đại diện của anh là một màu đen nhánh, nhưng sau khi mở lên rồi phóng đại, có thể nhìn thấy phía trên có mấy điểm sáng ít ỏi, không biết là bầu trời đêm ở nơi nào.
Khoảng vài phút sau, anh tựa như có thần giao cách cảm, gửi mấy chữ đến, hỏi cô có muốn ăn gì không, anh sẽ mang về.
[Không cần, em đã đánh răng đi ngủ] Bạch Chỉ gõ bàn phím, [Thầy về sớm một chút, đừng uống rượu cùng mấy người thầy Dư… Đúng rồi, rốt cuộc thầy Dư có biết chuyện của chúng ta hay không vậy…]
Người đối thoại đã trả lời lại rất nhanh: [Nếu thầy ấy đã biết, em sẽ định làm gì đây?]
Lấy tiền mua chuộc? Giết người diệt khẩu? Đe dọa?
Không đúng.
Bạch Chỉ suy nghĩ rất nhanh, [Thầy ấy có đưa ra điều kiện bắt chẹt thầy trước không?]
[Có nói.]
[Sau đó thì sao? Nói cái gì? Thầy ấy có thể muốn bôi xấu thanh danh nhà giáo của thầy hay không?] Bạch Chỉ sợ hãi chỗ này, dù sao mối quan hệ này sẽ bị khinh miệt.
Trần Lưu: [Tôi ở trong mắt đồng nghiệp là hình tượng như thế sao? Sao em không lo lắng thầy ấy sẽ cảm thấy em vì điểm số với danh sách thi đấu, hay là ham mê nam sắc của tôi mà quyến rũ tôi?]
“Em không có!! Em… Thầy đừng để thầy Dư hiểu lầm!]
Trần Lưu: [ (Lêu lêu lêu.gif)]
Trần Lưu: [ (Quỳ xuống cầu xin tôi đi.jpg) ]
Gói biểu cảm này là mấy ngày trước Bạch Chỉ chia sẻ cho anh, nguyên nhân là cuối tuần có buổi tập luyện ở trường, nhưng đến lúc đó đàn anh lại có việc, sau khi xin chỉ thị của thầy Trần, liền huỷ bỏ —— vốn dĩ việc thông báo huỷ bỏ là giáo viên hướng dẫn làm.
Kết quả Trần Lưu lại lừa cô buổi tối phải đến phòng múa, nhưng anh không biết đàn anh cũng có nói với cô.
Cô giả bộ nói đã biết, sẽ đến. Sau đó để Trần Lưu chờ trong phòng múa, còn mình thì ở trong phòng ngủ xem diễn.
Buổi tối cuối tuần, khắp toà nhà nghệ thuật không có người.
Nửa tiếng sau Trần Lưu gửi tin nhắn tới, gọi điện thoại cô cũng không nhận, lại ép buộc dụ dỗ cô xuống lầu trong wechat.
Bạch Chỉ liền: [ (Quỳ xuống cầu xin tôi đi.jpg) ]
Lúc ấy Trần Lưu nhắn lại thế nào? Bạch Chỉ suy nghĩ, à, anh tức giận đến ngứa răng gửi tin nhắn bằng giọng nói đến: “Tốt nhất là em cầu nguyện ngày mai tôi đã nguôi giận, nếu không ai quỳ còn chưa xác định được đâu.”
Bạch chỉ cách màn hình: 【 (Lêu lêu lêu.gif ) 】
Ngày hôm sau bị anh chặn lại, bị bắt quỳ trên mặt đất, cái lưỡi thơm tho bị ngón tay dài của anh kẹp kéo ra, khuôn mặt tuấn tú của anh nham hiểm cười khẩy: “Có sức mưu lược, lại không có sức liếm?”
…
Bạch Chỉ: [… Đồ vô lại, rốt cuộc là thầy Dư có biết cái gì hay không?]
[Yên tâm đi, đã lấp kín miệng thầy ấy.]
[?]
[Hai tá bia ba tá hàu sống, mấy chục xiên nướng BBQ là đủ rồi. Thầy Dư là người tốt.]
[??]
[Không nói nữa, thầy ăn hàu sống và rau hẹ đây.]
[???] Chuyện này thì liên quan gì?
Bạch Chỉ quay lại giao diện chính của wechat, thấy trong vòng bạn bè có một dấu đỏ, sau khi mở ra, phát hiện là Trần Lưu đăng trạng thái, cũng @ tag cô.
Mục thứ nhất trong vòng bạn bè của thầy Trần, là một tấm hình chụp mấy chục con hàu sống nướng than.
Vừa đăng lên, không ít đồng nghiệp học sinh trong vòng bạn bè đều nhanh chóng bình luận.
Bạch Chỉ có thể nhìn thấy bình luận của bạn chung:
Nam sinh A: [Xe đẩy nhỏ đi trước, bán hạt dưa mì gói chân giò hun khói]
Nam sinh B: [Chiếm chỗ]
Nữ sinh C: [A a a a thầy Trần thầy thật bình dân mà!! Lại còn đi ăn đồ nướng BBQ!]
A trả lời C: [Nói cho cậu một bí mật, thầy Trần còn phải vào WC]
C trả lời A: [Thầy Trần vào WC thì cũng là thần tiên vào WC, tự sẽ mang theo hiệu ứng âm thanh và filler đặc biệt, mỗi một giọt nước tiểu đều có tiếng vỗ tay và hoa tươi, khác biệt với loại người trần chúng ta]
Vô số học sinh, giáo viên trả lời C: [ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha]
Giáo viên D: [Yo, bữa ăn đêm nay của thầy Trần rất nội hàm đó nha.]
Học sinh EFG trả lời D: [? Thầy D có phải đang vạch trần cái gì không? Biết hơi nhiều đó.]
Bạch Chỉ nhìn thấy Lưu Hoạ cũng trả lời thầy D, liền lén đi hỏi Lưu Hoạ, vòng bạn bè của Trần Lưu có ý gì.
Lưu Hoạ thần thần bí bí: [Kiến nghị cậu nên biết một chút về tác dụng của hai nguyên liệu hàu sống và rau hẹ.]
“…” Bạch Chỉ tò mò mở trình duyệt ra, một phút sau, gào thét với Trần Lưu: [Thầy không được ăn mấy thứ đó!!!!]
Anh còn dùng mấy thứ đó sao? Ăn nữa sẽ chết cô!!!
Trần Lưu nhìn thoáng qua điện thoại, cười ấn khoá tắt bình luận.
Ba giáo viên còn lại nhìn anh kì lạ.
Thầy Dư cả gan hỏi: “Thầy Trần, tôi quan tâm thay những đồng bào nữ đông đảo một chút —— gần đây có phải thầy tìm được đối tượng rồi không?”
Mày Trần Lưu hơi nhếch lên, “Rất rõ ràng?”
Thầy Dư cầm một nắm rau hẹ đặt lên đĩa anh, “Ăn nhiều một chút.”
Trần Lưu hừ cười, bưng li bia nhấp một ngụm.
----
Bạch Chỉ quay lại giao diện chính của wechat, thấy trong vòng bạn bè có một dấu đỏ, sau khi mở ra, phát hiện là Trần Lưu đăng trạng thái, cũng @ tag cô. (Tác giả chen vào nói: tôi nhớ rõ vòng bạn bè có @ chỉ có người đăng và người @ có thể nhìn thấy, những người khác trong vòng bạn bè bao gồm cả bạn chung cũng không đọc được. Nếu nhớ lầm hoặc đã sửa đổi rồi, vậy bộ truyện này vẫn có giả thiết thế giới song song như vậy. Chỉ là sao người tài giỏi lại ngang ngược và vô lí gây sự như vậy còn lêu lêu lêu người ta để tăng chút tự tin…
*Rau hẹ: Có tác dụng ôn trung, hành khí, tán ứ và giải độc. Thường dùng chữa ngực đau tức, nấc, ngã chấn thương,... Gốc rễ hẹ có tính ấm, vị cay, có tác dụng ôn trung, hành khí, tán ứ, thường dùng chữa ngực bụng đau tức do thực tích, đới hạ, các chứng ngứa,... Hạt hẹ có tính ấm, vị cay ngọt; vào các kinh Can và Thận. Có tác dụng bổ Can, Thận, tráng dương, cố tinh. Thường dùng làm thuốc chữa tiểu tiện nhiều lần, mộng tinh, di tinh, lưng gối yếu mềm.
Để biết thêm chi tiết xin vui lòng search gg =))
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
62 chương
10 chương
26 chương
20 chương