Tạ gia lão gia cũng không muốn Tạ Duẫn Ninh đến nhà chính, cũng không mời Tạ Duẫn Ninh đến một quán cà phê hoặc một quán trà nào đó để đợi gặp mặt, trái lại đem địa điểm gặp mặt đặt ở một công viên gần nơi ở trước kia của Tạ Duẫn Ninh. Tạ Diệc Đông sáng sớm sắc mặt rất kém mà đi ra ngoài, Tạ Duẫn Ninh giả vờ ngủ, sau khi thấy Tạ Diệc Đông đi ra ngoài, cũng ra ngoài theo. Sắp đến buổi trưa, ở một gian hàng nhỏ trong công viên tuỳ tiện ăn chút đồ ăn, sau đó tiếp tục phát ngốc. Hắn đã rất lâu rồi không có bị vây ở trạng thái như đi vào cõi thần tiên. Dường như từ lúc bắt đầu ở cùng với Tạ Diệc Đông, chính mình liền không có thời gian phát ngốc, bởi vì luôn sẽ phát hiện các loại sự tình thú vị, căn bản không có rảnh mà phát ngốc. Bây giờ xem ra, chính mình lại nhàn rỗi… Tạ Duẫn Ninh ngơ ngác nhìn bầu trời. Cho dù có ánh sáng mặt trời, ánh mặt trời cũng luôn không quá ấm áp, màu sắc của bầu trời cũng không đẹp, xám xám trắng trắng, khiến người ta nhìn liền cảm thấy không thú vị. Không biết được đã phát ngốc bao lâu. Đột nhiên ghế dài bên cạnh vang lên tiếng động, có người ngồi xuống. Tạ Duẫn Ninh theo bản năng cúi đầu nhìn xem. Bên tay phải, là một người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm túc, diện mạo thông thường, ông đang nhìn chính mình. Tạ Duẫn Ninh sửng sốt một chút, mới phản ứng lại, là Tạ lão gia. “Tiểu Ninh.” Tạ lão gia mỉm cười. Tạ Duẫn Ninh chậm nửa nhịp mới sững sờ nhìn Tạ lão gia, hồi lâu mới nhớ đến mỉm cười. “Sắc mặt của con không tốt.” Tạ lão gia nhíu mày, “Tạ Diệc Đông không chăm sóc tốt cho con sao?” Tạ Duẫn Ninh lắc đầu, cười: “Con cũng không phải là con nít, sao phải cần anh hai chăm sóc.” Tạ lão gia cũng cười: “Đúng a, chớp mắt, con đã trưởng thành rồi, nhớ đến lúc đó, con…” Đột nhiên giống như nhớ đến cái gì, dừng lại lời nói, trầm lặng lại. Tạ Duẫn Ninh không hiểu mà nhìn Tạ lão gia. “Tiểu Ninh.” Ở nơi xa xa, thanh âm quen thuộc của Tạ phu nhân truyền đến. Tạ Duẫn Ninh ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy trên tay Tạ phu nhân đang cố sức cầm một cái chai lớn màu hổ phách, chất lỏng bên trong đã đông lại một nửa, đang đi về phía này. Tạ Duẫn Ninh theo bản năng đứng dậy, nói với Tạ lão gia: “Con đi giúp.” Sau đó chạy qua giúp cầm cái chai. “Đây là mật ong mùa đông mà con thích nhất, vừa mới đưa tới.” Tạ phu nhân cười đem cái chai trên tay đưa cho Tạ Duẫn Ninh, một bên vỗ vỗ tay, một bên nói, “Con trước tiên lấy một chút thử xem, đợi lát nữa sẽ kêu người đưa qua cho con.” Tạ Duẫn Ninh nhìn nhìn cái chai lớn ít nhất cũng phải 2 lít, đen mặt. Đây không phải là một ít được không. Lại nói tiếp, Tạ Duẫn Ninh bản gốc cũng thích đồ ngọt a. Thèm ngọt là truyền thống tốt đẹp của Tạ gia sao? Bất quá… Hắn liếc mắt thấy Tạ phu nhân vẫn còn đang nắm cánh tay. Bà thật sự đối với Tạ Duẫn Ninh rất tốt. Mặc dù không biết tại sao bà rất ít khi đến thăm chính mình, chỉ là gọi điện thoại, nhưng cho dù ai cũng có thể nghe ra được sự cưng chiều trong giọng nói. “Sao vậy, Tiểu Ninh?” Tạ phu nhân nhận ra được Tạ Duẫn Ninh đang nhìn mình, thế là ngẩng đầu lên hướng hắn cười. Tạ Duẫn Ninh lắc lắc đầu, suy nghĩ một chút, lại nói: “Cám ơn.” “Thật là đứa nhỏ ngốc.” Tạ phu nhân cười, “Có đứa nhỏ nào nói cám ơn với mẹ sao?” Nhưng mà, con đã không phải là Tạ Duẫn Ninh. Hắn thở dài, cầm mật ong đi về bên cạnh Tạ lão gia. Tạ phu nhân ngồi xuống bên trái của Tạ Duẫn Ninh. Ba người vừa vặn chiếm hết một băng ghế dài. Tạ phu nhân gật đầu mỉm cười với Tạ lão gia: “Thật sự là một nơi tốt.” Tạ lão gia cũng gật gật đầu: “Thật sự là một nơi tốt a.” Tạ Duẫn Ninh cảm thấy cách nói chuyện của hai người này có chút kỳ lạ, không quá giống vợ chồng, ngược lại giống như bạn bè lâu năm đã lâu không gặp. Thế là có chút nghi hoặc nhìn nhìn bên phải, lại nhìn nhìn bên trái. “Gần đây thế nào?” Tạ phu nhân hỏi người chồng ngồi cách Tạ Duẫn Ninh. “Như cũ, bà thì sao?” Tạ lão gia mỉm cười. “Như cũ.” Tạ phu nhân cười. …Vợ chồng bình thường ở chung như vậy sao? Cảm thấy bọn họ giống như đã lâu không gặp vậy. “Ở nơi này, luôn nhớ đến chuyện lúc trước.” Tạ lão gia giống như là nhớ đến chuyện gì đó tốt đẹp, hơi hơi ngẩng mặt lên, cười nói: “Một người bắt đầu hoài niệm quá khứ, có phải là chứng minh đã già hay không?” “Chúng ta đều đã già rồi.” Tạ phu nhân cười, vươn tay sờ sờ đầu của Tạ Duẫn Ninh: “Nhưng mà, Tiểu Ninh cũng trở thành người lớn rồi.” “Đúng a…” Tạ lão gia cũng cười theo. Tạ Duẫn Ninh có chút không hiểu, bởi vì hắn trong bức ảnh gia đình thấy được Tạ phu nhân vững vàng nắm lấy tay của Tạ lão gia, tựa hồ tình cảm rất tốt, tại sao bây giờ ngược lại có vẻ xa cách? “Kỳ thực, ta hoàn toàn không muốn nói.” Tạ phu nhân cười gượng, “Nhưng mà, ta không muốn khiến Tiểu Ninh chẳng hay biết gì.” “Ừ, nó có quyền biết.” Tạ lão gia cũng gật đầu, thở dài, vươn tay ra, dường như muốn sờ đầu Tạ Duẫn Ninh, lại thu tay về. Tạ Duẫn Ninh không hiểu mà nhìn hai người. “Kỳ thực, ta và ông ấy.” Tạ phu nhân thản nhiên chỉ chỉ Tạ lão gia bên cạnh Tạ Duẫn Ninh: “Không có bất kỳ quan hệ gì.” Tạ Duẫn Ninh nhất thời chưa hiểu được ý gì, ngơ ngác nhìn Tạ phu nhân. “Chính là nói, bà ấy chỉ là Tạ phu nhân trên danh nghĩa mà thôi.” Tạ lão gia cười. Tạ Duẫn Ninh sửng sốt, sau đó phản ứng lại, mạnh quay đầu nhìn Tạ phu nhân. “Đúng, ta hoàn toàn không phải là mẹ ruột của con.” Tạ phu nhân thở dài: “Mẹ của con, là em gái duy nhất của ta.” Cái thông tin kính bạo(劲爆) này khiến cho não của Tạ Duẫn Ninh cả nửa ngày không xoay chuyển được. Hai mắt dại ra nhìn Tạ phu nhân. “Tiểu Ninh?” Tạ phu nhân có chút lo lắng nhìn hắn, “Con không sao chứ.” …Có thể không sao sao? Tạ Duẫn Ninh co rút khoé miệng, không nói gì. “Quả nhiên con đã lớn rồi.” Tạ phu nhân vui mừng cười, “Con vào năm 13 tuổi, chúng ta nói với con thông tin này, con bị đả kích rất lớn mà chạy mất, từ đó cũng không gần gũi với ta nữa.” Thì ra vào năm Tạ Duẫn Ninh 13 tuổi biết được chân tướng, cho nên mới đột nhiên biến thành một tên gia hoả như vậy… “Bây giờ vậy mà có thể ngồi ổn định ở chỗ này, nghe chúng ta nói chuyện.” Tạ lão gia cũng vui mừng nói, “Thật sự đã lớn rồi.” Không, con sở dĩ ngồi ở đây, đó là vì con căn bản không phải là Tạ Duẫn Ninh, mặc dù chuyện này khiến con có chút kinh ngạc, nhưng mà đả kích gì đó hoàn toàn chưa tới. Tạ Duẫn Ninh không nói gì mà ngồi đó. Nhưng mà, nói thật ra, hắn sau khi biết được chân tướng năm đó, ngược lại có chút xem thường Tạ Duẫn Ninh. Mặc dù Tạ phu nhân hoàn toàn không phải là mẹ ruột của chính mình, nhưng mà trên thực tế, bà làm ít hơn so với những người mẹ bình thường sao? “Tiểu Ninh đã lớn rồi.” Tạ phu nhân dường như là thở phào nhẹ nhõm, thân thể căng thẳng cũng buông lỏng, “Mẹ của con thấy được nhất định sẽ rất vui.” Tạ Duẫn Ninh nhìn vẻ mặt có chút buồn bã của Tạ phu nhân, đột nhiên nhớ đến bức ảnh gia đình mà mình đã phát hiện trong phòng của Tạ Duẫn Ninh, bị vẽ lung tung lại chỉ có Tạ Duẫn Ninh và Tạ phu nhân còn mặt mũi rõ ràng. Cảm giác giống như đột nhiên hiểu được cái gì. “Mẹ của con chỉ có một mình người.” Tạ Duẫn Ninh nói. Có lẽ, câu nói này là Tạ Duẫn Ninh chân chính đó muốn nói đi, cho nên nói ra lại tự nhiên như vậy. Tạ phu nhân sửng sốt. Ý thức được lời nói của chính mình có thể có chút quá đáng, thế là Tạ Duẫn Ninh lại thêm một câu: “Người sinh ra con có thể được xưng là mẫu thân, nhưng mà mẹ chỉ có một.” Tạ phu nhân rõ ràng rất kích động, hai cánh môi rung rẩy, lại không nói ra lời. “Cám ơn người.” Tạ Duẫn Ninh xoay người, ôm lấy Tạ phu nhân. “Con gấu bông mẹ tặng cho con, con vẫn luôn cất giữ cẩn thận.” Sau khi biết được những chuyện đã qua, tôi luôn cảm thấy, tôi nhất định phải vì Tạ Duẫn Ninh đã biến mất làm chút chuyện gì đó. “Tiểu Ninh.” Tạ phu nhân cuối cùng cũng nghẹn ngào khóc ồ lên: “Mẹ rất vui…” Gắt gao ôm lấy Tạ Duẫn Ninh, không ngừng lặp lại: “Mẹ rất vui…” Tạ Duẫn Ninh nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Tạ phu nhân, an ủi bà. Ngửa đầu nhìn bầu trời xám xịt xa xa. Tạ Duẫn Ninh, tôi thay cậu nghiêm túc cám ơn người phụ nữ này. Xin hãy an tâm mà rời đi.