Nhất Ý Cô Hành
Chương 26
Lại nói tiếp, Tạ Duẫn Ninh thật sự cảm thấy Hạ thúc không phải người bình thường.
Cho dù là thúc ấy nhận được điện thoại của mình nói muốn bắt đầu sống ở nhà của Tạ Diệc Đông, thúc cũng chỉ lễ độ cung kính mà đáp ứng, sau đó trong vòng nửa tiếng đem toàn bộ đồ dùng hằng ngày của hắn đóng gọi lại mang đến.
Vốn dĩ Hạ thúc còn phái vài người làm đến, nhưng bị Tạ Diệc Đông không chút lưu tình mà đuổi về.
Bận rộn hơn nửa đêm, Tạ Duẫn Ninh cuối cùng cũng thu dọn hoàn tất.
Kỳ thực hắn rất ai oán — Bởi vì những đồ vật này bình thường ở nơi mình ở đều do người làm bận rội, nhưng Tạ Diệc Đông không hiểu tại sao không thuê một người làm, cho nên đành phải tự mình xử lý.
Nhưng mà, cho dù ai oán khó chịu hơn nữa thì vừa nghĩ tới từ nay về sau chính mình cùng sinh hoạt với Tạ Diệc Đông dưới một mái hiên, đến lúc này ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng thấy, sớm chiều ở chung như hình với bóng dưới tình hình này, thì hoàn toàn tan thành mây khói.
Phòng mà Tạ Diệc Đông sắp xếp cho Tạ Duẫn Ninh là ở bên cạnh phòng ngủ chính.
Sau khi Tạ Duẫn Ninh tắm rửa xong, nằm trên chiếc giường mềm mại mà ngây ngẩn, vừa nghĩ đến bên cạnh vậy mà là phòng ngủ của người mình thầm yêu rất lâu, hắn liền không nhịn được muốn cười.
Tình hình thật sự xoay chuyển theo tình huống tốt đẹp sao?
Kỳ thực, hắn cũng từng nghĩ rằng, nếu như đột nhiên Tạ Diệc Đông đối với hình thức ở chung như vậy có chán ghét, đột nhiên lại khôi phục lại hình thức lạnh lùng với mình giống như lúc trước, mình phải làm sao đây.
Nhưng lúc này thật sực là quá vui vẻ rồi, hắn cũng chẳng thừa hơi đâu mà suy nghĩ nhiều.
Về phần tương lai như thế nào, được thôi, tương lai rồi nói.
Lúc Tạ Duẫn Ninh đi tắm, Tạ Diệc Đông vào thư phòng làm việc, dường như cho đến bây giờ cũng chưa đi ra.
Tạ Duẫn Ninh ở trên giường lăn qua lăn lại, lại cấm đầu cấm cổ mà cười ngốc 1 trận, mới đắp chăn, chuẩn bị đi ngủ.
Dù sao ngày mai cũng phải đi học.
Nằm trên giường, Tạ Duẫn Ninh gõ một cái lên vách tường sát vách.
Mặc dù không biết anh có quen trong cuộc sống đột nhiên xuất hiện thêm một người hay không, nhưng mà đối với em, em thật sự rất vui vì có thể cùng sống với anh.
Ngủ ngon, Tạ Diệc Đông.
Nửa đêm, Tạ Duẫn Ninh đột nhiên bị cái gì đó làm cho có chút khó chịu, nửa mê nửa tỉnh mà híp mắt lại một đường, đánh giá tình hình xung quanh, muốn làm rõ rốt cuộc là cái gì quấn lấy tay chân của mình.
Ách?
Đây là ở đâu vậy?
Trước mắt hoàn toàn không phải là phòng ngủ quen thuộc của mình, phong cách trang trí có chút đặc biệt.
Tạ Duẫn Ninh đầu óc trì độn suy nghĩ một chút, mới phản ứng lại chính mình bây giờ đang ở trong phòng của Tạ Diệc Đông.
Nói, tại sao lại trở thành như vậy?
Tôi nhớ là tôi chỉ đến thăm bệnh thôi, tại sao đến cuối cùng ngược lại biến thành tôi ở chỗ này?
Còn có, nếu như đây là phòng của Tạ Diệc Đông, vậy cái tên đang gắt gao ôm lấy tôi — là Tạ Diệc Đông sao?
Tạ Duẫn Ninh đầu đầy những đường đen, hơi hơi thử giãy dụa một chút.
Kết quả Tạ Diệc Đông ôm hắn càng chặt.
Anh rốt cuộc làm sao lại vào đây a!
Đây chắc hẳn là phòng của tôi mà?
Còn có, anh không ngủ ở phòng của mình, chạy đến chỗ tôi làm gì!
Tạ Duẫn Ninh im lặng thở dài, cũng không nhẫn tâm mà đánh thức Tạ Diệc Đông — Suy cho cùng công việc bình thường của Tạ Diệc Đông thật sự là vô cùng vất vả.
Lại nói, chính mình cho y ôm cũng chẳng mất gì, y cũng không làm gì.
Được rồi, kỳ thực tôi rất hy vọng y làm gì đó…
Thôi đi, ngủ thôi.
Trời khô vật hạn, cẩn thận củi lửa.
Người trong lòng từ lúc bắt đầu còn cứng đờ dần dần cũng buông lỏng xuống, tiếp theo phát ra tiếng thở đều đặn theo quy luật — lần nữa tiến vào giấc ngủ.
Tạ Diệc Đông trong bóng tối hơi hơi cong môi, buông lỏng kiềm chế với Tạ Duẫn Ninh, khiến hắn có thể ngủ được thoải mái một chút, cũng cùng nhau tiến vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Duẫn Ninh bị tiếng chuông báo thức cực kỳ lớn làm cho tỉnh ngủ.
Tạ Diệc Đông đã không còn trên giường, nhưng dưới lầu có thể nghe được tiếng bước chân của Tạ Diệc Đông.
Đồng hồ báo thức ở trên tủ đầu giường vừa nhảy nhót vừa điên cuồng hét lên,
Tạ Duẫn Ninh cảm thấy chính mình cũng sắp bị cái đồng hồ báo thức này hù cho phát bệnh tim, vỗ vỗ an ủi trái tim, trong lòng thì nghi ngờ: Nếu kháng nghị với Tạ Diệc Đông, ngày mai đừng dùng đồ chơi này mà gọi mình dậy, nếu không mình sẽ chết bất đắc kỳ tử ở đây luôn!
“Rửa mặt đánh răng rồi xuống ăn sáng.” Tiếng đồng hồ báo thức có lẽ Tạ Diệc Đông cũng nghe được, thế là y đúng lúc hướng lên trên gọi Tạ Duẫn Ninh xuống ăn sáng.
Không thể không nói, Tạ Diệc Đông vẫn rất biết làm đồ ăn, mặc dù Tạ Duẫn Ninh dám nói người được Tạ Diệc Đông làm đồ ăn cho nhất định ít đến đáng thương…
Nhưng mà sáng sớm đã nghe được mùi thơm của đồ ăn, điều này khiến cho người ta vô cùng có cảm giác hạnh phúc.
Tạ Diệc Đông toàn thân mặc trang phục chuẩn bị đi làm, đang ngồi trước bàn ăn lật xem báo hôm nay, thấy Tạ Duẫn Ninh ngay cả quần áo cũng chưa thay đã chạy xuống, chỉ chỉ phòng thay đồ ở bên kia.
Theo phương hướng ngón tay của Tạ Diệc Đông, Tạ Duẫn Ninh mới ý thức được chính mình thật sự vẫn không thể sánh bằng Tạ Diệc Đông a, thế là tự mình hiểu lấy mà đi qua bên đó thay quần áo.
Đợi Tạ Duẫn Ninh thay quần áo xong rồi đi ra, buổi sáng đã được dọn lên bàn.
Một phần là bánh sandwich chà bông, cà chua và bơ đậu phộng cùng với sữa bò, còn có một phần bánh màn thầu với trứng ốp la và sữa đậu nành.
“Không biết cậu thích ăn cơm Trung Quốc hay là cơm Tây, cho nên liền làm hai phần.” Tạ Diệc Đông nói: “Cậu thích gì thì cứ tuỳ ý lấy.”
“Vậy anh thì sao?”
“Cậu chọn của cậu đi, đừng nhiều lời.” Tạ Diệc Đông nói.
“Anh thích cái nào?” Tạ Duẫn Ninh rất cố chấp mà hỏi, “Cơm Trung hay cơm Tây?”
Tạ Diệc Đông nhướng mày: “Thì sao, cậu còn muốn làm cho tôi?”
Tạ Duẫn Ninh lắc đầu, ngại ngùng cười: “Anh cũng biết em không có sở trường trong vấn đề này…”
“Vậy thì đừng nhiều lời.”
“Nhưng mà em muốn biết.” Tạ Duẫn Ninh nói. “Nói cho em biết đi.”
“Cơm Trung.” Tạ Diệc Đông nói.
“Thật khéo a.” Tạ Duẫn Ninh cười cười muốn vươn tay lấy bánh mì sandwich: “Em vừa lúc thích ăn cơm Tây.”
Tạ Diệc Đông không nói gì mà vươn tay đánh tay của Tạ Duẫn Ninh: “Thôi đi, Hạ thúc nói với tôi là cậu rất ít khi ăn cơm Tây.”
…Hạ thúc làm gì đột nhiên trở nên nhiều lời như vậy chứ!
Tạ Duẫn Ninh cười khổ.
“Vạn nhất tôi thật sự cho rằng cậu thích ăn cơm Tây, mỗi ngày làm cho cậu ăn, làm cho cậu ăn cả đời, cậu không cảm thấy khó chịu sao?” Tạ Diệc Đông nhìn cái tên ngốc đang vô tội mà nhìn mình trước mắt.
“Cả đời hả…” Tạ Duẫn Ninh sửng sốt một chút.
Luôn cảm thấy đây là một vấn đề rất xa xôi.
Nhưng mà nếu như thật sự có thể cả đời, đừng nói là khiến cho tôi mỗi ngày đều ăn cơm Tây, cho dù là ba bữa toàn bộ đều là cơm Tây, tôi cũng không hề oán hận.
“Làm gì đột nhiên lại cười.” Tạ Diệc Đông tức giận nói.
“Không có.” Tạ Duẫn Ninh cười: “Chỉ là, em thật sự không cho rằng anh ghét cơm Tây như vậy, cho nên, hôm nay em sẽ ăn cơm Tây.”
“Tôi đúng là không quá thích cơm Trung.” Tạ Diệc Đông cái mâm để bánh màn thầu đẩy qua cho Tạ Duẫn Ninh: “Đồ ăn không ngọt rất khó nuốt.”
…Được thôi, cái lý do này trái lại rất đúng với Tạ Diệc Đông…
“Thời gian không đủ đâu.” Tạ Diệc Đông nói như vậy, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, “Tôi đưa cậu đến trường trước.” Tạ Diệc Đông nói.
“Hả?” Tạ Duẫn Ninh trừng to mắt. Không phải chứ, còn đặc biệt đưa đón?
“Nhìn cái gì mà nhìn!”
“Không không.” Tạ Duẫn Ninh vội vàng cúi đầu, cầm lấy bữa sáng bắt đầu gặm, “Em chỉ là, rất vui thôi… Thật sự. Hì hì.”
“…Đồ ngốc.” Tạ Diệc Đông hừ lạnh.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
142 chương
10 chương
8 chương
49 chương